Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 434: Công Hội Phong Vân Hành Vi Kỳ Quái

Trang 218# 2

 

 

 

Chương 434: Công hội Phong Vân hành vi kỳ quái
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Từ sau khi được chứng kiến bản lĩnh vượt nóc băng tường leo lên nóc nhà của Vương Vũ, cho đến nay nóc nhà đều là vũ khí lợi hại tốt nhất khi chạy trốn của nhóm người Toàn Chân Giáo này.

Nhưng mà người chơi bình thường đều chân đạp trên mặt đất, làm sao nghĩ đến việc còn có người có thể đi trên nóc nhà?

Phải biết rằng phố trung tâm là một đường phố phồn hoa rộng lớn nhất thành chính, căn nhà thấp nhất cũng phải cao đến bốn mét, bốn mét nghe qua thì có vẻ không cao lắm, nhưng mà trong game nghề nghiệp có thể nhảy thẳng lên cao nhất là Võ sư, cùng lắm cũng chỉ có thể nhảy lên cao một mét mà thôi.

Trong game online một bậc thang cũng có thể quyết định thắng bại của một trận chiến, huống hồ là một cái nóc nhà?

Công hội Phong Vân cũng có rất nhiều cao thủ, cũng không phải không có người biết những pháp thuật hiếm có như thuật Phi Hành, thuật Vũ Lạc, nhưng mà đối mặt với một đám người hung hãn ngay cả nóc nhà cũng dám xông lên như vậy, mấy người lẻ tẻ bay lên cũng chỉ có đi chịu chết.

Bắt chước người ta bảo Võ sư ném người lên? Cái này càng vô nghĩa hơn rồi.

Vương Vũ ném người cũng không phải ném bừa như vậy, không nói đến hiệu quả bắt lấy của Mãnh Hổ Kích, thay đổi phương hướng di chuyển của sức mạnh, loại kỹ xảo này cao thâm đến mức nào, dù vậy, bên trên còn phải có Bao Tam hỗ trợ tiếp ứng mới được...

Bỏ qua những chuyện này không nói, cho dù người của công hội Phong Vân thật sự có thể được ném lên, khó tránh khỏi sẽ bị người trên nóc nhà dùng một cục gạch đập cho chết, với mặt mũi của đám người kia không phải không làm được loại chuyện này, vừa nãy khi đám người Vương Vũ xông trận, Ký Ngạo trên nóc nhà đã ném mái ngói đánh yểm trợ.

Chiến sĩ khiên thuẫn trong trạng thái cầm khiên thì cho dù là mũi tên hay ma pháp cũng không sợ, duy chỉ sợ mỗi loại nghề nghiệp cận chiến được quyết định tấn công cao như Kỵ sĩ ép buộc cắt ngang trạng thái của Chiến sĩ.

Sau khi lên nóc nhà, đã không còn nghề nghiệp cận chiến quấy rầy, chỉ cần đối mặt với tấn công của nghề nghiệp tầm xa, áp lực của Doãn Lão Nhị cũng giảm xuống.

Xuân Tường chỉ huy ác ma xếp thành một hàng đứng dưới mái hiên thay thế Doãn Lão Nhị chống đỡ tấn công bên dưới, mấy người Toàn Chân Giáo xoay người chạy về phía một ngôi nhà khác.

Thấp Hốt thấy đám người Toàn Chân Giáo chạy mất dạng, hét lớn: "Đuổi theo, không để bọn chúng chạy thoát!"

Mọi người của công hội Phong Vân nghe lệnh, lúc này lập tức đuổi theo dãy nhà.

Trốn chạy vòng vèo quanh co bất kể ra sao cũng còn hơn là chạy mà không biết đích đến... Rất nhanh, mấy người Toàn Chân Giáo đã chạy đến phía trên con phố sát bên cạnh.

"Chúng ta đi xuống đi!" Vô Kỵ ngăn cản đám người đang định tiếp tục chạy về phía điểm truyền tống.

Mọi người buồn bực nói: "Hả? Không đến điểm truyền tống quay lại thành Dư Huy sao?"

Thành Dư Huy là hang ổ của Toàn Chân Giáo, lại có người của Liên Minh Huyết Sắc giúp đỡ, ở thành Dư Huy, chỉ dựa vào vẻn vẹn một công hội Phong Vân này chắc chắn không dám kiêu ngạo như vậy .

"Điểm truyền tống có mai phục." Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết ở bên dưới gửi tin nhắn đến.

Minh Đô kinh ngạc nói: "Vậy là họ có ý gì? Muốn đánh chúng ta về cấp 1 luôn đấy à?"

Bao vây khu hồi sinh và điểm truyền tống chính là phương thức cơ bản nhất để đánh mục tiêu về cấp 1.

Vô Kỵ lắc đầu: "Không phải, những người này sức mạnh cũng tạm được, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ gì cả, hơn nữa số người của họ cũng không phải quá nhiều, muốn luân phiên đánh chúng ta về cấp 1 rõ ràng là không có khả năng."

Thành Kinh Cức có bốn điểm truyền tống, bảy khu hồi sinh, nếu không phải loại bang hội lớn như Thiên Đường Cực Lạc, chia người bao vây đủ mười địa điểm, số lượng người chắc chắn không đủ, ngược lại còn rất dễ dàng bị người ta chia ra đánh trả.

"Không sai, bây giờ khu hồi sinh đã không còn ai nữa rồi." Một Thích khách khác là Bắc Minh Hữu Ngư nói trong kênh công hội.

Bao Tam cũng khó hiểu hỏi: "Khu hồi sinh không sắp xếp người, đám người kia rốt cuộc có ý gì?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Đám người này lai lịch không rõ ràng, ngày thường căn bản cũng không cùng xuất hiện với nhau, Vô Kỵ cũng không biết họ làm vậy là vì cái gì.

"Vậy chúng ta cứ đứng trên nóc nhà thôi, họ cũng không trèo lên được." Ký Ngạo đắc ý nói, thằng nhóc này thường xuyên nhảy lên mái nhà lật ngói, còn vô cùng tự hào với tay nghề của mình.

Vô Kỵ nhàn nhạt liếc nhìn Ký Ngạo một cái nói: "Ngươi có biết khác biệt lớn nhất giữa người và động vật không?"

"Khác biệt gì?" Ký Ngạo hơi sững sờ.

"Người biết sử dụng công cụ!"

"Ta giết cả nhà ngươi!" Ký Ngạo giận dữ.

Vô Kỵ nói không sai, hoàn cảnh game này ngay cả khinh khí cầu cũng có, chắn chắn cũng có cả thang leo lên nóc nhà gì đó, hơn nữa bây giờ nóc nhà thấp kia không có ai canh chừng, người của công hội Phong Vân không mất nhiều thời gian, chắc chắn cũng sẽ tìm được biên pháp leo lên được nóc nhà thôi.

Cho nên trên nóc nhà chẳng qua chỉ là cách chạy trối chết tương đối thuận tiện mà thôi, cũng không phải là tuyệt đối an toàn.

Dương Na nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ ở mãi trong khu hồi sinh sao?"

Thành Kinh Cức chưa quen thuộc, cũng không có văn phòng công hội để trú tạm, đối với mấy người Toàn Chân Giáo mà nói nơi an toàn nhất chính là hai địa điểm điểm truyền tống và khu hồi sinh.

Xuân Tường vuốt cằm nói: "Vừa mới ra lại quay trở lại chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"

"Hì hì, chúng ta có thể đi tìm Mạn Châu Sa Hoa." Minh Đô háo sắc cười xấu xa nói.

Minh Đô chẳng qua chỉ đùa một chút thôi, Vô Kỵ nghe vậy lại nói: "Ô, không tệ, đây là ý kiến hay, lão Lý cũng có lúc thông minh đó, đây chính là ý kiến không thể tốt hơn nữa được."

"Đúng vậy đúng vậy, lão Lý quá bỉ ổi rồi, lão phu khinh thường làm đồng bọn với ngươi." Mấy tên súc sinh khác dưới sự dẫn dắt của Vô Kỵ bắt đầu khinh thường Minh Đô, Vương Vũ xạm mặt lại, đột nhiên cảm thấy là Xuân Tường và Vô Kỵ cố tình dụ dỗ Minh Đô nói ra lời này.

Dương Na phản đối nói: "Quen thân với cô ấy lắm sao? Khiến cô ấy liên lụy thật không tốt..."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ngại, cô ấy còn nợ tiền ta đấy, nhỡ vì chuyện này mà không trả thì làm thế nào?" Vương Vũ lo lắng nói.

Ký Ngạo khó được một lần trưởng thành nói: "Các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, thật sự không được thì mời cô ấy vào Toàn Chân Giáo chúng ta vào là được, chúng ta bảo kê cô ấy."

Ký Ngạo nói những lời này cũng quá không cần mặt mũi rồi, một đám người bị đuổi giết như chó cùng rứt giậu, còn muốn bảo kê... ngay cả người da mặt dày như Vô Kỵ khi nghe đến lời này còn có chút cảm giác kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.

Cuối cùng Ký Ngạo lại nói: "Như vậy Toàn Chân Giáo chúng ta lại có thêm một em gái nữa... Nghĩ lại thấy thật là kích động."

Mọi người khinh thường: "Trẻ con đi sang bên cạnh chơi đi, có thêm hai em gái nữa cũng sẽ không đến lượt ngươi."

"Dựa vào cái gì chứ?"

"Tuổi tác!"

"Tất cả các ngươi thật là!" Ký Ngạo lệ rơi đầy mặt.

Dưới sự đề nghị nhất trí của mọi người, về cơ bản coi thường sự phản đối của Vương Vũ và Dương Na, Toàn Chân Giáo quyết định đi tìm Mạn Châu Sa Hoa.

Dù sao anh trai của Mạn Châu Sa Hoa có một cửa hàng tạp hóa, nơi ở tư nhân là vô địch tuyệt đối.

"Cô ấy ở đâu thế nhỉ?"

"Số hai mươi tư đường lớn số bốn" Minh Đô lại lần nữa thể hiện tu dưỡng nghề nghiệp nhiều năm của hắn ta.

"Ngay con phố chúng ta vừa leo lên kia, quay lại thôi."

Lúc này người chơi của công hội Phong Vân vừa mới quanh co đến nhà bên cạnh, một đám người Toàn Chân Giáo lại theo đường cũ quay lại, người chơi Cung thủ chạy đầu tiên có thị lực tốt nhìn thấy bóng đám người Toàn Chân Giáo xoay người thì sắp khóc đến nơi rồi.

"Mẹ nó đám đê tiện kia lại quay về rồi."

"Tổ sư, thật mẹ nó đê tiện!"

Cửa hàng tạp hóa của anh trai Mạn Châu Sa Hoa không hẻo lánh như cửa tiệm tạp hóa của Vương Vũ, mà ở rất gần phố trung tâm, đám người Toàn Chân Giáo nhanh chóng tìm thấy nơi đó.

"Lão Ngưu, ngươi đi đi." Tuy rằng cả đám người Toàn Chân Giáo đều có da mặt rất dày, nhưng mà gây họa đến bạn bè thậm chí còn phải tìm đến sự che chở của con gái, chuyện này thật đúng là chưa từng làm bao giờ, lúc này họ đang giật dây Vương Vũ vào trong cửa hàng tìm Mạn Châu Sa Hoa.

"Vì sao lại là ta đi?" Vương Vũ cũng không ngốc, hắn cũng không muốn mất mặt.

Đám người nói: "Chúng ta mới quen biết cô ấy được bao lâu đâu, ngươi và cô ấy có cảm tình sâu sắc nhất."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment