Trang 218# 1
Chương 433: Sát thủ chuyên nghiệp phục kích
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại nhìn, thấy một người Chiến sĩ có mái tóc xám trắng xách theo một thanh kiếm cầm tay, dẫn theo mấy chục người bao vây mấy người Toàn Chân Giáo từ phía sau.
"Ngươi là ai?" Vô Kỵ cau mày hỏi, thảo nào cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là người của công hội Phong Vân mai phục người ở đây, xem ra đám người này là phục kích chuyên nghiệp rồi.
Minh Đô nhỏ giọng nói: "Nhìn tên hóa trang nên gọi là Vô Danh..."
Chiến sĩ này cười lên trả lời: "Ta là hội trưởng của công hội Phong Vân, ta tên là Thấp Hốt, nghe nói Toàn Chân Giáo các ngươi khá là ngang ngược nhỉ, thế nào? Còn không phải bị chúng ta bao vây như chó hoang sao."
Mấy người Toàn Chân Giáo: "..."
Lúc này, Ký Ngạo đột nhiên kêu lên trong kênh công hội: "Bà mẹ nó, đông người quá..."
Mấy người Toàn Chân Giáo nhìn thấy tin nhắn, vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, quả thật khi Thấp Hốt xuất hiện, sau đó cũng có rất nhiều người nhảy ra từ ngã tư của đường giao nhau, lúc này đã bao vây đường giao đến chặt chẽ kín kẽ.
Rất rõ ràng là Minh Đô bắt người có con mắt nghề nghiệp tinh tường, người của công hội Phong Vân làm phục kích chuyên nghiệp cũng có ánh mắt cũng tinh tường không kém, đã mai phục người trên đường chạy trốn của mấy người Toàn Chân Giáo từ lâu rồi.
"Bọn họ có bao nhiêu người?" Vô Kỵ hỏi Ký Ngạo trên nóc nhà.
Ký Ngạo đứng trên cao nên nhìn được rất xa, nhanh chóng trả lời: "Ít nhất có khoảng một trăm bảy mươi đến một trăm tám mươi người... Có hơn hai mươi người nghề nghiệp Thuật sĩ ..."
Nghe thấy lời nói của Ký Ngạo, không chỉ có những người khác trong Toàn Chân Giáo, ngay cả Vương Vũ cũng sợ hãi trong lòng.
Từ tính chất chuyên nghiệp của những người này cũng không khó nhận ra, họ là đoàn thể giết người chuyên nghiệp, hơn nữa bây giờ người của Toàn Chân Giáo đều bị bao vây rồi, việc có thể làm bây giờ chỉ có cứng rắn đánh chính diện. Một trăm bảy mươi một trăm tám mươi người đấu với mười người, thắng bại còn phải suy xét nữa sao? Người của Toàn Chân Giáo cho dù có trâu bò hơn nữa, cũng không thể đánh được nhiều người như vậy.
Nếu chẳng qua chỉ là gần hai trăm người nghề nghiệp chiến đấu, Vương Vũ còn có thể chạy trốn được, nhưng mà đường giao nhau rộng như vậy, đối diện thậm chí có đến hơn hai mươi Thuật sĩ.
Hơn hai mười Thuật sĩ là khái niệm gì? Kết Giới Bẻ Cong của người ta căn bản không cần phải nhắm chuẩn, không cần phán đoán trước, trực tiếp bày ra trên mặt đất là có thể ép chết Vương Vũ rồi, dù sao Vương Vũ cũng chỉ biết vượt nóc băng tường chứ không biết bay.
"Bọn họ có chuẩn bị mà đến! Chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy đi thôi."
"Chạy đi đâu?" Doãn Lão Nhị hỏi.
Người của Toàn Chân Giáo về cơ bản đều có bản lĩnh chạy trối chết, chỉ có hai người Doãn Lão Nhị và Vô Kỵ không có.
"Nóc nhà!" Vô Kỵ chỉ vào vị trí của Ký Ngạo nói.
"Bà mẹ nó, nhưng mà nơi đó chính là đường chết!" Doãn Lão Nhị hỏi.
"Nhưng mà ở đó không có ai!"
Nóc nhà của Ký Ngạo là ở cửa giao nhau giữa hai ngã rẽ, ngay chính diện không có kẻ địch nào.
Có điều cũng giống như đã nói, nơi đó là vị trí góc chết, nếu không thể thành công nhảy lên nóc phòng, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Vì sau khi xông lên, vòng vây sẽ thu nhỏ lại, cho nên năng lực chống đỡ tấn công của hàng trước và năng lực khống chế hỏa lực của hàng sau, đều là vị trí đầu não quan trọng nhất.
Dựa vào công kích của Minh Đô, chống chọi hàng trước đương nhiên không phải nói, quan trọng là Doãn Lão Nhị và Vô Kỵ có thể đứng vững trước công kích của nhiều người như vậy trong nháy mắt hay không.
Hơn nữa khống chế đối diện cũng là yếu tố quan trọng nhất, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, khống chế đám đông của Kết Giới Bẻ Cong là cực kỳ nguy hiểm chết người.
"Ngươi chỉ cần để ý đứng vững là được, những chuyện khác không cần quan tâm đến!" Nói xong Vô Kỵ lại hạ mệnh lệnh xuống cho những người khác.
"Quy tắc cũ, Xuân huynh chặn phía sau, Đạo Tuyết, lão Ngư, mười Thuật sĩ đối diện giao cho các ngươi, Minh Đô ngươi phụ trách hàng trước, những người khác phụ trách dọn dẹp binh lính còn thừa lại."
Thấp Hốt thấy mấy người Toàn Chân Giáo không nói lời nào, còn tưởng rằng họ sợ đến choáng váng, vì vậy giả vờ thành bộ dạng bình dị gần gũi nói: "Thật ra ta cũng không thích đánh đánh giết giết, lần này tìm các ngươi, cũng chỉ muốn lấy một vật từ chỗ các ngươi, nếu các ngươi chịu nghe lời, ta sẽ suy tính đến việc tha cho các ngươi một con đường sống!"
Vô Kỵ liếc nhìn Thấp Hốt một cái lạnh lùng nói: "Không cho!"
Nói đùa, ngươi từng thấy thứ gì rơi vào miệng Toàn Chân Giáo rồi mà còn phun ra được nữa chưa? Huống hồ lại dùng thủ đoạn này ép buộc đám người kia đi vào khuôn khổ.
Đám điên này không sợ nhất chính là cứng đối cứng.
Thấp Hốt nghe thấy vậy, hung ác nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, giết bọn chúng, sau đó bao vây khu hồi sinh!"
Phố trung tâm vốn là nơi gần khu hồi sinh nhất, đám người kia lựa chọn bao vây ở đây, trong thời gian ngắn nhất có thể quay về trợ giúp đồng bạn đang bao vây khu hồi sinh, vì vậy có thể thấy được, đám người kia tuyệt đối không phải mới làm loại chuyện này ngày một ngày hai.
Vô Kỵ cười khẽ, vung pháp trượng lên, một luồng ánh sáng đỏ bao bọc Doãn Lão Nhị, sau đó ra lệnh trong kênh công hội: "Xông lên!"
Vô Kỵ vừa dứt lời, pháp trượng của Xuân Tường chỉ một nhát, sáu con ác ma khổng lồ và Kết Giới Bẻ Cong chia ra ngăn chặn hai người Thấp Hốt và Tuyệt Vô Thần ở hai hướng.
Cùng lúc đó, Doãn Lão Nhị không nói hai lời, giơ tấm khiên khổng lồ, vùi đầu tấn công Va Chạm xông đến.
Ba người Minh Đô Bao Tam còn có Vương Vũ nấp sau lưng Doãn Lão Nhị, đằng sau nữa là Xuân Tường Vô Kỵ còn có Dương Na, ngay chính diện có Doãn Lão Nhị chống đỡ sát thương, mặt sau có Xuân Tường cố định, rất nhanh mấy người Toàn Chân Giáo đã đối mặt với bức tường.
Mặt khác người chơi của công hội Phong Vân ở hai hướng thấy mấy người Toàn Chân Giáo định bỏ chạy, tổ chức Chiến sĩ lại gạt trận hình ra, dưới sự yểm trợ của ma pháp và mũi tên, bao vây chặt chẽ đám người Toàn Chân Giáo, xếp hàng ngay ngắn xông lên.
Dưới tường là một cửa giao nhau, Doãn Lão Nhị quay đầu hạ khiên lớn xuống, che chở tất cả mọi người ở phía sau, có thể nói là một người đã đủ trấn giữ được cửa ải, vạn người khó lòng địch nổi.
Vô Kỵ hạ ánh sáng đỏ bao bọc bên ngoài Doãn Lão Nhị là một kết giới vô địch, đối diện từng đợt tấn công luân phiên rơi xuống, thân thể Doãn Lão Nhị căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đều có Nhị Đoạn Tiềm Hành, hơn nữa vẫn luôn Tiềm Hành đứng phía sau đối phương, trước khi Doãn Lão Nhị đến được góc tường, hai người đã giải quyết sạch sẽ mấy Thuật sĩ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Những người khác có bia đỡ đạn như Doãn Lão Nhị bảo vệ, đương nhiên vô cùng an toàn, pháp thuật của Minh Đô cũng thuận lợi ngâm xướng xong xuôi, Hỏa Lôi Thiên Tập và Thiên Lôi Địa Hỏa cùng lúc ném ra, lửa và sấm sét đan xen, người chơi của công hội Phong Vân từ chính diện đánh tới nhất thời bị đánh thành chỉ còn chút máu tàn.
Bao Tam nhân cơ hội chạy vọt vào trận địa của địch, mở ra Toàn Phong Trảm giống như một cơn cuồng phong, đạp lên sấm sét và lửa của Minh Đô, ngăn chặn Chiến sĩ đang xông đến từ phía trước mặt, Vương Vũ lúc này cũng dùng Băng Quyền vọt đến, Lôi Đình Cước rơi xuống đất, nghề nghiệp hàng trước có uy hiếp lớn nhất trực tiếp trống rỗng, thỉnh thoảng còn sót lại mấy binh lính cũng bị Dương Na bắn chết.
"Lên nóc nhà"
Vô Kỵ chỉ lên nóc nhà, ra lệnh.
Xuân Tường và Minh Đô bay thẳng lên nóc nhà, Bao Tam có Tam Đoạn Trảm, cũng dễ dàng nhảy lên.
Ba người Vô Kỵ Dương Na Doãn Lão Nhị lại rơi vào khó khăn.
Kỹ năng Chuyển Hoán Vị Trí của Minh Đô chỉ có thể sử dụng một lần, thời gian vô địch của Doãn Lão Nhị đã sắp kết thúc, ba người, thời gian chắc chắn không kịp.
Lúc này, Vương Vũ cũng lui về.
"Tại sao còn chưa đi lên?" Vương Vũ hỏi.
Minh Đô khổ sở nói: "Qúa nhiều người! Kỹ năng của ta chỉ có thể chuyển hoán một người."
"Chút lòng thành! Bao Tam nhận lấy!" Vương Vũ cười khẽ, một tay nắm cổ áo Vô Kỵ, tung ra một Mãnh Hổ Kích, ném Vô Kỵ lên cao hơn ba mét, Bao Tam nằm sấp trên nóc nhà đưa tay ra, bắt được nhấc lên.
Vương Vũ lại nhảy lên nóc nhà, Cầm Vân Thủ quấn chặt lấy Dương Na, cũng kéo lên rồi.
Cùng lúc đó, Minh Đô cũng chuyển hoán Doãn Lão Nhị lên nóc nhà, sau đó Thuấn Di bay lên.
"Mẹ nó! Còn có thể làm như vậy nữa sao?"
Nhìn thấy tập thể mọi người Toàn Chân Giáo đều đã lên đến nóc nhà, tất cả người chơi của công hội Phong Vân đều trợn tròn mắt.