Trang 222# 1
Chương 441: Phòng tuyến tan rã.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Lão Ngưu đến!”
Không chỉ có Vô Kỵ mà những người khác khi thấy nhắc nhở hệ thống cũng thấy tinh thần rung động.
Từ trước đến nay đám người Toàn Chân Giáo này đều đặt con mắt lên đỉnh đầu, bọn họ chẳng thèm đếm xỉa đến ai, nếu dựa theo thói kiêu ngạo của cả bọn này trước kia mà lại nảy sinh ra ý nghĩ này, khẳng định sẽ cho là một sự sỉ nhục.
Nhưng quá nhiều lần Vương Vũ dùng thực lực mạnh mẽ chinh phục mọi thứ, lâu dần một đám Toàn Chân Giáo kiêu ngạo như thế, lại không tự chủ được xem hắn là tấm bình phong cuối cùng, giống như máy ném đá của công hội Phong Vân, Vương Vũ cũng là tuyệt chiêu cuối của Toàn Chân Giáo.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải các ngươi nói có thể chống được mười phút sao? Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ta đăng xuất đi vệ sinh, các ngươi lại bị đánh thành như thế này?” Vương Vũ nhìn người chơi của công hội Phong Vân xông đến cổng trụ sở, hắn khó hiểu hỏi.
“Ngươi nhìn cái kia đi.” Vô Kỵ chỉ vào máy ném đá bên trong trận doanh của công hội Phong Vân.
“Kia là cái gì?” Vương Vũ đầu óc mơ hồ.
Vô Kỵ đáp: “Máy ném đá đó, dùng để công thành, với sức công phá này thì trụ sở của chúng ta cũng không trụ nổi mấy lần đâu... Sức người hoàn toàn không ngăn được.”
Vương Vũ đáp: “Vậy phá hủy cái máy đó không phải được rồi sao.”
“Phá hủy.... Cái này cũng có thể hủy sao?” Tất cả mọi người hóa đá, ngữ khí của hắn hào hùng cỡ nào chứ, nói cứ như đồ vật nhà mình vậy, muốn hủy là hủy.
Trước tiên không nói đến việc rốt cuộc máy ném đá có thể phá hủy hay không, bên công hội Phong Vân nhiều người như vậy, bọn chúng có thể mở to mắt nhìn ngươi hủy cái máy đó đi sao? Lại nói tiếp, hiện tại cửa trụ sở đều bị đám người chơi công hội Phong Vân vây chật kín, cho dù ngươi có thể giẫm lên từng cái đầu người mà bay ra bên ngoài, người ta vạn mũi tên cùng bắn còn không phải bắn ngươi dính trên tường sao.
“Không thử xem thì sao biết được chứ?” Vương Vũ kích động.
“Đừng ồn ào nữa, bây giờ cửa vào bị chặn rồi, chúng ta hoàn toàn không ra được.” Vô Kỵ đáp.
“Đi qua từ phía sau là được mà.”
“Phía sau?” Minh Đô đáp: “Không phải phía sau là vách núi hả?”
Hướng đi của khe núi Lạc Nhật là từ thấp đến cao, trụ sở Toàn Chân Giáo bị Vô Kỵ đặt trong một khe hở ở chỗ sâu nhất của hẻm núi, ngoại trừ cửa lớn ra thì tất cả những nơi khác đều là vách núi cao bảy mươi, tám mươi mét, địa thế nơi này cũng là tấm bình phong mà Toàn Chân Giáo vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Vương Vũ cười ha hả nói: “Đó là do các ngươi gọi là vách núi thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn leo lên hả??” Trong phút chốc tất cả mọi người đã hiểu rõ cách nghĩ của Vương Vũ.
Tư duy của tên này thật đúng là to gan mà, vách núi cheo leo cao như vậy, có khi cao bằng tòa nhà hai mươi tầng, người bình thường cũng không dám thử leo lên đó, nghe giọng điệu của Vương Vũ thật sự đơn giản như leo lên giường ngủ, dĩ nhiên tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo được chứng kiến bản lĩnh trèo tường của Vương Vũ, nên không hề nghi ngờ với cách nghĩ của hắn.
Vô Kỵ đáp: “Từ phía sau trụ sở vòng đến đối diện phải cần thời gian bao lâu?”
Vô Kỵ suy nghĩ một lúc: “Hai ba phút.”
“Lâu vậy à?” Lúc đầu vẻ mặt Vô Kỵ chất đầy hi vọng, bây giờ lại tràn đầy thất vọng.
Doãn Lão Nhị và Bao Tam còn có hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết đã chết hai lần, mỗi một lần chết thì thời gian sống lại sẽ kéo dài mươi giây, bây giờ công hội Phong Vân bao vây bốn mặt, cho dù ba người Xuân Tường, Minh Đô và Dương Na liều cái mạng già, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ trụ được một phút đồng hồ.
Vương Vũ đáp: “Hết cách rồi, vách núi cao như vậy ta cũng phải trèo lên từng bước, huống chi tốc độ di chuyển của ta cũng không nhanh cho lắm.”
Vô Kị cắn răng nói: “Vậy ngươi nhanh lên, chúng ta tranh thủ cố gắng chống đỡ hai phút! Thật ra ngươi không cần phải phá hủy nó đi đâu, chỉ cần ngươi có thể giữ lại không cho máy ném đá bắn ra là được.”
Chỉ cần máy ném đá không thể dùng được, phòng tuyến hàng phía trước sẽ có thể có tác dụng, đến lúc đó kéo dài thời gian thêm vài phút vẫn không có vấn đề.
“Được thôi!” Vương Vũ khẽ gật đầu, hắn tung người nhảy tên tường rào của trụ sở, sau đó nắm vào nham thạch leo lên trên.
Ở cửa ra vào bên này, người của công hội Phong Vân đã cách cửa chính trụ sở Toàn Chân Giáo chưa đến ba mét, toàn bộ dựa vào ba người mới liều mạng ngăn cản được.
Do thời gian nhét đá vào máy ném khá dài, với lại sát thương không chênh lệch, không thể thực hiện lối đánh giết địch một nghìn tự tổn một vạn, cho nên Liệt Hỏa Chiến Tôn đành tạo thành chiến tuyến tại vị trí Bao Tam và Doãn Lão Nhị, khi đợt tấn công tạo cản trở gã mới dám ném một phát, hiện tại ba người trên tháp tên tạm thời coi như an toàn.
Tuy nhiên dưới xu thế tấn công mãnh liệt này, hỏa lực của Toàn Chân Giáo bị bao vây đột phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hai mét.
Trong lúc pháp thuật của Minh Đô và Xuân Tường đang phục hồi, các ngươi chơi của công hội Phong Vân lại bỗng nhiên tiến lên trước một mét, thấy kẻ địch càng ngày càng đến gần.
Xuân Tường vội la lên: “Minh Đô! Chuẩn bị bắn tên!” Dứt lời, Xuân Tường dùng pháp trượng nhắm ngay Minh Đô, giữa hai người liên tục nổi lên một luồng năng lượng như có như không, bỗng chốc thanh mana của Minh Đô bắt đầu tăng lên.
“Rõ!” Minh Đô vung pháp trượng lên, lôi hỏa ngưng tụ, hỏa tiễn đầy trời mang theo ánh chớp như không cần tiền rơi xuống trước cửa trụ sở.
Dưới sự hỗ trợ của Xuân Tường, hỏa tiễn Minh Đô như trời mưa, ước chừng phóng đi hơn hai mươi giây, sau khi hỏa tiễn rơi xuống, ánh chớp lóe lên tạo thành một vùng, một đám lớn người chơi công hội Phong Vân đứng phía sau trực tiếp bị ngủm củ tỏi.
Nhưng nhóm Chiến sĩ khiên thuẫn đứng phía trước biết ma pháp của Minh Đô tạo sát thương rất cao, ngay lúc hắn ta triển khai pháp thuật, bọn chúng đã kịp thời giơ tấm khiên chặn sát thương.
Cho dù là như thế, đợi sau khi thanh mana của Minh Đô trống rỗng, thì lượng máu của những tên Chiến sĩ khiên thuẫn này cũng giảm xuống hai phần ba, thậm chí độ bền của tấm khiên cũng suýt chút nữa rơi xuống con số 0, điều này làm cho tất cả người chơi của công hội Phong Vân đều nhớ kỹ Pháp sư khủng bố Minh Đô này.
Thế nào gọi là Pháo đài pháp sư, đây chính là pháo đài pháp sư đó. Cả đám người đã từng bị Minh Đô oanh tạc sau khi nhìn pháp thuật của Pháp sư khác, điểm sát thương tên đó hoàn toàn chính là trò cười mà thôi.
Bấy giờ trụ sở Toàn Chân Giáo vẫn còn mười tên Chiến sĩ khiên thuẫn, Xuân Tường và Minh Đô đã không còn pháp lực xem như hoàn toàn bị phế bỏ, tên nỏ Dương Na bay tới tấp phong tỏa đường đi, nhưng dù sao Cung thủ không phải loại pháo đài có kỹ năng diện rộng như Pháp sư, trừ kỹ năng tạo nên một tầng tên nỏ ra, mỗi lần công kích chỉ có thể bắn được một người.
Nhóm Chiến sĩ khiên thuẫn lại nhanh chóng hợp thành trận hình, những người chơi khác của công hội Phong Vân lại một lần nữa tràn vào phía sau cửa vào hẻm núi.
“Đậu phộng nó... Sao lại nhiều người như vậy.”
“Bao Tam và Doãn Lão Nhị còn bao lâu thì sống lại?”
“Còn 20 giây.”
“Lão Ngưu chạy đến đâu rồi?”
“Con mẹ nó ta mới vừa bò lên vách đá, thúc giục cái cọng lông nhà mi.”
“Trời đất ơi!” Minh Đô cùng Xuân Tường hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Hừ!”
Dương Na thấy vậy, cô căn răng nhảy xuống từ trên lầu quan sát.
Chiến sĩ khiên thuẫn của công hội Phong Vân đều sững sờ khi thấy Cung thủ bên Toàn Chân Giáo nhảy xuống.
Từ trước đến nay Cung thủ đều luôn cố gắng kéo xa khoảng cách với mục tiêu, mà cô gái này lại nhảy xuống, muốn tìm chết hay sao?
Nghĩ vậy, Chiến sĩ khiên thuẫn của công hội Phong Vân đồng thời đánh về phía Dương Na, bước chân cô khẽ nhích né tránh va chạm, cô xoay người lại đến bên cạnh một Chiến sĩ khiên thuẫn, tay trái cô kẹp bả vai tên đó lại, tay phải nâng nỏ chống trên mặt đất, khẽ vặn nỏ cơ, luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Cận chiến mới là phương thức chiến đấu tiêu chuẩn của Dương Na!
“Con mẹ nó! Cái quỷ gì vậy?” Mấy tên Chiến sĩ khiên thuẫn khác thấy Dương Na có thể giết người trong khoảng cách gần như thế, bấy giờ cả đám đều kinh hãi, lần nữa vây quanh cô.
Dương Na phát huy thân pháp đến cực hạn, mỗi một lần cô quay người đều có thể khéo léo tránh khỏi công kích, đồng thời cô vặn nỏ lại kéo theo một Chiến sĩ khiên thuẫn cạn máu, thời gian chớp mắt, trong lúc đám Chiến sĩ khiên thuẫn ở hàng phía trước của công hội Phong Vân đang kinh ngạc, đã bị Dương Na giết sạch.
Dương Na cũng bị mũi tên ma pháp bay đầy trời ở phía sau chôn vùi.
Tầng bình phong cuối cùng của Toàn Chân Giáo hoàn toàn bị tan rã, người chơi công hội Phong Vân tiến gần trong gang tấc.
Bấy giờ, ba người Ma Lỵ từ lúc bắt đầu đã không biết tung tích, bò lên lầu quan sát.
“Tại sao các nàng đến đây vậy?” Minh Đô khó hiểu hỏi các cô.
“Hỗ trợ đó mà!” Mã Lỵ đáp.
Minh Đô cười khổ: “Các nàng vẫn nên trở về đi, đến đây chỉ có thể chịu chết thôi...”
Hiện tại Mã Lỵ có level cao nhất trong ba cô gái chỉ mới cấp 17, người chơi cấp thấp nhất của phe bên kia cũng phải cấp 25, Minh Đô nói các cô chịu chết đã rất khách sáo rồi.
“Huynh không nên xem thường chúng tôi!”
Ba cô gái nhìn chăm chú, rồi lần lượt lấy một đống chai lọ ra từ trong túi.