Trang 217# 2
Chương 432: Đã từng nghe nói đến chuyện xưa bọ ngựa bắt ve chưa?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Là Kết Giới Bẻ Cong của Thuật sĩ!
Vương Vũ nhìn thấy hai phạm vi này trên mặt đất, con ngươi lập tức co rụt lại.
Không có nhiều người chơi nghề nghiệp Thuật sĩ hắc ám trong game "Trọng sinh" này, đã không tấn công được còn là nghề nghiệp phòng thủ thấp, chạy không nhanh, nhảy cũng không cao, căn bản là không có ưu điểm gì.
Có một kỹ năng khống chế quần thể nhưng lại có thời gian bố trí trước khi thực hiện kỹ năng siêu dài, ưu điểm duy nhất là phóng thuốc độc giảm tốc độ, nhưng mà có hiệu quả đóng băng của Pháp sư hệ băng ở đây, Thuật sĩ cũng không có gì nổi bật.
Kể từ đó, trong game, nghề nghiệp này còn yếu thế hơn cả Võ sư, ít bị phỉ nhổ hơn chủ yếu cũng vì trong tâm lý mọi người căn bản không chào đón nghề nghiệp này. Không giống như Võ sư, ban đầu rất nhiều người ưa thích, sau khi bước vào game mới thất vọng đến mức nhiều lời chửi bới.
Cho nên trong chiến đội bình thường hoặc là trong đoàn thể nhỏ, cơ bản không nhìn thấy bóng dáng của Thuật sĩ.
Mà Vương Vũ làm một Võ sư người nhẹ như chim yến lại có phản ứng nhanh nhẹn, hiện tại phần lớn kỹ năng trong "Trọng sinh", Vương Vũ đều không sợ hãi gì, duy chỉ có Kết Giới Bẻ Cong của Thuật sĩ hắc ám, là một kỹ năng khiến Vương Vũ nhức đầu nhất.
Nếu là mấy loại kỹ năng Băng Thứ Băng Trùy linh tinh gì đó của Pháp sư hệ băng thì có thể đánh rơi, có thể tránh né, cho dù là bị trúng chiêu bị giảm tốc độ cũng có thể dựa vào kỹ xảo Lăn Mình tránh né tấn công.
Nhưng mà Kết Giới Bẻ Cong không giống như vậy, đầu tiên kỹ năng này không thể đánh rơi được, tiếp theo kỹ năng này có phạm vi rất lớn, nếu muốn tránh né, trừ khi chạy ra khỏi phạm vi kỹ năng phóng ra ở trước khi kỹ năng phát động.
Cuối cùng hiệu quả của kỹ năng này là định thân, nói cách khác cứ bị đánh trúng thì đều sẽ bị cố định, chạy cũng không chạy thoát được, đây quả thật là khắc tinh đối với một nghề nghiệp dựa vào tránh né để kiếm cơm như Võ sư.
Vừa nãy khi Vương Vũ đi ra, trong đội ngũ Tuyệt Vô Thần đều là những nghề nghiệp khác, không thể ngờ được khi họ mai phục, còn ẩn giấu hai Thuật sĩ.
"Sơ suất thật!"
Mắt thấy Kết Giới Bẻ Cong dưới chân sắp ngưng tụ thành công, Vương Vũ thầm than một tiếng, đang định dùng Tịch Chi Dược Nhiên thoát đi, đã thấy sau lưng hai Thuật sư bên ngoài hiện ra hai bóng người.
Là Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư, lúc này họ cũng đã nhận ra lúng túng của Vương Vũ, cho nên chạy đến sau lưng hai Thuật sĩ, Tạc Kích, Bối Thứ, Cắt Họng, một bộ liên kích đánh cho hai Thuật sĩ biến thành vệt sáng trắng.
Sau khi người thi triển pháp thuật chết, kỹ năng cũng sẽ tan theo mây khói.
Nhìn thấy hai Thuật sĩ chết đi, Vương Vũ cười cười, lúc này mới yên tâm, sử dụng chiêu Ưng Đạp thứ hai hạ xuống đất.
Tuyệt Vô Thần nhìn thấy Vương Vũ rơi xuống đất, lúc này lại giơ thương lên đâm tới, Vương Vũ cười khẽ, hai tay đột nhiên túm chặt lấy hai cánh tay của Tuyệt Vô Thần, sau đó nằm ngả về phía sau, đồng thời hai chân dùng sức chống đẩy, chĩa vào háng Tuyệt Vô Thần, Tuyệt Vô Thần ai da một tiếng, đã bị đẩy vào ba Chiến sĩ đang lao đầu về phía trước.
Ba Chiến sĩ đang trong lúc chuyển động trực tiếp bị nện thành một khối, Tuyệt Vô Thần cũng bị đánh thành một vệt sáng trắng.
Chiêu này của Vương Vũ tên là Tố Địa Cổn Suất, là một loại kỹ xảo đánh ngã sấp mặt xuống đất, sức lực của hai chân không phải được sử dụng để tấn công, mà chỉ trợ giúp cho sức mạnh ở hai tay.
Hết cách rồi, nghề nghiệp Kỵ sĩ được quyết định có tấn công mạnh nhất trong tất cả nghề nghiệp, hiện giờ cấp bậc cao nhất, ưu thế rõ ràng hơn, Vương Vũ không sử dụng cả tay lẫn chân, thật sự là không chắc chắn có thể ném văng một Kỵ sĩ cồng kềnh như vậy.
Vì vừa nãy khi ném Tuyệt Vô Thần ra ngoài Vương Vũ đã Lăn Mình về phía sau nên hắn trùng hợp tránh thoát tấn công của Cung thủ và Pháp sư.
Ngay sau đó Vương Vũ lại lăn về phía sau một vòng, Thụ Thân ẩn nấp, sau đó vũ khí trong tay biến thành trường côn, quét sát mặt đất phía sau một vòng, bốn Đạo tặc cũng bị đánh hiện ra hình dáng.
Bốn Đạo tặc này bị Vương Vũ đập trúng mắt cá chân, dưới chân mất thăng bằng, tất cả đều bị đánh ngã trên mặt đất.
Vương Vũ xoay người nắm đầu một Đạo tặc trong số đó, ném về phía trước, đập tan trận hình của Pháp sư, cuối cùng nhảy lên Băng Quyền, nhảy ra khỏi vòng vây.
"Mẹ nó đây là kỹ năng gì vậy?"
"Kỹ năng hiếm có thôi..."
"Thật lợi hại..."
"Lợi hại bà nội ngươi, mau đuổi theo, không được bỏ qua cho hắn!"
Cũng không biết ai kêu lên một tiếng, mọi người vội vàng đuổi theo sau Vương Vũ.
Cung thủ vốn chạy nhanh, đuổi theo thì cũng được, Pháp sư hoàn toàn không có ý nghĩa gì trong trận náo nhiệt này, khi người của công hội Phong Vân đuổi đến đầu đường, chỉ còn một Cung thủ và bốn Đạo tặc xui xẻo còn đang đuổi theo sau lưng Vương Vũ.
Đúng lúc này, Vương Vũ đột nhiên dừng bước, xoay người hỏi: "Đã từng nghe đến chuyện xưa bọ ngựa bắt ve chưa?"
Đám Cung thủ trong nháy mắt hóa đá, mặt hàng này làm nghề giáo viên à? Chết đến nơi rồi mà còn kể chuyện ngày xưa... Nhưng mà còn chưa kịp đợi họ kịp phản ứng lại, thì đã chạy vào một phạm vi trước mặt Vương Vũ.
"Rầm..."
Kết giới Bẻ Cong dâng lên, tất cả mười Cung thủ bốn Đạo tặc đều bị cố định ngay tại chỗ, tiếp theo người của công hội Phong Vân chợt cảm thấy dưới chân nóng lên, sau đó cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, khi mở mắt lần nữa, tất cả mọi người đã xuất hiện ở khu hồi sinh.
"Cũng may cũng may, không có giá trị PK..." Sau khi giết chết mọi người trong vòng một giây, Minh Đô bên cạnh thò đầu ra.
Vừa nãy là người của công hội Phong Vân chủ động tấn công Vương Vũ, Minh Đô thân là đồng đội của Vương Vũ cũng có thời gian phòng vệ chính đáng, nếu không ở thành Kinh Cức giá trị PK mười bốn điểm, đã đủ cho hắn ta uống một bình rồi.
"Gà Con đâu?" Xuân Tường và mấy người Vô Kỵ cũng từ vị trí của Minh Đô chạy ra, hỏi Vương Vũ.
"Ta ở đây." Ký Ngạo ngồi xếp bằng trên nóc nhà cách đó không xa, vẫy vẫy tay với đoàn người.
Vô Kỵ nhìn thấy Ký Ngạo trốn thoát, nói với mọi người: "Đi nhanh lên, ta cảm thấy có chút kỳ quái, không thể đợi thêm ở đây được nữa!"
"Ừ!" Mọi người gật gật đầu, xoay người đang định đi về hướng điểm truyền tống, lúc này người còn lại của công hội Phong Vân cũng đuổi đến phía sau.
Vì khu hồi sinh rất gần nơi này, cho nên trong đó còn có cả Cung thủ vừa nãy bị giết sạch và Tuyệt Vô Thần.
Nhìn thấy người của Toàn Chân Giáo đang định rút lui, Tuyệt Vô Thần lạnh lùng nói: "Định chạy à? Có chuyện dễ dàng như thế sao?"
Vô Kỵ cười lạnh nhìn Tuyệt Vô Thần nói: "Rốt cuộc thì các ngươi là ai?"
Tuyệt Vô Thần nói: "Là người mà các ngươi không đắc tội nổi!"
"Đắc tội? Nói xem, là game này hay là game khác?" Vô Kỵ hỏi.
Người mà Toàn Chân Giáo đã đắc tội đông như biển, chỉ với hai chữ đắc tội thì Vô Kỵ thật sự không phán đoán ra nổi người của công hội Phong Vân rốt cuộc có lai lịch gì, có điều Vô Kỵ có thể khẳng định một điều cho đến bây giờ bản thân mình chưa từng nghe nói đến tên công hội Phong Vân.
Tuyệt Vô Thần nói: "Đừng quan tâm là game nào, nói tóm lại hôm nay các ngươi đừng mong rời khỏi đây!"
Nghe thấy lời nói của Tuyệt Vô Thần, mọi người trong Toàn Chân Giáo đều nở nụ cười.
Minh Đô giễu cợt nói: "Chỉ bằng lũ cá tạp các ngươi sao? E rằng ngay cả một người trong chúng ta cũng không giữ lại được đâu!"
Mọi người của công hội Phong Vân nghe thấy vậy thì lập tức đỏ mặt, Minh Đô nói không sai, ngay vừa nãy khi hơn ba mươi người bọn họ bao vây tấn công một người, vậy mà còn không bao vây nổi, lại còn bị giết mất không ít người...
Tuyệt Vô Thần cười lạnh nói: "Nói thật, các ngươi rất lợi hại, mấy người này của chúng ta quả thật không chặn nổi các ngươi!"
"Vậy còn không mau cút ra?" Pháp trượng của Minh Đô vung lên, đang định ra tay giết người.
"Chúng ta không giữ được ngươi, nhưng mà chuyện xưa bọ ngựa bắt ve, các ngươi đã từng nghe nói đến chưa?"
Sắc mặt Minh Đô căng thẳng hỏi: "Có ý gì?"
"Chính là ý mà ngươi hiểu đấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau đám người Toàn Chân Giáo.