Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 437: Rút Lui Một Cách An Toàn

Trang 220# 1

 

 

 

Chương 437: Rút lui một cách an toàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Người Mục sư kia cũng không phải ai khác, chính là Vô Kỵ.

Các nghề nghiệp trong Trọng Sinh đa số đều nhìn vào trang phục, người chơi công hội Phong Vân chỉ biết mình đã giết một Mục sư, nhưng cũng không biết Mục sư mới vừa bị giết trong nháy mắt kia thực ra là Mario Quay Cuồng.

Mà từ lúc mới bắt đầu Vô Kỵ đã ẩn thân bên cạnh điểm truyền tống, y đợi người công hội Phong Vân xuất hiện sơ hở liền lập tức nhào tới.

“Có người muốn vào điểm truyền tống kìa!”

Ánh mắt của Cung thủ luôn rất tốt, trong thời gian ngắn nhất bọn hắn đã phát hiện ra Vô Kỵ.

“Đừng chần chừ nữa, giết hắn ta đi!” Chiến sĩ khiên thuẫn ở hàng phía trước đang trong trạng thái nâng khiên là thẳng tiến không lùi, bấy giờ bọn chúng đã không kịp quay trở về để phòng thủ, đành phải bảo người khác đánh chết Vô Kỵ.

Nhưng không ai ngờ là tất cả mũi tên bắn vào người Vô Kỵ lại không hề có chút tác dụng, Vô Kỵ sử dụng tay chân cùng một lúc bò vào điểm truyền tống, y lộn một vòng ngay tại chỗ đã lăn đến dưới chân điểm truyền tống, ánh sáng lóe lên, y biến mất trong trận truyền tống.

“Chúng nó bao vây đến đây rồi, không xong chạy mau anh em!” Minh Đô gào to, tiếp theo dùng kỹ năng Thuấn Di kéo lấy Doãn Lão Nhị, Ký Ngạo và Bao Tam theo sát phía sau, Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư lẳng lặng tàng hình.

Sau khi Vương Vũ vừa ném Minh Đô và Dương Na xong, hắn đã chạy đến phía khác, Xuân Tường thì biến thành một luồng khói đen, từ trên không trung bay vào khu hồi sinh, cũng biến mất không thấy đâu.

“Đừng đuổi theo! Đừng đuổi theo!” Những người khác đang muốn đuổi đánh Vương Vũ, đột nhiên một người hô to: “Bọn chúng muốn dùng chiêu dẫn dụ chúng ta đi đấy!”

Đám người nghe được tiếng hét, vội vàng dừng bước, lại trở về phòng thủ điểm truyền tống.

“Có ngon thì đuổi theo ta này, đuổi kịp ta thì ta sẽ để các ngươi ooxx... khà khà khà!”

Vương Vũ thấy không ai đuổi theo, làm bộ bằng mọi cách khiêu khích đám người của công hội Phong Vân.

Người công hội Phong Vân kiên quyết không rời đáp: “Ngươi muốn dụ chúng ta ra à, chúng ta mới không ngu ngốc như vậy đâu!”

Vương Vũ kinh ngạc nói: “Ái chà, mưu kế của ta lại bị nhìn thấu rồi!”

“Nói nhảm, mấy trò trẻ con này ai mà không nhìn ra được chứ.”

Thời gian chuẩn bị còn chưa tới một phút, năm người Lý Tuyết đang lúc gấp đến sứt đầu mẻ trán, thì thấy hai luồng ánh sáng trắng hiện lên, Vô Kỵ và Xuân Tường đã xuất hiện trong trụ sở.

Thấy Vô Kỵ cùng với Xuân Tường truyền tống tới, trong lòng Lý Tuyết lập tức yên tâm rất nhiều: “Rốt cuộc các huynh đã đến.”

“Ừm!” Vô Kỵ gật đầu nói: “Xuân huynh, huynh đến chống đỡ ở cửa đi, ta đi gọi người!”

Lý Tuyết hỏi: “Chúng ta muốn đến hỗ trợ có được không?” Ngay lúc sống còn của công hội, thêm một người sẽ thêm một phần sức lực, cho dù hiện tại mấy cô gái cũng chưa tới được cấp hai mươi.

Vô Kỵ đáp: “Ngươi về thành đợi đi, những người khác đi hỗ trợ Xuân huynh.”

“Hà? Tại sao không cho ta đi?” Lý Tuyết nghe thấy Vô Kỵ nói vậy, chợt cảm thấy mình bị xa lánh, tâm trạng trở nên tệ hơn.

Vô Kỵ đáp: “Muội là vốn liếng của chúng ta! Nhất định phải giữ an toàn mà chờ đợi, thực sự không ổn thì muội phải đăng xuất, có biết không? Muội nhất định không thể chết!”

Sự việc đã đến bước này thì với trí thông minh của Vô Kỵ sao lại không nhìn ra được âm mưu của kẻ địch, Lý Tuyết là lá bài tẩy quan trọng nhất trong tay Toàn Chân Giáo, cô còn quan trọng hơn vật tư trong kho hàng, nếu Lý Tuyết còn sống thì cho dù công hội bị đánh phá cũng có thể trở lại như ngày xưa, còn nếu Lý Tuyết bị tẩy trắng vậy thì hoàn toàn không còn giá trị gì nữa.

“Ừm...” Lý Tuyết cũng là một cô gái rất hiểu chuyện, cô biết lúc này điều duy nhất mình có thể làm, chính là không thể gây thêm phiền toái cho mọi người, Lý Tuyết nghe được lời giải thích của Vô Kỵ, cô khẽ cắn môi truyền tống về thành Dư Huy.

Mã Lỵ đi theo Xuân Tường đến cổng trụ sở, bấy giờ ngoài cửa người công hội Phong Vân dày đặc đứng đầy ở nơi đó.

Ba cô gái Mã Lỵ chưa hề thấy qua cảnh tượng này, trong lòng lập tức bị bầu không khí này dọa một trận.

“Xuân huynh, Bao Tam huynh đâu rồi?” Mã Lỵ hỏi Xuân Tường.

Xuân Tường vừa chỉ huy ác ma chặn cổng thành vừa trả lời: “Một lát nữa bọn họ sẽ đến thôi!”

Cùng lúc đó Thấp Hốt cũng truyền tống đến trong khu truyền tống, gã nhìn lên phía trước chỉ còn lại một mình Vương Vũ, gã mừng rỡ nói: “Những người khác bị giết hết rồi sao? Mọi người mau đến phố trung tâm đi.”

“Bọn chúng chạy hết rồi...” Kiếm Hoàng – người phụ trách điểm truyền tống tại thành bắc đổ mồ hôi hột nói.

Thấp Hốt cười nói: “Chạy sao? Chạy đi đâu? Hiện tại người của chúng ta đã bao vây rồi, tất cả các con đường ở khu vực này đã bị chặn lại rồi.”

“Người của các điểm truyền tống khác cũng đã tới sao?” Kiếm Hoàng hỏi.

Thấp Hốt gật đầu nói: “Đúng vậy...”

Ngay lúc Thấp Hốt nhận được thông báo, gã đã hạ lệnh cho tất cả mọi người công hội Phong Vân từ mọi hướng tập trung bao vây nơi này, lúc này toàn bộ các điểm giao lộ bao gồm cả đường lớn trung tâm tại thành bắc, đã bị vây đến con kiến cũng không chui lọt.

“Trời ạ, chúng ta trúng kế rồi!”

Trong phút chốc Kiếm Hoàng mới hiểu rõ mọi chuyện, bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn là thật, chỉ là tại chỗ này Vương Vũ đã đánh lừa suy nghĩ của bọn họ, hắn không phải dụ người bên mình đi, mà là dẫn người ở những nơi khác đến.

Nghĩ đến đây, Kiếm Hoàng vội la lên: “Mau quay về, bọn chúng chạy trên nóc nhà đấy!”

“Nóc nhà!” Thấp Hốt nghe vậy, đột nhiên tròng mắt co rụt lại, một luồng khí lạnh truyền từ sau ót đến tận gót chân.

Bọn họ chắn người trên mặt đất lâu thành quen, lại quên mất đám người kia không đi bằng cách bình thường.

“Nhanh nhanh nhanh, tất cả đều trở về canh giữ mau!” Thấp Hốt vội vã theo đường cũ trở về hạ lệnh cho đám người công hội Phong Vân, nhưng mà con đường thành Kinh Cức ngoằn nghoèo, nơi nào còn thấy đám người Toàn Chân Giáo chạy một đường thẳng như bay trên không trung... Bấy giờ, mọi người ở trên nóc nhà sớm đã chạy đến điểm truyền tống gần nhất, truyền về thành Dư Huy.

“Chớ vội, bọn họ đã trở về rồi!” Vương Vũ đứng một bên xem trò vui, cười ha hả nói.

Kiếm Hoàng nhìn thấy Vương Vũ, lửa giận trong lòng gã bùng lên, nếu không phải Vương Vũ ở đây làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của gã, thì gã cũng sẽ không lơ là sơ suất như vậy.

“Mẹ nó, đều là do tên khốn khiếp này, giết hắn cho ta!”

Khi biết được mình bị giở trò, không có người nào sẽ vui vẻ cả, nhất là hai người Kiếm Hoàng và Thấp Hốt đều là lãnh đạo trong công hội, hiện tại mất bò mới lo làm chuồng thì đã trễ rồi, gã đành phải trút tất cả lửa giận lên người Vương Vũ.

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ma pháp cùng với mũi tên của đám người công hội Phong Vân, che ngợp cả bầu trời phóng vào Vương Vũ.

“Ầm...”

Tựa như bùng nổ, chân thân của Vương Vũ đã giẫm vào vách tường nhảy lên đầu tường, sau đó nhún mấy cái lên xuống, Vương Vũ đã nhảy đến bức tường ở phía trên điểm truyền tống.

“Tạm biệt nhé...” Vương Vũ vẫy tay, từ trên tường thành hắn nhảy xuống, ánh sáng trắng lóe lên, sau đó Vương Vũ truyền tống dần dần biến mất.

“Cái này... Mẹ nó mà.” Thấy mục tiêu dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào nhảy đến truyền tống trận, tất cả mọi người đực ra, trong lúc nhất thời cảnh tượng lặng ngắt như tờ...

Điều này cũng khó trách, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy kỹ thuật Phi Diêm Tẩu Bích, ai cũng sẽ có loại phản ứng này, đặc biệt là lần này Vương Vũ phát huy chiêu thức này đến cảnh giới cao nhất.

Tường thành Kinh Cức cao gần hai mươi mét, sau khi Vương Vũ nhảy lên nóc nhà rồi khẽ chống lại nhảy một cái, hắn giẫm lên vách tường rồi chạy lên, hiệu quả mắt nhìn cảnh tượng này tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm lần so với hiệu ứng đặc biệt trong TV.

Mọi người đã từng nghe nói về Pakour, nhưng với thân thủ lúc này của Vương Vũ, thì phải mạnh hơn cao thủ Pakour hàng đầu nhiều lần.

“Chúng ta thật sự chơi cùng một trò chơi ư?” Mãi một lúc sau, Mạn Sa Châu Hoa luôn quan sát cách đó không xa chợt tỉnh táo lại, hỏi Mario Quay Cuồng bên cạnh.

Thân thủ của Vương Vũ làm cho Mạn Sa Châu Hoa nghĩ đến một game offline rất nhiều năm trước tên là Ngược Sát Nguyên Hình.

“Ta, ta không biết... Hắn lại chơi trò chơi này như một game hành động...” Mario Quay Cuồng trố mắt há hốc miệng nói: “Hóa ra hắn thật sự còn có thể trâu bò hơn."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment