Trang 216# 2
Chương 430: Bệnh nghề nghiệp của Minh Đô
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thành Kinh Cức, bên ngoài cửa võ quán, một đội người đang đứng ở cửa ra vào, mắt không chớp nhìn chằm chằm đám người đi qua đi lại.
Trong đó nổi bật nhất là một người Kỵ sĩ, Kỵ sĩ kia tay cầm một thanh trường mâu màu vàng kim, trên người còn mặc một bộ khải giáp màu vàng kim, vô cùng oai phong, cho dù không mở hiệu quả trang bị ra nhưng mà liếc qua một cái cũng biết là hàng cao cấp.
Võ quán là nơi người chơi tụ tập, người chơi ra ra vào vào nhìn thấy Kỵ sĩ kia, đều không nhịn được mà quay đầu liếc thêm một cái.
Một người mặc hai kiện trang bị Hoàng Kim, đây chính là đãi ngộ của chiến đội hạng nhất của các bang hội lớn mới có được, loại cao thủ này ít nhất là một người chơi ngôi sao gì đó, tất cả mọi người khi lướt qua Kỵ sĩ đều nhìn xem mặt gã, định tìm hiểu một chút xem người chơi này có phải là ngôi sao mà mình yêu thích hay không.
Cái tên bảnh bao này chính là Tuyệt Vô Thần, một trong mười cao thủ mạnh nhất của công hội Phong Vân, vừa nãy chính là gã dẫn người bao vây giết chết Ký Ngạo, lúc này đang chặn đường ở cửa võ quán.
Tuyệt Vô Thần là một người da mặt mỏng, bị người đi ra đi vào nhìn ngó như vậy cũng khá mất tự nhiên, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ giận dữ.
"Tại sao người giúp đỡ của thằng nhóc này còn chưa đến?" Tuyệt Vô Thần sắc mặt khó coi nói.
"Không phải là họ không dám đến chứ." Một Chiến sĩ bên cạnh Tuyệt Vô Thần lẩm bẩm nói.
Mấy người này đã chặn đường ở đây từ sáng sớm rồi, rõ ràng đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa.
"Tuyệt Tâm, thằng nhóc kia có online không?" Tuyệt Vô Thần hỏi một Thích khách đứng bên cạnh.
Thích khách này cũng chính là tên có liên lạc với Ký Ngạo, hai người đều kết bạn với người kia, cho nên bất cứ khi nào gã cũng có thể nhìn thấy biến động của Ký Ngạo.
Tuyệt Tâm nhìn thoáng qua ô bạn bè nói: "Đang online đây."
"Hừ, miễn là thằng nhóc kia đang online, thì đã chứng minh được hắn ta đang chờ ai đó, chúng ta tiếp tục đợi đi." Tuyệt Vô Thần nói.
"Lại nói này lão đại, nếu người giúp đỡ của thằng nhóc kia đến rồi, chúng ta có thể đánh được sao?" Trong lòng Tuyệt Tâm vẫn còn sợ hãi nói: "Vừa nãy chúng ta có nhiều người như vậy bao vây thằng nhóc đó, còn bị hắn ta đánh trả giết ngược lại hai người anh em..."
Người trong nhà hiểu rõ chuyện nhà mình, tiểu đội Phong Vân này bất kể là trang bị hay là kỹ thuật đều là người có tay nghề hạng nhất, trong hoàn cảnh mười mấy người đánh lén, còn bị Ký Ngạo thành công giết ngược lại hai người, cũng khó tránh khỏi khiến Tuyệt Tâm hoảng sợ.
Tuyệt Vô Thần trầm giọng nói: "Chẳng qua vẻn vẹn có mười người mà thôi, chúng ta mai phục nhiều người như vậy, còn sợ không đánh chết bọn họ được sao?"
"Cũng phải!" Tuyệt Tâm nghĩ nghĩ trừ một đội người này của mình ra, còn có hơn một trăm cao thủ mai phục cách đây không xa, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều.
Thành Kinh Cức và thành Dư Huy rất gần nhau, dùng Truyền Tống Trận truyền tống, cùng lắm cũng chỉ trong một nháy mắt.
"Có muốn vào trong cửa hàng của anh trai ta ngồi một lát không?" Mạn Châu Sa Hoa rất nhanh chóng quen thuộc với mấy người Toàn Chân Giáo, lúc này đang định mời mọi người đi làm khách.
Vương Vũ nói thầm: "Cô nương, cô đang dẫn sói vào nhà đấy có biết không hả?"
Tuy đám người Toàn Chân Giáo ngày thường có chút không đứng đắn, nhưng về việc lớn vẫn lấy đại cục làm trọng, lúc này Ký Ngạo nghe nói mọi người được con gái mời đi, kêu khóc trong kênh công hội nói phải có phúc cùng hưởng, mọi người đương nhiên sẽ không vứt bỏ hắn ta.
"Lần khác nhé, việc chính quan trọng hơn." Vô Kỵ nói.
Vương Vũ kéo Mạn Châu Sa Hoa: "Ngươi đi về trước đi, chúng ta muốn đi PK với người ta, không có thời gian quan tâm đến ngươi..."
"Được rồi, vậy các ngươi cẩn thận một chút."
Dọc theo đường đi Mạn Châu Sa Hoa cũng hiểu được Toàn Chân Giáo đến thành Kinh Cức để làm gì, dù cô có ham vui đến mức nào đi nữa cũng sẽ không đến mức xen vào tất cả mọi chuyện, vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, chắc chắn sẽ không dây dưa đòi đi theo đến cùng nữa.
"Biết rồi... Lần khác luyện cấp với nhau nha..." Mấy người Vô Kỵ cùng vẫy tay chào Mạn Châu Sa Hoa.
Mạn Châu Sa Hoa cười nói: "Ừ được!"
Nói xong, Mạn Châu Sa Hoa xoay người rời đi, mấy người Toàn Chân Giáo cũng đang định đến võ quán, đột nhiên Mạn Châu Sa Hoa vừa quay người đã trở lại rồi.
"Muội tử, ngươi không nỡ rời xa chúng ta sao?" Minh Đô đê tiện hỏi.
"Á..." Mạn Châu Sa Hoa giật mình một cái nói: "Ta định nói với các ngươi một câu, cửa hàng của anh trai ta ở số hai mươi tư đường lớn số bốn, cách đây không xa."
"Ồ ồ ồ, biết rồi."
Đám người không để ý chút nào thờ ơ đáp một tiếng, nói lời đùa giỡn mà thôi, cô gái này còn tưởng thật, không có việc gì thì ai lại đến cửa hàng của người ta quấy rầy chứ.
Thành chính của bảy khu ngoại trừ khác biệt về cảnh tượng ra, thật ra cũng không khác nhau mấy, bố cục của thành Dư Huy và thành Kinh Cức giống nhau như đúc.
Khi mọi người đi đến võ quán ở phố trung tâm, vừa đúng lúc nhìn thấy đám người Tuyệt Vô Thần đang ngăn chặn ngoài cửa.
Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Tuyệt Vô Thần, mấy người Toàn Chân Giáo cũng bị loại dáng vẻ nhà giàu mới nổi này khiến cho kinh ngạc đến ngây người.
Đương nhiên là trang bị Hoàng Kim cũng chẳng hiếm lạ gì với người của Toàn Chân Giáo, chỉ là bộ khải giáp trường thương này của Tuyệt Vô Thần gộp lại thì tạo thành một Thánh đấu sĩ Hoàng Kim đó... Quả nhiên là một đám trẻ trâu bị lậm truyện tranh.
"Gà Con, kẻ dẫn đầu đám người giết ngươi có phải là một tên mặc áo giáp Hoàng Kim , vô cùng bảnh bao không?" Vô Kỵ hỏi trong kênh công hội.
"Ừ! Chính là một thằng vứt đi!" Ký Ngạo oán hận Tuyệt Vô Thần vô cùng sâu sắc, vì Ký Ngạo vốn muốn cậy vào lực nhảy và sức bật cao của Võ sư, nhảy lên nóc nhà chạy trốn, kết quả bị Tuyệt Vô Thần một thương chọc xuống, còn đâm sau lưng một nhát, thù oán này gần như là không đội trời chung rồi.
"Họ chỉ có một đội người, chúng ta đến diệt họ thôi chứ!" Minh Đô đề nghị.
Vô Kỵ lắc đầu ngăn cản: "Không! Đừng xúc động, bọn họ tuyệt đối không chỉ có một nhóm người này!"
Bao Tam nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ còn có người khác nữa sao?"
Vô Kỵ chỉ vào mấy người Tuyệt Vô Thần nói: "Chắc chắn là có mai phục, nếu không ngươi đã từng nhìn thấy công hội nào, tiểu đội mười mấy người đã dám đi chặn đường khu hồi sinh chưa?"
"Cũng phải..."
Người của Toàn Chân Giáo có kinh nghiệm phong phú bị người ta bao vây, Vô Kỵ chỉ vừa tùy tiện nói ra, mọi người lập tức kịp phản ứng lại.
Khu hồi sinh cũng không phải nơi nhỏ bé gì, tuy chỉ có một cổng chính, nhưng mà cổng chính lại cực kỳ rộng rãi, mười mấy người cùng lắm cũng chỉ đứng được thành một hàng phòng ngự thôi.
Lần trước người của Thiên Đường Cực Lạc bao vây họ, còn phái đến bốn năm mươi người ở khu hồi sinh kia kìa, công hội Phong Vân có tài đức gì, lại dám dùng mười mấy người chặn đường khu hồi sinh.
"Vậy làm sao bây giờ? Mặc kệ Gà Con luôn à?"
Vô Kỵ vung tay nói: "Lão Ngưu, ngươi hãy đi trước, Đạo Tuyết và lão Ngư đi xung quanh nhìn một chút xem có bao nhiêu người."
Thực lực Vương Vũ sâu đến mức nào, mọi người Toàn Chân Giáo không hiểu rõ được đến tận gốc rễ, nhưng họ biết rõ, miễn là Vương Vũ còn muốn chạy, bất kể là bao nhiêu người, trong hoàn cảnh địa hình xung quanh có tường như thế nào cũng sẽ không thể bắt được hắn.
Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư là Thích khách, biết ẩn thân, lại càng không khiến mấy người lo lắng.
Sau khi thấy ba người rời đi, Minh Đô chỉ vào ngã ba đường bên cạnh nói: "Chúng ta sang bên kia đứng đi."
Doãn Lão Nhị và Dương Na vô cùng khó hiểu: "Đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy rất rõ, tại sao lại phải sang bên kia?"
Minh Đô cười tủm tỉm nói: "Ngươi như vậy là không biết gì rồi, bất kể là trong hoàn cảnh nào, nơi giao thông tiện lợi nhất đều là nơi dễ dàng chạy trốn nhất."
Doãn Lão Nhị ngẩng đầu liếc nhìn ngã ba một cái, quả nhiên, đầu đường không chỉ có ngã ba, còn có đủ loại chỗ rẽ, muốn bỏ chạy tuyệt đối rất thuận tiện.
Doãn Lão Nhị tâm phục khẩu phục: "Ngươi phải bị người ta đuổi giết bao nhiêu lần mới có thể phát hiện ra được đặc điểm này chứ?"
Minh Đô ngạo nghễ nói: "Câu này ngươi nói sai rồi, đây là kinh nghiệm làm việc lâu năm của ta tích lũy được, không phải vì bị người đuổi giết mà luyện thành đâu!"
Doãn Lão Nhị lại ngây ra lần nữa, khó trách Minh Đô thích đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm nhiệm vụ truy nã, hóa ra là bệnh nghề nghiệp.