Trang 221# 1
Chương 439: Trụ sở dễ thủ khó công (2)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ngay sau đó trên mặt đất tại cửa vào khe núi dâng lên một mảng lửa đỏ, bên trong lửa đỏ mang theo ánh chớp, bốn Chiến sĩ khiên thuẫn bị đánh gần cạn máu ngay tại chỗ.
Giai đoạn hiện nay lượng máu của Chiến sĩ khiên thuẫn đều khoảng năm đến sáu nghìn, một đợt lại rớt nhiều máu như vậy cũng làm cho lũ người này sợ ngây cả người. Bốn Chiến sĩ khiên thuẫn vừa muốn xoay người lui về, trên tháp tên của trụ sở lần lượt bắn ra bốn mũi tên, xuyên bốn người về lại khu hồi sinh.
Người chơi của công hội Phong Vân thấy vậy, từng người vội vã lui về phía sau.
Thế nhưng kỹ Pháp sư cấp 30 mới có thể học được kỹ năng trung cấp là kỹ năng diện rộng.
Chẳng hạn như Băng Pháp Bão Tuyết, Liên Tỏa Thiểm Điện của ma pháp hệ lôi, thì mặc dù hai kỹ năng này sát thương diện rộng, nhưng sát thương cá nhân cũng không cao, mà Pháp sư đối diện lại có thể đánh nghề Tanker gần cạn máu, sát thương kia quả thực cao kinh khủng.
Nghề Tanker còn bị như thế, thì những người khác cứng rắn xông lên, còn không phải lên một người chết một người hay sao?
Bọn họ đều là nhân viên nhận lương tháng, hiện tại không có mệnh lệnh của quan chỉ huy, lại xông lên phía trước làm cho diệt cả đoàn thì ai chịu trách nhiệm đây?
Tất cả mọi người đều là người thông minh, hiển nhiên không dại mà đi làm chim đầu đàn.
“Đậu phông nó, kỹ năng diện rộng của Pháp sư bọn chúng lại có thể giết tanker trong nháy mắt!”
Phong Vân Đột Biến xanh mặt khi thấy bốn Chiến sĩ khiên thuẫn một đường bị giết trong chớp mắt.
“Lần này cứ làm vậy thì không ổn rồi.” Liệt Hỏa Chiến Tôn nhíu mày nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Phong Vân Đột Biến thoáng nhìn qua ba người trên tháp tên, sau đó nói: “Dưới tháp tên là điểm mù, chúng ta có thể bảo Thích khách dùng Tiềm Hành vượt qua đó triển khai công kích, thuận tiện phá hủy tháp tên.”
Liệt Hỏa Chiến Tôn không biết xấu hổ nói: “Đúng đó, ta cũng nghĩ như vậy...”
Phong Vân Đột Biến: “...”
“12 điểm!” Dương Na đứng bên trong tháo tên đắc ý bày ra một ít điểm tích lũy giết người lúc vừa rồi.
Xuân Tường cùng với Minh Đô buồn bực nói: “Mẹ nó, Tình Tuyết muội à, đao này của nàng chém bén thật đó!”
“Tất nhiên, mấy người không phục sao?” Dương Na hỏi.
Hai người không có khí tiết đáp: “Phục mà, tuyệt đối phục.”
Cả đám nghe vậy trợn trắng mắt, nếu như mới vừa rồi kẻ giết người là người khác, với bản chất của hai tên ti tiện này, đoán chừng bấy giờ phải phun nước bọn vào đồng đội đến vãi shit ra, ấy vậy mà giờ đây lại nói tâm phục khẩu phục, thật là không biết xấu hổ.
Vô Kỵ nói trong kênh nói chuyện: “Đừng nghịch nữa, Thích khách của bọn chúng đã muốn vượt qua đây rồi, gà con, ngươi đi lót đường đi! Đạo Tuyết cùng với Lão Ngư ngắm chính xác vào.”
“Ok!”
Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư đứng phía sau vách núi ở cửa vào khe núi làm động tác ra dấu OK.
Ký Ngạo thì từ hàng phía sau chạy lên phía trước, sau đó cậu móc phấn vôi ra, cúi người người lặng lẽ vẩy một bao lên mặt đất.
Loại phấn vôi này có thể phá được trạng thái Tiềm Hành, chỉ có người chơi tại thành Dư Huy biết thôi, loại người ngoài như công hội Phong Vân cũng hoàn toàn không biết, nếu như có Hiểu Nguyệt Băng Hàn ở đây có thể sẽ nhắc nhở Liệt Hỏa Chiến Tôn, mà hiện tại tên đó còn đang chờ ở bên ngoài kia đấy.
“Tên kia đang cúi người chổng mông làm gì vậy?” Phong Vân Đột Biến buồn bực nói.
“Ta không biết nữa, giết hắn đi!”
Mặc dù Liệt Hỏa Chiến Tôn không biết Ký Ngạo đang làm gì, thế nhưng một Võ sư lại dám làm loại động tác này bên trong phạm vi tầm bắn, quả thực là khiêu khích gã ta mà, không giết tên Võ sư đó quả thực có lỗi với địa vị của gã.
Ai mà ngờ thân thủ của Ký Ngạo khá linh hoạt, cậu liên tục trái tránh phải né trốn được công kích ma pháp cùng với mũi tên bay đến, rất nhanh đã trải một lớp phấn vôi trên khu vực cửa vào khe núi.
Ký Ngạo vừa mới lui về vị trí hàng phía sau, chỉ thấy trên mặt đất trắng xóa xuất hiện dấu chân.
Đám người Toàn Chân Giáo mỉm cười: “Đến rồi!”
Lúc này Doãn Lão Nhị và sáu ác ma chặn cửa vào khe núi, chỉ chừa lại hai bên khe hở ở phía sau vách núi, cái khe hở này là nơi mà người chơi công hội Phong Vân không thể thấy được, vô cùng vi diệu, mỗi lối ra vào của khe hở đó có một người đứng canh, chính là Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư.
Thích khách luôn luôn là nghề nghiệp được yêu thích, hiển nhiên người chơi Thích khách của công hội Phong Vân không ít, những Thích khách triển khai kỹ năng Tiềm Hành này dưới trạng thái tâm lý sợ sau khi bị phát hiện sẽ bị Pháp sư trên tháp tên giết trong nháy mắt, cho nên bọn chúng không dám mạnh mẽ xông vào, đành phải theo cái khe hở do Doãn Lão Nhị để lại mà đi vào trong.
Kết quả Thích khách ở hàng phía trước vừa mới đi đến phần cuối của cửa vào khe núi, chẳng biết tại sao đã kỳ lạ xuất hiện tại khu hồi sinh để chờ thời gian sống lại.
Do chỗ hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết đứng khá kỳ diệu, sở dĩ đám Thích khách hàng phía trước bỏ mạng, bọn Thích khách phía sau hoàn toàn không thấy được, hơn nữa còn tiếp tục tiến lên, mãi đến khi nhóm Thích khách đầu tiên bỏ mạng gào thét trong kênh nói chuyện, rằng có người mai phục, vôi phấn bị Ký Ngạo vẩy trên mặt đất hoàn toàn không thấy vì đã bị giẫm lên.
Ngay lúc đó, Minh Đô lại phóng một đợt kỹ năng diện rộng lên chỗ cửa vào khe núi.
Trong phút chốc sấm sét màu đỏ mang theo ánh sáng màu trắng, điểm tích lũy của Minh Đô đã tăng vọt đến hơn một trăm... Đợt công kích này lại giết hơn ba mươi tên Thích khách trong nháy mắt, mà những người đó đến lúc chết cũng không biết, tại sao mình lại bị người ta phát hiện.
“Đậu xanh rau má nó!” Thấy anh em công hội nhà mình bỗng chốc bị diệt hơn ba mươi người, rốt cuộc Liệt Hỏa Chiến Tôn cũng không thể bĩnh tĩnh nổi.
“Đưa lá bài tẩy lên đây!” Liệt Hỏa Chiến Tôn giận dữ nói.
“Không phải lá bài tẩy giữ đến lúc phút cuối mới dùng sao?” Phong Vân Đột Biến chần chừ nói.
“Phút cuối con mẹ nó đấy, hiện tại không dùng thì đợi lát nữa chúng ta sẽ chết sạch hết!”
………
“Hiện tại bọn chúng đều trở về hết rồi, chúng ta làm sao bây giờ...” Kiếm Hoàng hỏi Thấp Hốt.
Mấy người bọn Kiếm Hoàng, Thấp Hốt còn cả Tuyệt Vô Thần đều là người chơi chính quy của công hội Phong Vân, sau khi nhận được nhắc nhở bắt đầu chiến đấu, Kiếm Hoàng đã lập tức cuống cuồng.
Nhiệm vụ chính của đám người Thấp Hốt và Kiếm Hoàng chính là giữ chân toàn bộ người của Toàn Chân Giáo tại thành Kinh Cức, để cho bọn họ không thể trở về phòng thủ trụ sở được, nhưng hiện tại người Toàn Chân Giáo lại tiến vào chiến trường, tên khốn cuối cùng là Vương Vũ cũng chạy mất, điều này chính là lơ là nhiệm vụ, bọn họ trở về bị nghe chửi chỉ là chuyện nhỏ, rất có khả năng sẽ bị trừ lương.
Thấp Hốt suy nghĩ một lúc nói: “Quay về hỗ trợ thôi.”
Hiện tại người của công hội Phong Vân tại thành Kinh Cức cũng không ít, trở về hỗ trợ tấn công trụ sở cũng góp một phần sức chiến đấu, đám người Toàn Chân Giáo đều chạy mất, bọn họ tiếp tục đợi ở đây cũng không có ý nghĩa gì, đến lúc đó người ở trên trách tội, thì vẫn tốt hơn đứng ngốc ở đây.
“Được đó!”
Kiếm Hoàng cũng thấy điều này có lý, lập tức hạ lệnh cho người chơi của công hội trở về giúp một tay.
“Ha ha, 126 điểm tích lũy rồi, lời to rồi!”
“Mẹ nó, chúng ta đánh lâu như vậy cũng không bằng một cái kỹ năng của ngươi.” Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư ghen ghét nói.