Trang 216# 1
Chương 429: Ký Ngạo bị giết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cô gái Mạn Châu Sa Hoa này điển hình cho tính cách nhiệt tình từ đầu đến cuối, từ khi Vương Vũ bắt đầu cứu cô ta, hai người lại cùng tiêu diệt BOSS, nhanh chóng quen thuộc hơn, vô cùng nhiệt tình mời Vương Vũ cùng đi luyện cấp.
Vốn dĩ là nơi rách nát như đầm lầy này, cho dù có là con gái mời đi chăng nữa, Vương Vũ cũng không muốn luyện ở đây, nhưng mà vừa nãy mới lấy được Trái Tim Ếch Vua, Vương Vũ cũng nên thử nghiệm kỹ năng mới một chút.
Vừa nãy khi đánh BOSS, Mạn Châu Sa Hoa biết được Thuật Băng Kính có thể đông cứng đầm lầy.
Vì vậy hai người tổ đội, Mạn Châu Sa Hoa đóng băng mặt nước, Vương Vũ như giẫm lên đất bằng, hiệu quả luyện cấp tăng lên gấp mấy lần.
Có câu nói nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi mệt, hai người Vương Vũ và Mạn Châu Sa Hoa đang quét hăng hái, đột nhiên từ kênh công hội vang lên tiếng mắng chửi của Ký Ngạo.
"Bà mẹ nó! Ta bị giết rồi! Tất cả mọi người ơi!"
“Cái gì? Làm sao lại như vậy?”
Sau khi mọi người nhận được tin nhắn thì đều dồn dập hỏi lại.
Ký Ngạo nói: "Ta đến thành Kinh Cức mua đồ, nhưng mà đột nhiên xuất hiện một đám người bao vây ta."
"Mua thứ gì mà lại đến thành Kinh Cức?" Đám người khó hiểu.
"Bên người bán nói phải gặp mặt mới giao dịch được, tổ sư nhà nó..."
Hóa ra Tuyệt Vọng Chi Thứ của Ký Ngạo đã gom đủ bảy mảnh ghép rồi, mảnh thứ tám cho dù có tìm kiếm kiểu gì cũng không thấy được, chuyện này cũng rất bình thường thôi, dù sao vũ khí cấp Sử Thi đều là có một không hai, cho dù là vũ khí cấp thấp, cũng không dễ dàng tập hợp đủ được.
Cho nên Ký Ngạo treo một tấm thiệp thu mua ở trên diễn đàn, ngay buổi sáng hôm nay, đột nhiên có người liên hệ với Ký Ngạo, nói mình có mảnh ghép của Tuyệt Vọng Chi Thứ, hơn nữa còn gửi đồ sang, giá cả cũng rất hợp lý, chỉ là có một yêu cầu bắt buộc phải gặp mặt mới giao dịch.
Thật vất vả lắm mới tìm thấy mảnh ghép cuối cùng, Ký Ngạo vô cùng vui sướng, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đi đến thành Kinh Cức.
Ai ngờ Ký Ngạo vừa đến nơi đã hẹn, đột nhiên xuất hiện một đám người bao vây Ký Ngạo.
Đám người kia dường như có chuẩn bị mà đến, hơn nữa thực lực đều rất mạnh, không hề yếu chút nào, Ký Ngạo bất ngờ không kịp phòng ngự, chống đỡ không được bao lâu đã bị người ta giết chết rồi.
"Vậy bây giờ ngươi đang ở đâu?"
"Ở võ quán của thành Kinh Cức đây, bọn họ bao vây cửa ra vào, ta không ra khỏi đây được, nếu không thì cũng không gọi đến các ngươi rồi!" Ký Ngạo nói.
"Ngươi có biết ai đã giết ngươi không?"
Giờ phút này Vô Kỵ chỉ sợ là Ký Ngạo ra tay trước, nếu như Ký Ngạo ra tay trước, cho dù đối thủ là ai cũng không biết được.
"Người dẫn đầu tên là Tuyệt Vô Thần!" Ký Ngạo hùng hùng hổ hổ nói: "Con chó kia dẫn đội đến đánh lén ta, nếu không làm sao ta lại không chạy trốn được chứ."
"Cũng may ngươi không ra tay trước!" Vô Kỵ trả lời một câu, sau đó lại hỏi trong kênh công hội: "Tuyệt Vô Thần, Đạo Tuyết ngươi có biết không?"
"Chưa từng nghe nhắc đến..." Danh Kiếm Đạo Tuyết chưa từng có chuyện gì lại không biết.
Vương Vũ nói: "Là công hội Phong Vân."
Vừa nãy mới tiêu diệt một người tên là Hùng Bá, mẹ nó lại nghe thấy một Tuyệt Vô Thần, thân là người của thế gia võ học, hắn cũng không xa lạ gì với thể loại truyện tranh tôn sùng võ học như Phong Vân này. Chẳng qua theo lời ông Vương mà nói, quyển sách này chỉ toàn nói mò, nếu võ công thật sự trâu bò như vậy, còn sa sút đến mức phải đi cày ruộng sao?
Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đột nhiên nghĩ đến đúng là có một công hội có cái tên trẻ trâu như vậy: "Công hội Phong Vân... công hội này rất khiêm tốn mà, tại sao lại trêu chọc vào chúng ta nhỉ."
"Khiêm tốn cũng chưa chắc là không có sức mạnh, Gà Con, bọn họ có bao nhiêu người?" Vô Kỵ lại hỏi.
Ký Ngạo nói: "Khi bao vây tấn công ta thì có mười lăm người... Bây giờ thì không biết."
"Chỉ có mười lăm người thôi sao, một mình lão Ngưu đi là đủ rồi."
Vô Kỵ trầm ngâm một lát nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy... Bọn họ tuyệt đối không chỉ nhằm vào một mình Ký Ngạo, rất có thể có mai phục."
"Có mai phục nữa sao?" Minh Đô cũng ngẩn ra một lúc rồi cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: "Gà Con ơi, ngươi cứ đợi ở đấy nhé, các chú đây sẽ không cùng chết với ngươi đâu."
Ký Ngạo giận dữ: "Đệt mẹ nó, lão Lý ngươi chờ đó cho ta."
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau ầm ĩ trong kênh công hội, Vô Kỵ vội vàng nhảy ra ngắt lời nói: "Còn ầm ĩ nữa ta sẽ đá cả hai người ra ngoài đấy, mọi người cùng nhau đi đến đó, ta thật sự muốn xem xem rốt cuộc công hội Phong Vân này định làm gì."
"Ừ, được." Mọi người đều sôi nổi trả lời.
Mặc dù thằng nhóc Ký Ngạo này bình thường vừa điên cuồng vừa kiêu ngạo, nhưng mà tất cả mọi người đều là người trưởng thành, vẫn vô cùng bảo vệ đứa em trai nhỏ này.
Minh Đô cũng nói: "Cũng được thôi, ta coi Gà Con như con ruột, cũng không muốn có người khác đụng đến người của ta."
"Lão Lý, ta là ông nội ngươi!"
"Một mình ngươi tự cày tiếp đi nhé, ta có chút chuyện đi về trước đây." Vương Vũ đóng kênh công hội, quay đầu lại nói với Mạn Châu Sa Hoa.
"Ngươi đi đâu đó? Ta sắp thăng cấp đến nơi rồi..." Mạn Châu Sa Hoa thấy Vương Vũ sắp đi, trong lòng rất không nỡ, cỗ máy đánh quái trâu bò như vậy, thật sự là đốt đèn lồng lên cũng khó tìm thấy.
Vương Vũ cũng không che giấu, nói thẳng ra: "Đến thành Kinh Cức..."
Mạn Châu Sa Hoa hưng phấn nói: "Thành Kinh Cức sao, ta đi cùng với ngươi nhé, anh trai ta cũng mở một tiệm tạp hóa ở thành Kinh Cức đó."
"Cái này..." Vương Vũ khó khăn nói: "Rất nguy hiểm..."
Mạn Châu Sa Hoa khinh thường nói: "Thôi đi, bớt coi thường người ta một chút chứ, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi nữa đấy."
"Ta có đồng đội, họ cũng không phải người tốt lành gì." Vương Vũ đe dọa.
Mạn Châu Sa Hoa nói: "Ngươi mà ta còn chẳng sợ, còn có thể sợ ai được nữa chứ?"
"Đéo đỡ được!" Vương Vũ bị coi là người xấu buồn bực mắng một tiếng: "Ta hỏi một chút đã."
"Có người bạn muốn đi cùng với ta... Dẫn theo có được không?" Vương Vũ kéo kênh công hội ra hỏi.
Vô Kỵ nói: "Thực lực thế nào?"
"Cực kỳ cùi bắp..." Vương Vũ liếc nhìn Mạn Châu Sa Hoa một cái trả lời.
Ngày thường Vương Vũ đều tiếp xúc với những người siêu cấp cao thủ giống như Toàn Chân Giáo, Mạn Châu Sa Hoa bị hắn miêu tả bằng bốn chữ cực kỳ cùi bắp, đã là súc tích kín đáo lắm rồi.
Xuân Tường nói: "Ngưu đệ này, lần này lão phu phải nói ngươi rồi, chúng ta cũng không phải đang đi chơi, ngươi dẫn theo một đứa con ghẻ..."
"Là nữ!" Xuân Tường còn chưa nói dứt lời, Vương Vũ lại nói tiếp.
"Giúp đỡ nhau hẳn là việc nên làm, kỹ thuật cũng không dễ dàng mà học được, lão phu thích nhất là làm tấm gương sáng cho người khác, chuyện ở chỗ này lão phu sẽ cầm tay chỉ dạy cho cô ấy." Xuân Tường vẻ mặt chính nghĩa.
Vô Kỵ cũng nói: "Không sai, chúng ta chưa bao giờ kỳ thị người yếu đuối, dẫn theo đi."
"Mẹ nó, ta biết ngay mà!" Vương Vũ bất đắc dĩ thở dài, nói với Mạn Châu Sa Hoa: "Đi thôi."
Ngoại trừ một mình Vương Vũ được phái đến nhiệm vụ cưỡng chế ra, những người Toàn Chân Giáo khác lúc này đều đang ở trong thành, rất nhanh, mấy người Toàn Chân Giáo đều tụ họp đầy đủ rồi.
Nhìn thấy Mạn Châu Sa Hoa, đám gia súc rối rít cảm thán trong kênh công hội: "Vẻ ngoài không tệ đâu, ngươi đào được ở đâu thế hả?"
"Dọc đường đi nhặt được đó!" Vương Vũ tức giận nói.
"Dạy cho chúng ta biết làm sao để nhặt được như vậy đi Ngưu huynh, Ngưu thúc, Ngưu gia..." Minh Đô kích động kêu lên.
Những người khác cũng có vẻ mặt hâm mộ, làm nhiệm vụ công hội mà có thể nhặt được một cô gái, vận may này thật sự không ai sánh bằng.
"Các ngươi có thôi đi không hả, Gà Con còn đang đợi chúng ta đi cứu hắn ta đấy!" Dương Na mặt đen lại nói, trời biết có phải cô ta thật sự quan tâm đến sự sống chết của Ký Ngạo hay không nữa.
Ký Ngạo lúc này có vẻ như vô cùng rảnh rỗi, sau khi nhìn thấy mọi người trò chuyện trong kênh công hội thì vội vàng nói: "Tuyết tỷ, ta không vội đâu, cứ để Ngưu thúc nói cho xong đi..."
Dương Na: "..."
Trong tình huống này Vô Kỵ lại vô cùng hiểu chuyện, hắng giọng nói: "Được rồi, không có triển vọng đến mức ấy hả? Làm chuyện chính quan trọng hơn chứ, chuyện này nói sau đi." Đồng thời hắn ta nhắn tin nói chuyện riêng với Vương Vũ: "Sau này có cô gái nào nhớ phải giới thiệu cho ta đấy..."
Vương Vũ: "Cút!”