Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 435: Điệu Hổ Ly Sơn

Trang 219# 1

 

 

 

Chương 435: Điệu hổ ly sơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Bà mẹ nó, các ngươi tuyệt đối không được nói mấy câu này trong kênh công hội đâu đấy." Vương Vũ sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh, Mục Tử Tiên cũng ở trong Toàn Chân Giáo đó.

"Ngươi không đi chúng ta sẽ nói còn nhìn thấy hai người các ngươi tay trong tay nữa đó." Vô Kỵ nói.

"Nào có"

Vô Kỵ cười khẽ: "Ta nói có thì sẽ có người nhìn thấy."

Những người khác trăm miệng một lời nói: "Không sai."

"Các ngươi quá ác độc."

Xét về nham hiểm, mười Vương Vũ cũng không phải đối thủ của Vô Kỵ, rơi vào đường cùng, Vương Vũ chỉ đành một mình tiến lên.

"Xin chào, xin hỏi ngươi cần gì?" Vương Vũ vừa mới bước chân vào cửa tiệm, một giọng nói vang lên từ trong góc phòng.

Cửa hàng nhỏ khá quạnh quẽ, chủ tiệm thế mà ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần, Mạn Châu Sa Hoa nằm úp sấp trong quầy, cũng không biết đang làm cái gì.

"Ta tìm người" Vương Vũ vừa dứt lời, bên trong quầy Mạn Châu Sa Hoa ngẩng đầu lên, hét to: "Lão Ngưu, ngươi đến rồi."

"Lão Ngưu" chủ tiệm vừa nghe thấy thì đột nhiên đứng dậy, sau đó đi đến bên cạnh Vương Vũ, chỉ vào Vương Vũ nói: "Bố khỉ, Thiết Ngưu đại thần."

"Hả? Tại sao lại là ngươi?" Vương Vũ nhìn thấy dáng vẻ của chủ tiệm cũng hơi sững sờ, người này không phải ai khác, chính là Mario Quay Cuồng.

Vương Vũ không quen biết rộng rãi cho lắm, Mario cũng xem như là một người có ấn tượng sâu sắc, người này vậy nhưng rất tốt bụng.

"Không phải ngươi là người thành Dư Huy sao? Tại sao lại mở cửa tiệm ở thành Kinh Cức?" Vương Vũ khó hiểu hỏi.

Mario oán hận liếc Vương Vũ một cái: "Ngươi cảm thấy là vì sao hả."

"Ấy." Vương Vũ ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Người chơi cửa hàng vốn đã kiếm được ít tiền, thành Dư Huy lại có tiệm tạp hóa một mình một kiểu của Vương Vũ, sau này lại có thêm cửa hàng của phòng làm việc Hiểu Băng, cho nên Mario dứt khoát chuyển sang thành chính khác, sự thật chứng minh, chuyển sang thành chính khác, việc làm ăn cũng chẳng thịnh vượng hơn chút nào.

"Những người khác đâu?" Mạn Châu Sa Hoa hỏi.

"Ở bên ngoài ở bên ngoài." Vương Vũ đáp lời, sau đó gửi tin nhắn nói: "Tất cả vào đi, là người quen."

Mấy người bên ngoài vừa nghe thấy chủ cửa hàng là người quen, lúc này mới tiến vào.

Vương Vũ chỉ vào từng người của Toàn Chân Giáo lần lượt giới thiệu: "Đây là Vô Kỵ, giáo chủ của Toàn Chân Giáo, đây là Xuân huynh..."

"Xin chào, ta là Mario Quay Cuồng, danh tiếng của các vị như tiếng sấm bên tai." Mario Quay Cuồng không nhịn được hâm mộ nói.

Làm người chơi lâu năm ở thành Dư Huy, gã hoàn toàn không xa lạ gì với danh tiếng của Toàn Chân Giáo, nhất là sau khi tiếp xúc với Vương Vũ, Mario Quay Cuồng càng thêm tin chắc vào những lời đồn hư vô mờ ảo đó.

Nghe thấy lời nói của Mario Quay Cuồng, trong lòng mấy người Toàn Chân Giáo cũng khá là sảng khoái.

"Mario Maria Mary à?" Minh Đô đê tiện hỏi.

Mario lau mồ hôi: "Là Mario Quay Cuồng, lại nói sao hôm nay các vị đại thần lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?"

"Chuyện này ấy à" Mấy người Toàn Chân Giáo nhất thời đỏ bừng cả mặt, vừa nãy họ không chịu đi thăm dò chính là vì nguyên nhân này, một đám đại thần danh tiếng như sấm bên tai, bị người đuổi giết đến mức chạy trối chết như chó, thật sự không có chút mặt mũi nào.

"Chúng ta đang bị người ta đuổi giết."

Vẫn là Vương Vũ thành thật, kể lại tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra với Mario Quay Cuồng.

"Bọn họ không phải muốn giết các ngươi, mà là muốn giữ các ngươi ở lại thành Kinh Cức." Mario nghe Vương Vũ kể lại xong, khẳng định nói: "Mục tiêu của đám người kia căn bản cũng không phải là các ngươi."

"Hình như là thế thật."

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, mấy người Toàn Chân Giáo vừa nghe thấy Mario nói như thế, nhất thời cảm thấy nói rất có lý.

Vô Kỵ gật đầu nói: "Không sai, ta cũng cảm thấy đám người kia căn bản không có ý định một mất một còn với chúng ta, cũng không biết ý đồ của họ là gì."

"Người của Toàn Chân Giáo các ngươi đều ở đây cả sao?" Mario lại hỏi.

"Còn có mấy cô gái ở thành Dư Huy, hả, chẳng lẽ đám người kia muốn giữ chúng ta ở lại thành Kinh Cức là vì muốn đối phó mấy cô gái kia sao, nhưng mấy cô gái kia cũng đều là người chơi chuyên nghiệp, không tham dự những chuyện này đâu."

Mario Quay Cuồng suy nghĩ một lát nói: "Có phải các ngươi đắc tội ai, hay làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến lợi ích của ai hay không."

"Cái này" Vô Kỵ nghe vậy, lập tức hiểu ra: "Là phòng làm việc Hiểu Băng."

Người của Toàn Chân Giáo có gây ra mâu thuẫn với những công hội khác, đều là chút chuyện vặt trong game, căn bản không liên quan đến hai chữ lợi ích, càng sẽ không liên quan đến người chơi nghề nghiệp phụ trợ của công hội, chỉ có phòng làm việc Hiểu Băng mới có mâu thuẫn về lợi ích với Toàn Chân Giáo.

"Ừ, tám phần là bọn họ rồi." Mario cũng biết người của hai bên gây chuyện ầm ĩ đến không hay ho gì, không thể tưởng tượng được vậy mà lại náo loạn đến trình độ này.

"Hỏng rồi, mấy cô gái gặp nguy hiểm." Vô Kỵ sợ hãi kêu lên.

Người khác cười nói: "Sợ cái gì, họ sẽ ở trong trụ sở công hội mà?"

Vừa dứt lời, mấy người Toàn Chân Giáo đột nhiên nhận được nhắc nhở của hệ thống.

"Công hội Phong Vân phát động trụ sở chiến với Toàn Chân Giáo, mời tất cả người chơi của Toàn Chân Giáo trong vòng mười phút quay về để tiến hành phòng ngự."

Nhận được nhắc nhở của hệ thống, mấy người Toàn Chân Giáo đều trợn tròn mắt.

"Con mẹ nó đám rác rưởi này."

Trụ sở công hội chiến cũng không phải đơn giản như bây giờ ngươi đánh ta rút, ngươi lui ta đánh, trụ sở là chiến dịch quan trọng nhất trong game, cũng được thiết lập cực kỳ khắc nghiệt.

Công hội bị khiêu chiến, bắt buộc phải nghênh chiến, nếu trong khoảng thời gian hệ thống quy định mà không thể có một người chơi nào phòng ngự thì cũng sẽ bị quyết định là bỏ thành đầu hàng.

Bỏ thành đầu hàng, chính là giáng cấp công hội, nếu sau khi bỏ thành đầu hàng, thủy tinh của trụ sở công hội còn bị đánh tan thì trụ sở công hội sẽ dần dần biến mất hẳn, tất cả vật tư ở nhà kho cũng sẽ bị người cướp sạch.

Loại trụ sở này cũng không phải thứ nói giữ là có thể giữ được, tuy Toàn Chân Giáo một thân không dùng đến trụ sở, nhưng mà nghề nghiệp phụ trợ của bốn người Lý Tuyết ngày nào cũng ở trong trụ sở.

Quan trọng hơn là, tài liệu mà Danh Kiếm Đạo Tuyết thu được, dược tề của Lý Tuyết, thậm chí hàng hóa mà nhà kho hệ thống không chứa được của Mục Tử Tiên, tất cả đều ở trong nhà kho.

Nếu bị người đánh chiếm trụ sở, tất cả những thứ này đều sẽ bị công hội Phong Vân cướp đoạt.

Không lâu trước đây người của Toàn Chân Giáo cũng dựa vào chiêu này chơi khăm Thiên Đường Cực Lạc một trận, không thể ngờ được báo ứng đến nhanh như vậy, lúc này mới bao lâu đâu mà đã bị người ta sử dụng lại với mình rồi.

"Mẹ nó, lại bị điệu hổ ly sơn cơ chứ, không được, mau chóng quay về thôi."

Mấy người Toàn Chân Giáo vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài.

Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư lại gửi tin nhắn đến: "Điểm truyền tống có rất đông người."

Nhìn thấy tin nhắn của hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết, trên mặt mọi người Toàn Chân Giáo toát ra vẻ bối rối.

Minh Đô hoảng hốt nói: "Làm sao bây giờ, Vô Kỵ không có ở đó, người của Liên Minh Huyết Sắc cũng không cách nào giúp đỡ chúng ta được."

Khi tiến hành trụ sở công hội chiến, bất kể là công hội bạn bè hay là công hội khác, cũng đều có thể giúp đỡ tham gia chiến đấu, nhưng mà có một điều kiện, bắt buộc hội trưởng của công hội phải ở phòng làm việc của công hội của NPC tự mình mời chào mới được, nếu không cho dù là công hội bạn bè, cũng chỉ có thể đứng ngoài xem trận chiến, không thể nhúng tay vào được.

Vô Kỵ suy nghĩ một lát rồi nói: "Quay về thành Dư Huy thôi."

"Điểm truyền tống bị chặn kín rồi, chẳng lẽ đi bộ về sao?"

Tổng cộng Toàn Chân Giáo chỉ có mười người, ngay chính diện cứng rắn chống lại mấy trăm người, cho dù mấy người đó đều chỉ là cao thủ hạng hai thì cũng không thể thắng dễ dàng được, huống chi công hội Phong Vân còn có nhiều cao thủ như thế.

Nếu đi bộ trở về, hành trình từ thành Kinh Cức về thành Dư Huy ít nhất phải đi mất ba mươi phút, có lẽ khi quay về đến nơi thì trụ sở công hội cũng mất rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment