Trang 219# 2
Chương 436: Tương kế tựu kế.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thành Dư Huy, trong tiệm tạp hóa tại phòng làm việc Hiểu Băng, Lý Hiểu Băng ngồi trong quầy hỏi bọn đàn em: “Chuyện đó tiến triển thế nào rồi?”
Hiểu Nguyệt Băng Hàn là người phụ trách chuyện bảy khu, trả lời Lý Hiểu Băng với vẻ mặt tràn đầy sự tôn sùng: “Người của Toàn Chân Giáo đã bị vây ở thành Kinh Cức, công hội Phong Vân đã bắt đầu trụ sở chiến với Toàn Chân Giáo rồi, mọi thứ cũng rất thuận lợi.”
Bây giờ có thể nói Hiểu Nguyệt Băng Hàn phục sát đất ông chủ của mình, gã vẫn hiểu rất rõ sự khó chơi của Toàn Chân Giáo, đám người này có thực lực dũng mãnh không nói, còn có đầy rẫy mưu mô, ngay cả Liên Minh Huyết Sắc cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ, không nghĩ tới bọn chúng lại bị Lý Hiểu Băng tùy tiện bẫy mấy một cái mà rơi vào tình thế này.
Đầu tiên Hiểu Băng phái người dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn đám người Toàn Chân Giáo tới thành Kinh Cức, sau đó lại ra tay diệt tận gốc, hiện tại Toàn Chân Giáo ở thành Dư Huy chỉ còn lại mấy người phụ nữ, không mạnh hơn lính mới là bao.
Phải biết rằng mấy người phụ nữ đối với phòng làm việc Hiểu Băng mà nói, mới thật sự là một mối họa lớn trong lòng Hiểu Băng, những người khác chẳng qua chỉ là một chút trở ngại mà thôi.
Bấy giờ nếu mấy người Lý Tuyết dám bước ra nghênh chiến, tuyệt đối cả đám sẽ bị tẩy trắng, Lý Tuyết bị tẩy trắng thì dược tề cao cấp gì đó cũng sẽ biến mất theo, điều đó vừa đúng với mong muốn của phòng làm việc Hiểu Băng.
Nếu như bọn Lý Tuyết không ứng chiến, tất cả vật liệu của Toàn Chân Giáo sẽ thuộc về phòng làm việc Hiểu Băng, những vật liệu mà Toàn Chân Giáo tích trữ kia còn nhiều hơn tất cả kinh phí đầu tư của phòng làm việc Hiểu Băng, huống hồ còn có hàng hóa của tiệm tạp hóa.
Bất kể nói như thế nào đi nữa thì đợt này bọn người Lý Hiểu Băng không lỗ... Mà đám người Toàn Chân Giáo lại tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ đến đây, Hiểu Nguyệt Băng Hàn suýt cười thành tiếng.
Lý Hiểu Băng nhìn đàn em mình báo cáo tình hình trận chiến, cười tủm tỉm nói: “Ha ha, một lũ chưa từng trải đời cũng dám chơi đánh lén với tao, bọn nó thật sự cho rằng ai cũng có thể làm chuyện đầu cơ này sao?”
Lý Hiểu Băng không hổ là người làm ăn có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, rất nhanh đã nhìn ra khuyết điểm của Vô Kỵ, người chủ mưu của bọn Toàn Chân Giáo này.
Vô Kỵ có bằng cấp rất cao, cũng thuộc dạng thông minh lắm mưu kế, nhưng Vô Kỵ chỉ là một trạch nam*, y chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, bất kể y làm chuyện gì cũng chỉ đến một điểm nào đó thì ngừng lại, cả người y lộ ra phong độ của một người tri thức, bản chất của y khác với tác phong đuổi tận giết tuyệt của Lý Hiểu Băng.
*Trạch nam: là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.
Sau hai lần giao chiến, Lý Hiểu Băng đã nhìn ra mặc dù Vô Kỵ có thủ đoạn rất cao siêu, nhưng cũng chỉ là một đứa con nít, y ném gạch những trạch nam lướt net trong game thì còn có thể, so với người làm ăn thực sự thì còn kém xa lắm.
“Vẫn là ông chủ cao siêu hơn.” Hiểu Nguyệt Băng Hàn thán phục từ tận đáy lòng.
Lý Hiểu Băng cười cợt hỏi tiếp: “Hiện tại cô gái tên Vũ Tiên kia thế nào rồi?”
“Đã dựa theo kế hoạch lấy danh nghĩa đi xem hàng hóa để dẫn chúng ta vào trụ sở của bọn chúng rồi.”
Lý Hiểu Băng vui vẻ đáp: “Tốt, mày làm tốt lắm, chuyện nơi này xong mọi người đều có tiền thưởng, cuối tháng tao sẽ dẫn tụi bây đi đảo Bali chơi.”
Sở trường khuyến khích các nhân viên làm công cũng là một kỹ năng cần thiết của ông chủ.
“Cảm ơn ông chủ, nhưng mà tôi có chuyện không hiểu, tại sao chúng ta phải trói cô gái tên Vũ Tiên kia vậy?” Hiểu Nguyệt Băng Hàn phiền muộn hỏi.
Thật ra lần này mục tiêu chính của phòng làm việc Hiểu Băng chính là Lý Tuyết, chỉ cần Lý Tuyết bị tẩy trắng, những người khác thực ra đều không quan trọng.
“Ha ha!” Lý Hiểu Băng cười ha hả, đột nhiên ánh mắt trở nên sâu xa: “Cô gái đó là lợi thế cuối cùng của chúng ta.”
Thành Kinh Cức...
“Điểm truyền tống bị chặn rồi, chúng ta trở về như thế nào đây?” Mắt thấy thời gian chuẩn bị còn chưa đến mười phút, đám người Toàn Chân Giáo đều luống cuống tay chân.
Vô Kỵ không hề hoang mang nói: “Tương kế tựu kế!”
Những người khác ngây người, khó hiểu nói: “Là như thế nào?”
“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn?” Mario Quay Cuồng hỏi.
“Không sai!” Vô Kỵ đáp.
Minh Đô nói: “Đừng nói nhảm, người ta sẽ bị lừa sao?”
Khẳng định người trông coi điểm truyền tống bị ban lệnh bắt buộc, có lẽ bọn chúng sẽ không tự ý rời vị trí để đuổi giết đám người Toàn Chân Giáo.
Vô Kỵ đáp: “Có bị lừa hay không thì phải xem đối với người nào cơ, ngươi cảm thấy việc ngồi chờ ở bảy khu hồi sinh tương đối đơn giản hơn, hay vẫn là canh giữ ở bốn điểm truyền tống sẽ dễ hơn?”
“Nói nhảm, đương nhiên là chờ ở khu hồi sinh rồi!” Minh Đô nói một cách tự nhiên.
Tại điểm truyền tống người đến người đi khá nhiều, còn phân bố ở bốn phương tám phương của thành chủ. Nhưng khu hồi sinh thì chỉ có bảy cái, mà lại cùng nằm trên một con phố, rất dễ dàng coi giữ.
“Cho nên chúng ta có thể đi tặng đầu người mà!” Vô Kỵ cười nói.
“Có ý gì chứ?”
Vô Kỵ đáp: “Có nghĩa là chúng ta có thể trở về trụ sở!”
“Chỉ cần chúng ta không chết ngoài sáng thì bọn chúng sẽ không rời đi đâu.” Bao Tam vuốt cằm nói.
Vô Kỵ cười không nói, nhìn Mario Quay Cuồng.
Mario Quay Cuồng hiểu ý: “Nghề của ta cũng là Mục sư, cõ lẽ ta có thể giúp các ngươi một tay.”
“Điều này... Không tốt cho lắm.” Đám người Toàn Chân Giáo đều ngượng ngùng nói.
Lần thứ nhất gặp mặt đã khiến người ta đi chết thay, dù sao thì bọn họ cũng không tính là bạn bè.
Mario Quay Cuồng đáp: “Cũng không phải là chết vô ích, ta muốn quyền đại lý dược tề tại thành Kinh Cức!”
Vừa rồi Vô Kỵ cố ý vô tình tiết lộ việc đại lý dược tề ở thành Kinh Cức với Mario, quả nhiên y lập tức nhớ rõ trong đầu.
Vương Vũ suy nghĩ một lúc nói: “Điều này không thành vấn đề!”
Chí hướng của đám người Toàn Chân Giáo không phải ở tiền tài, chỉ là mười mấy người cũng không nuốt nổi một cái bánh ngọt to như thế, nếu muốn bán được dược tề cũng phải mở rộng thị trường, cái gọi là quyền đại lý cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
“Vậy thì ta cảm ơn đại thần Thiết Ngưu!” Mario Quay Cuồng hiểu ý, cười một tiếng.
Điểm truyền tống gần cửa hàng Mario nhất là tại thành bắc, lúc này theo hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết dò la được, Thấp Hốt dẫn theo hai trăm người đi bộ tại thành tây, nhanh nhất cũng phải hai phút.
Đối với bọn Vô Kỵ mà nói hai phút hoàn toàn đủ rồi.
Đám người Toàn Chân Giáo đã nhanh chóng xuất hiện tại thành bắc.
Quả nhiên lúc này điểm truyền tống tại thành bắc chắn đầy người, một hàng Chiến sĩ khiên thuẫn giơ khiên xếp ngay ngắn, vây điểm truyền tống đến mức một con ruồi cũng không bay lọt.
“Các con à, không phải các ngươi muốn bắt ông đây sao?”
Toàn Chân Giáo mười người xếp thành một hàng chữ nhất, Minh Đô vung pháp trượng lớn tiếng chửi rủa.
Minh Đô không hổ là người thuộc chuyên ngành thanh nhạc, tông cao rất trâu bò vô cùng phấn khích.
Đa số những người này đều chưa từng thấy qua người của Toàn Chân Giáo, nhưng bọn họ đều rõ như lòng bàn tay nghề nghiệp của tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo, cả đám nhìn thấy mười người trước mặt, lập tức ngẩn người.
“Lão đại Thất Hốt, người Toàn Chân Giáo đang ở điểm truyền tống tại thành bắc, mau đến đây đi!”
“Mười người của Toàn Chân Giáo đều có ở đó không?”
“Đều có ạ!”
“Vậy thì ta sẽ đến, các ngươi ngăn bọn chúng lại trước đi.”
“Ai quản lý điểm truyền tống kia vậy?”
“Nói nhảm, cho bọn chúng trở về khu hồi sinh sẽ càng dễ canh giữ hơn! Tên Mục sư kia là hội trưởng của bọn chúng, xử lý hắn ta trước.”
“Rõ!”
Sau khi các người chơi của công hội Phong Vân tại điểm truyền tống ở thành bắc nhận được lệnh tấn công của Thấp Hốt, nghề nghiệp bắn tầm xa lập tức tiến lên công kích Vô Kỵ.
Doãn Lão Nhị giơ tấm khiên lớn lên ngăn mũi tên ma pháp lại, Minh Đô cùng với Dương Na cũng đánh trả lại.
Công hội Phong Vân người đông thế mạnh, nghề nghiệp bắn tầm xa bên phe Toàn Chân Giáo lại không nhiều, dĩ nhiên hỏa lực kém hơn, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Trong lúc đó do hỏa lực của toàn bộ công hội Phong Vân đều giáng xuống Vô Kỵ, Doãn Lão Nhị cũng khó có thể ngăn lại được, Vô Kỵ nhanh chóng bị giết trong một giây trở về khu hồi sinh.
Vô Kỵ vừa chết, đám người công hội Phong Vân không còn thấy áp lực nữa, bọn họ theo bản năng đẩy mặt trận lên phía trước mấy bước, chỗ điểm truyền tống lộ ra một khe hở.
Bấy giờ không khí cách điểm truyền tống không xa hơi dao động, một Mục sư mặc áo bào trắng chợt xuất hiện, trên người y lóe ánh sáng màu đỏ nhào về khu hồi sinh phía sau đám Chiến sĩ khiên thuẫn.