Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 440: Đại Sát Khí Của Công Hội Phong Vân

Trang 221# 2

 

 

 

Chương 440: Đại sát khí của công hội Phong Vân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thích khách có thể đánh nhau, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể đánh một người, vẫn là chơi Pháp sư sảng khoái hơn, phóng một kỹ năng xuống chính là một tràng, bất kể là giết quái kiếm kinh nghiệm hay là giết người kiếm điểm tích lũy, hiệu suất đều cực kỳ cao, không có nghề thứ hai nào có thể làm được điều đó.

“Hả? Đó là gì vậy?”

Ngay khi Minh Đô khoe khoang lần này hắn ta thu được bao nhiêu điểm tích lũy của bản thân, đột nhiên Dương Na ở trên tháp tiễn chỉ về phía đối diện nói to.

Cả đám người nhìn theo hướng Dương Na chỉ tay, thì thấy trong trận doanh của công hội Phong Vân xuất hiện một giá gỗ tam giác khổng lồ, đằng sau giá gỗ là một vật có dạng cái muôi, bốn người chơi công hội Phong Vân vây quanh cái vật bằng gỗ to lớn đó, bọn chúng đỡ một cục đá to dời vào bên trong cái muôi.

Vô Kỵ thấy vậy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vặn vẹo.

“Đó chính là máy ném đá!”

Máy ném đá là vũ khí lạnh dùng để công thành trong thời kỳ này, sao Vô Kỵ không nhận ra thứ này cơ chứ.

“Máy ném đá!! Trong trò chơi còn có thứ đồ chơi này sao?” Những người khác nghe vậy cũng cực kỳ sợ hãi.

Mặc dù bây giờ vũ khí lạnh đã không còn xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng trên TV cùng với sách vở ai cũng từng nghe nói qua về loại vật này, tuy nhiên bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy máy ném đá chân thực như vậy.

“Có chứ!” Vô Kỵ đáp: “Cái thứ này thuộc về loại binh khí, chỉ cần Chế tác sư vũ khí cao cấp (Thiết tượng thăng cấp) có bản vẽ thì có thể chế tạo được.”

Bối cảnh của Trọng Sinh vốn là thời đại dùng vũ khí lạnh, nguyên lý của máy ném đá và nỏ cũng không khác nhau bao nhiêu, cho nên loại đồ vật có tính bug này cũng không hiếm lạ, chuyện ly kỳ là công hội Phong Vân lại có thể móc cái thứ này ra.

Suy nghĩ kỹ một chút thì thật ra cũng hợp tình hợp lý, thế lực phía sau của công hội Phong Vân là Phòng làm việc Hiểu Băng, mà phòng làm việc vẫn luôn là nguồn tài nguyên cho tất cả các loại trang bị cùng với kỹ năng hiếm có trong trò chơi, hiện nay cũng chỉ có loại phòng làm việc cỡ lớn này mới có thể tạo ra loại đồ này.

Trong thời gian mọi người nói chuyện thì máy ném đá đã được nhét đá xong xuôi, cùng với một tiếng lệnh của Liệt Hỏa Chiến Tôn, máy ném đá bắn ra, một tảng đá to lớn từ trên trời giáng xuống.

Doãn Lão Nhị không kịp tránh đi đành phải giơ khiên cố hết sức chống đỡ, nhưng đối mặt với đòn công kích này thì động tác lần này của Doãn Lão Nhị có phần không biết tự lượng sức mình cho lắm.

Mọi người chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, đạn pháo rơi xuống, Bao Tam, Doãn Lão Nhị và sáu con ác ma của Xuân Tường trực tiếp bị đập thành một luồng ánh sáng trắng, bay về khu hồi sinh chờ sống lại.

Chỉ có Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư ở phía sau vách núi tránh được một kiếp, nhưng mà hai người cũng bị thứ đồ chơi khốn khiếp này dọa cho hoảng sợ.

Làm cho Doãn Lão Nhị khóc không ra nước mắt, chính là khi tảng đá này rơi xuống thì độ bền của tấm khiên trong tay hắn ta trực tiếp trở về con số 0...trở thành đồ bỏ đi.

Xuân Tường đứng trên tường càng đau lòng đến mức khóe miệng hơi co giật.

Sáu con ác ma này đã được Xuân Tường luyện đến cấp 25, phải biết rằng chủ nhân phải chia sẻ kinh nghiệm với mấy loại này thì nó mới thăng cấp, nếu không với hiệu suất luyện cấp của Xuân Tường đã sớm nhảy lên hạng nhất trong bảng xếp hạng rồi.

Việc luyện sáu con ác ma từ cấp 1 đến cấp 25, có thể nói đã hao phí rất nhiều tâm huyết của Xuân Tường, thế mà chúng nó lại bị người ta một chiêu diệt cả đám.

Nếu như trong thực tế, đạn pháo của máy ném đá khổng lồ như vậy, khẳng định sẽ chặn cả cửa vào khe núi, nhưng mà tảng đá lớn lại là vật phẩm tiêu hao, khi nó rơi xuống thì cũng biến mất giống như mũi tên...

Sau khi Doãn Lão Nhị và các ác ma chặn cửa bị diệt, người chơi ở hàng phía trước của công hội Phong Vân bắt đầu vọt lên.

Cửa vào hẻm núi vẫn chỉ cho phép bốn người đi qua, thế nhưng không có người chắn ở phía trước, chỉ dựa vào hai sự khống chế của Xuân Tường cùng với hai người phóng chiêu là Dương Na và Minh Đô, hoàn toàn không ngăn nổi người chơi cứ kẻ trước ngã xuống kẻ sau đã tiến lên.

Không bao lâu con đường bị phong tỏa của ba người bị đòn tấn công tạo nên một chỗ hở, ba người Danh Kiếm Đạo Tuyết, Bắc Minh Hữu Ngư và Ký Ngạo khốn khổ chống cự, cũng không có cách nào khác do hàng phía trước bên kia có quá nhiều tanker, rõ ràng là khắc chế của nghề của ba người thế nhưng kỹ thuật của bọn họ lại cao hơn, cho dù trang bị của cả đám có tốt cũng không thể sống nổi mấy hiệp, đã bị đánh thành một luồng ánh sáng trắng.

Ngay khi thấy người của công hội Phong Vân đã sắp vọt tới cổng trụ sở, Doãn Lão Nhị một tay cầm kiếm một tay cầm khiên, ngay sau kỹ năng Toàn Phong Trảm của Bao Tam, hắn ta từ phía sau xông ra cửa chính của trụ sở.

Xuân Tường lại một lần nữa triệu hồi ác ma cùng với tổ đội hai người xếp trận hình, với hi vọng cố gắng chặn cửa chính lại, phát đạn pháo thứ hai cũng rơi xuống.

“Ầm...”

Từng luồng ánh sáng trắng thay nhau bay lên, phía sau cửa vào khe núi lại bị trống không.

Không chỉ có Doãn Lão Nhị và Bao Tam, ngay cả người chơi công hội Phong Vân cũng bị đập chết cả lũ.

Cảnh tượng hung tàn như vậy làm cho hai bên đồng thời sửng sốt một trận.

“Đù, thứ đồ chơi này lại công kích không phân biệt địch ta...” Liệt Hỏa Chiến chết lặng nói.

Sau khi chế tạo ra cái thứ máy ném đá này thì đây cũng là lần đầu tiên công hội Phong Vân sử dùng nó...

Phong Vân Đột Biến hạ lệnh: “Đừng đứng ngây ra nữa, phòng tuyến của bọn chúng đã bị phá bỏ rồi, mau tiến lên!”

“Đúng rồi, ta cũng nghĩ như vậy...” Liệt Hỏa Chiến Tôn ở phía sau thêm vào một câu, đổi lấy một cặp mắt khinh thường.

Đám người chơi công hội Phong Vân nhận được mệnh lệnh, lại phát động công kích lần nữa.

Từ việc này cũng có thể thấy được chỗ tốt của việc có nhiều người.

Mặc dù cửa vào khe núi chỉ cho phép bốn người đi qua, thế nhưng công hội Phong Vân có số lượng người chơi đông đúc, một lần chỉ chết bốn người cũng không thiệt hại gì nhiều, bên Toàn Chân Giáo này chỉ có 12 người cho dù có dũng mãnh thế nào cũng không tiêu hao không lại với người ta, cho dù là bây giờ chỉ chết năm người, cũng đã mất hơn phân nửa sức chiến đấu rồi, như vậy lực lượng phía sau đã bắt đầu thiếu thốn.

Vô Kỵ thở dài nói: “Mẹ nó! Mới được bốn phút thôi, không ngờ lại dễ dàng bị đột phá như vậy.”

Mười hai người mạnh mẽ chống lại gần năm trăm người, cho dù không có người chết thì tiếp tế cũng không theo kịp, Vô Kỵ vốn không mong đợi có thể chống đỡ được sáu mươi phút, hiển nhiên nếu như bên kia không có máy ném đá, bọn họ kiên trì một chút chờ đến khi Liên Minh Huyết Sắc đến trợ giúp là được, thế nhưng lại xuất hiện bug là cái máy ném đá này cũng hoàn toàn thay đổi tình hình cuộc chiến rồi.

Những người khác cũng lòng như tro tàn, ưu thế địa hình của cửa chính trụ sở là chỗ dựa lớn nhất của việc phòng thủ trụ sở Toàn Chân Giáo, một khi cửa chính bị công phá vậy sẽ đại biểu cho việc thất bại, đã không có gì ngăn cản thì mười người lấy gì đấu với hơn trăm người cơ chứ?

“Mọi người trở về bảo hộ...”

Ngay lúc Vô Kỵ dự định bảo mọi người bỏ qua cửa chính trụ sở để quay về bảo hộ thủy tinh công hội, một nhắc nhở của hệ thống đã làm cho Vô Kỵ dâng lên niềm tin.

Hệ thống nhắc nhở: [Đồng đội Thiết Ngưu của bạn gia nhập chiến trường.]


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment