Trang 215# 1
Chương 427: Một con ếch lặn xuống nước
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hùng Bá là kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám người này, ngay cả Hùng Bá cũng bị giết chết rồi, những người khác đương nhiên không còn có chút hy vọng gì.
Vương Vũ tăng thêm tay đấm chân đá, đá chết hai người bóp chết ba người trong đám Pháp sư, tất cả những người còn sót lại đều bị ném vào trong miệng Ếch Độc Mũi Tên - Vua.
Ba Cung thủ cậy vào độ nhanh nhẹn của mình đang định chạy trốn, kết quả còn chưa chạy được bao xa, đã bị Ếch Độc Mũi Tên - Vua đứng đằng trước thè lưỡi liếm chết.
Bất kể là bị Vương Vũ đánh chết, hay là bị Ếch Độc Mũi Tên - Vua nuốt sạch, chẳng qua đều là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhưng mà cảm giác khi bị Ếch Độc Mũi Tên - Vua kia nuốt chết tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng nổi.
Sau khi ba Cung thủ sống lại ở khu hồi sinh thì đều rúc về phía sau, trong ánh mắt tối tăm mù mịt, dường như đã hoàn toàn mất đi hy vọng với game này.
"Sao hả? Có giết được tên khốn kiếp kia không?" Sau khi chết, Hùng Bá vẫn rất quan tâm đến tình hình chiến đấu, hỏi trong kênh đội.
Kết quả kênh đội lại hoàn toàn yên tĩnh.
"Đều đang bận chiến đấu, không kịp nói chuyện nữa hay sao?" Hùng Bá buồn bực hỏi một câu trong kênh đội.
Kết quả đám Pháp sư đều nhao nhao đáp lại: "Không biết, chúng ta đều chết hết cả rồi..."
"Đều chết hết rồi sao? Còn ai chưa chết không?"
"Mấy người Vạn Tiễn Quy Tông bọn họ còn chưa chết đấy." Mấy Pháp sư nói, Vạn Tiễn Quy Tông chính là một trong ba Cung thủ.
Kết quả các Pháp sư vừa dứt lời, ba Cung thủ cũng đăng xuất cùng một lúc.
"Bà mẹ nó, đây là tình huống gì vậy hả?" Đầu óc Hùng Bá hoàn toàn choáng váng mất rồi.
Công hội Phong Vân, công hội phụ thuộc của phòng làm việc Hiểu Băng, nơi đóng quân là thành Thánh Quang, bình thường công hội Phong Vân vẫn vô cùng khiêm tốn, nhưng trong công hội cũng có những cao thủ vô cùng lợi hại.
Sự tồn tại của đám người kia, chính là để đặc biệt xử lý một số chuyện khó giải quyết của phòng làm việc, ví dụ như biến đẳng cấp những người chơi gây sự về cấp 1… vân vân.
Ba ngày trước Hùng Bá đi cùng người của công hội đến thành Dư Huy, có điều vì thực lực của hắn ta không cao lắm, bị cử đi dẫn dắt người mới, cũng chính là ở nơi rách nát như đầm lầy Lạc Nhật kia gặp phải người của Toàn Chân Giáo.
Tuy Vương Vũ biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng Hùng Bá cho rằng dựa vào mười mấy người bên cạnh mình, Võ sư kia có không đơn giản hơn nữa thì xử lý Vương Vũ xong còn có thể yên ổn trở về để chứng minh thực lực của mình. Ai ngờ đánh nhau được mấy hiệp, không chỉ bản thân hắn ta bị giết đuổi thẳng về nhà, mà những người khác cũng bị diệt cả đoàn.
"Võ sư kia quá vô liêm sỉ, vậy mà thông đồng với BOSS lừa gạt chúng ta." Một Pháp sư khá là không phục nói.
Một Pháp sư bị Ếch Độc Mũi Tên - Vua nuốt trọn cũng hùa theo: "Đúng là như thế! Ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị đồ chơi kia ăn mất rồi, mẹ kiếp..."
"Bố khỉ, thằng khốn kiếp này!" Mấy Pháp sư bị ăn sạch khác cũng nhao nhao mắng ầm lên.
Đúng lúc này, một Pháp sư nói: "Sức tấn công của tên kia rất cao, cùng đẳng cấp mà có thể giết ta trong vòng một giây..."
"Ây..." Những người khác nghe thấy thế, tất cả đều yên lặng.
Hùng Bá cũng trầm ngâm.
Hùng Bá cũng bị Toàn Phong Thối của Vương Vũ một giây giết chết, Võ sư có thể sử dụng Toàn Phong Thối giết chết một Chiến sĩ khiên thuẫn trong vòng một giây, sức tấn công này cao đến trình độ nào chứ? Muốn đùa chết những kẻ da giòn như bọn họ, còn cần BOSS phối hợp hay sao?
Chẳng lẽ là?
"Bà mẹ nó, các ngươi có bị rơi mất trang bị không?" Hùng Bá kinh hãi nói.
"Mẹ nó, pháp trượng của ta rơi mất rồi..."
Một trong những Pháp sư bị Ếch Độc Mũi Tên - Vua nuốt trọn khóc ròng nói.
Trong thiết lập của "Trọng Sinh" vì để đề phòng làm rơi đồ với ý đồ xấu, khi người chơi PK với nhau, tỷ lệ rơi của trang bị cũng không cao lắm, nhưng khi trên người người chơi có giá trị PK lại bị quái vật giết chết thì nhất định là sẽ bị rơi mất trang bị.
Tên bị rơi mất pháp trượng kia cũng chính là tên xui xẻo trên người có giá trị PK.
"Mẹ nó, quả thật là một tên khốn kiếp!"
Trong đầm lầy Lạc Nhật, Vương Vũ tiện tay vỗ một nhát, một luồng khí trắng cuồn cuộn nổi lên đặt một cây pháp trượng lên mặt đất, Vương Vũ nhìn thoáng qua thuộc tính, tiện tay ném cho Mạn Châu Sa Hoa.
"Ha ha, còn làm rơi đồ nữa cơ à." Vương Vũ ngạc nhiên nói.
Mạn Châu Sa Hoa cũng có vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi PK lợi hại như vậy, mà thậm chí ngay cả điều này cũng không biết sao?"
"Chính vì ta PK lợi hại, cho nên ta không biết!" Vương Vũ bình tĩnh nói.
"Chậc chậc, Minh Hỏa Chi Trượng, trang bị Bạch Ngân, bọn người này thật là có tiền, bây giờ ta không có tiền trả cho ngươi, có tiền lại nói sau." Mạn Châu Sa Hoa không kịp chờ đợi lập tức trang bị pháp trượng lên.
Vương Vũ nói: "Không có gì, nhìn ngươi rất vừa mắt, sẽ không tính lãi cho ngươi."
Mạn Châu Sa Hoa coi thường nửa câu sau của Vương Vũ, chỉ vào Ếch Độc Mũi Tên - Vua: "BOSS này thì làm thế nào bây giờ?"
BOSS Ếch Độc Mũi Tên - Vua này bề ngoài có chút giống như thiểu năng trí tuệ, nhảy thì cứ nhảy, cũng không tấn công người ta, dù vậy, Mạn Châu Sa Hoa cũng không dám coi thường nó. Bởi vì con ếch này đã nuốt nhiều Pháp sư như vậy ở trước mặt bao nhiêu người, mà đang ngồi ở đây đều là Pháp sư, khó tránh khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
"Đương nhiên là giết chết!" Vương Vũ nói dứt lời, thả người nhảy lên định phóng ra Băng Quyền đập vào con ếch.
Ai ngờ Vương Vũ vừa mới nhảy người lên, Ếch Độc Mũi Tên - Vua đã duỗi đầu lưỡi ra, cuốn thẳng về phía trước.
Vương Vũ kinh ngạc, ở giữa không trung né người sang bên cạnh, biến vũ khí thành đao Càn Khôn, một đao chém lên đầu lưỡi của Ếch Độc Mũi Tên - Vua, đầu lưỡi Ếch Độc Mũi Tên - Vua co rụt lại, đao Càn Khôn bị cuốn đi, chỉ chừa lại một cái vỏ bao trong tay Vương Vũ.
Vương Vũ không ngờ đến Ếch Độc Mũi Tên - Vua còn có chiêu này, một hiệp đã khiến Vương Vũ chật vật không chịu nổi.
Cũng may vỏ đao còn ở trong tay hắn, đao Càn Khôn bị lấy mất, mấy giây sau lại xuất hiện trong tay Vương Vũ, Ếch Độc Mũi Tên - Vua thì lại ngẩn ra đứng ngốc ở đó, tiếp tục nhảy qua nhảy lại.
"Lão Ngưu, nó là một con ếch xanh..,"
"Ta biết mà." Vương Vũ điên cuồng đổ mồ hôi, bản thân hắn cũng không hề mù nhé, còn không nhận ra nguyên hình của đồ chơi này nữa hay sao?"
Mạn Châu Sa Hoa nhắc nhở: "Vậy ngươi có thể đừng bay tới bay lui trước mặt nó được không."
"..."
Vương Vũ giật mình, nhất thời nhớ lại mấy Cung thủ kia, vốn dĩ đứng tại chỗ, Ếch Độc Mũi Tên - Vua ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái, bọn họ vừa định chạy đi, đã bị đuổi kịp rồi bị cuốn lại ăn tươi nuốt sống, chẳng lẽ đồ chơi này chỉ cảm thấy hứng thú với những thứ biết di chuyển thôi sao?
Nghĩ đến đây, Vương Vũ giơ chân lên bước về phía trước một bước, quả thật Ếch Độc Mũi Tên - Vua cũng di chuyển thân thể theo, miệng nhắm ngay Vương Vũ.
Vương Vũ vừa bước ra bước thứ hai, một mũi tên độc đã bay đến.
Vương Vũ vung đao chém rơi mũi tên độc, lại tiến lên một bước nữa, Ếch Độc Mũi Tên - Vua mở to miệng rộng, đầu lưỡi cuộn lại bay ra.
"Mẹ nó, súc sinh này!" Vương Vũ thầm mắng một tiếng, thân thể chợt lóe lên, vọt đến bên dưới đầu Ếch Độc Mũi Tên - Vua, đồng thời biến đao Càn Khôn trong tay thành lưỡi lao dài, hai tay cầm dao đâm về phía cằm dưới của Ếch Độc Mũi Tên - Vua.
"Phụt xì!"
"Lục cục!"
Vương Vũ một đao chọc vào cằm dưới của Ếch Độc Mũi Tên - Vua, Ếch Độc Mũi Tên - Vua rên rỉ một tiếng, trên đầu có một tổn thương -3542 bay ra.
Nhìn thấy một chiêu này quả thật có hiệu quả, trong lòng Vương Vũ vui mừng đang định đâm thêm một nhát, thân hình Ếch Độc Mũi Tên - Vua đột nhiên nằm úp sấp xuống, nháy mắt đã biến mất trong đầm lầy.
Ngay lúc đó, Vương Vũ cũng cảm thấy dưới chân lún xuống, cả thân thể mất đi thăng bằng, đúng lúc này từ phía dưới Vương Vũ, Ếch Độc Mũi Tên - Vua há miệng lớn nổi lên.
"Bà mẹ nó!"
Nhìn thấy Ếch Độc Mũi Tên - Vua bên dưới, Vương Vũ nhất thời mồ hôi ướt đẫm.
Nghề nghiệp cận chiến ở trong đầm lầy giảm 60% tốc độ, miệng rộng của Ếch Độc Mũi Tên - Vua lại to hơn khoảng cách né tránh của Lăn Mình, lúc này Vương Vũ có chạy đi đâu cũng không kịp nữa rồi.