Trang 226# 1
Chương 449: Chuyện mà phòng làm việc sợ nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Vương Vũ vội vàng dừng tay lại.
Đúng vậy, thành Thiên Phong lớn như vậy, khắp nơi đều là trụ sở công hội, nếu Lý Hiểu Băng không nói ra, có trời mới biết Mục Tử Tiên đang ở đâu.
Theo như Mục Tử Tiên nói, công hội kia tên là công hội Mộ Quang, sau khi Vương Vũ nhận được tin tức, trước tiên hỏi Con Hổ Nghịch Tập trước đây từng lăn lộn ở thành Thiên Phong, Con Hổ Nghịch Tập tỏ vẻ chưa từng nghe nói, xem ra ngay cả người chơi lâu năm của thành Thiên Phong cũng không biết đến công hội Mộ Quang này rồi.
Dù sao ngay cả bang hội lớn như công hội Phong Vân cũng không công khai rõ ràng ra, công hội Mộ Quang không được ai biết đến thì cũng hợp tình hợp lý.
Hơn nữa Lý Hiểu Băng dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc cấp mười, cấp bậc gì đó cũng không quan trọng với gã, cứ thế mà chém chết gã thì cùng có lợi cho gã quá rồi.
Thấy Vương Vũ dừng tay lại, Lý Hiểu Băng sửa sang lại vẻ mặt bối rối, hơi đắc ý nói: "Không sai, vợ ngươi đang ở trong tay ta, ngươi giết ta rồi thì cũng đừng mơ đến chuyện biết được cô ấy ở đâu, thế nào, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện hợp tác chưa."
"Nói chuyện con mẹ ngươi ấy đồ đê tiện!"
Lý Hiểu Băng lại đưa Mục Tử Tiên ra làm điểm yếu để uy hiếp, lửa giận của Vương Vũ lại dâng lên, quay đầu nói với Vô Kỵ: "Chữa trị cho gã cho ta, đừng để gã chết!"
Nói xong, tay trái Vương Vũ túm ngược lại cổ tay Lý Hiểu Băng, tay phải nâng cùi chỏ Lý Hiểu Băng nhấc lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay của Lý Hiểu Băng trực tiếp bị bẻ đến thay đổi hình dạng.
Tuy Vô Kỵ là người ngoài nghề, nhưng cũng nghe ra được đây là tiếng xương cốt bị bẻ gãy...
Phân Cân Phác Cốt Thủ chân chính là một bộ kỹ năng quan trọng, cho dù mục tiêu bị bẻ hết xương cốt, chỉ cần Vương Vũ bằng lòng, cũng có thể nắn lại xương cốt về như cũ, mà lần này lửa giận của Vương Vũ khá lớn, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện nắn lại xương, trực tiếp động tay động chân với xương cốt.
-997
Trong game phán định sát thương của mấy kỹ năng không có cảm giác tấn công này được thiết lập không cao, hơn nữa Vương Vũ không sử dụng thủ đoạn chính tông, vì vậy mà Lý Hiểu Băng còn chưa bị bẻ chết.
Mặc dù trong game không có cảm nhận được đau đớn sâu sắc, nhưng mà xương cốt của mình bị người ta bẻ gãy, vẫn có loại cảm giác áp lực, người bên ngoài nghe thấy cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là người trong cuộc như Lý Hiểu Băng. Lý Hiểu Băng nhìn thấy cánh tay mình như côn ba khúc, nhất thời sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đột nhiên có một loại cảm giác muốn chết.
Vô Kỵ làm sao có thể để gã chết dễ dàng được, vung pháp trượng lên, tiện tay ném ra hai Thuật Trị Liệu, lượng máu của Lý Hiểu Băng được kéo lại, cùng lúc đó Vương Vũ nắm chặt chân trái của Lý Hiểu Băng, cố gắng bẻ cong, từ phía sau vặn đến trên vai phải của Lý Hiểu Băng.
Tiếng răng rắc của xương gãy khiến Vô Kỵ nghe thấy mà tóc trên da đầu dựng thẳng. Mẹ nó bị thế này thật sự đúng là muốn sống không được muốn chết không xong, cũng may đây là ở trong game, nếu ở trong hiện thực, loại thủ đoạn biến thái này của Vương Vũ cũng có thể bị người ta thẳng tay bắn hạ rồi.
Vương Vũ nắm bàn tay của Lý Hiểu Băng, đe dọa nói: "Ngươi có nói hay không, nếu không nói ta sẽ bẻ gãy từng ngón một..."
Vương Vũ đúng là đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Lý Hiểu Băng, ngươi ở trong game có tra tấn tàn bạo thế nào đi chăng nữa, cũng không cảm giác được đau đớn sâu sắc, phần lớn người ta ngay cả chết còn không sợ, thế nhưng Mục Tử Tiên liên quan đến lợi ích cơ bản, sao Lý Hiểu Băng có thể dễ dàng thỏa hiệp được?
Lý Hiểu Băng bộ dạng lưu manh nói: "Nếu ngươi cảm thấy như vậy mà ta có thể thỏa hiệp, ngươi cứ tra tấn ta là được!"
"Hừ." Vương Vũ nhìn bộ dạng của Lý Hiểu Băng cũng biết thằng khốn kia ngay cả bản thân mình cũng không sợ, lập tức hừ lạnh một tiếng, đập Lý Hiểu Băng biến thành vệt sáng trắng.
Vô Kỵ sợ hãi nói: "Còn chưa hỏi ra được mà, tại sao ngươi lại giết gã?"
"Ngươi cảm thấy gã sẽ nói cho chúng ta biết sao?" Vương Vũ hỏi ngược lại.
Vô Kỵ gãi đầu một cái nói: "Chúng ta đồng ý với gã trước đã, không được thì lại lừa gạt..."
Ngay từ đầu Vô Kỵ đã nghĩ đến kế hoãn binh kia mà, ai ngờ lửa giận của Vương Vũ lớn như thế, trực tiếp ra tay, cái này cũng khó trách, việc này rơi xuống đầu ai thì người đó cũng không thể bình tĩnh nổi.
"Ta ghê tởm gã! Không muốn thương lượng với gã!"
"Vậy ngươi có cách gì hỏi ra được không?"
"Có!"
Nói xong, Vương Vũ kéo ô bạn tốt ra, hỏi Mục Tử Tiên: "Em bị bắt cóc đó, có biết hay không hả?"
"Bắt cóc?" Mục Tử Tiên nghe thấy thế thì sửng sốt một lát, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh mình chỗ nào cũng có người, hơn nữa đều đang âm thầm nhìn mình chằm chằm, lập tức cũng tỉnh táo lại, vừa mới bắt đầu Mục Tử Tiên còn tưởng rằng những người này chưa nhìn thấy cô gái đẹp bao giờ đấy...
"Hình như là thế thật, bắt cóc trong game có tác dụng gì?" Mục Tử Tiên khó hiểu hỏi.
"Bắt cóc em trói lại, cửa hàng sẽ không tồn tại được nữa." Vương Vũ nói.
Cửa hàng của người chơi trong "Trọng Sinh" là phải đóng thuế, trong thời gian ngắn chủ cửa hàng không online, sau khi thu lại số tiền thiết hụt, cửa hàng cũng sẽ bị hệ thống hủy bỏ.
Sau đó Vương Vũ lại nói: "Em có thể tự sát quay về không?" Vương Vũ tỉnh táo lại thì não vẫn hoạt động được một chút.
Mục Tử Tiên nhanh chóng trả lời: "Khu vực an toàn, không thể tự sát được."
"Vậy em có biết vị trí của em bây giờ không?" Vương Vũ lại hỏi tiếp.
"Để em quan sát trước một chút đã, sau đó sẽ nói cho anh biết."
Mục Tử Tiên vậy mà là nhân viên phục vụ khách hàng, không nói những thứ khác, Mục Tử Tiên hiểu rõ hơn bất kỳ người chơi nào về tài liệu bản đồ trong game, cho nên hoàn toàn không cần cố gắng hỏi thăm, từ địa hình bề mặt cũng có thể đại khái đoán ra được tọa độ của mình.
Hơn nữa trong game "Trọng Sinh" này, quái vật bên trong thành chính phân bố cũng không dày đặc, cho dù là người chơi bình thường nhìn thấy quái vật ở cửa trụ sở công hội, cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười.
Sau khi đóng khung chat với Vương Vũ, Mục Tử Tiên đứng dậy đi về phía cửa của trụ sở công hội, người chơi của công hội nhỏ này vội vàng ngăn cản Mục Tử Tiên lại: "Nơi quan trọng của công hội, cấm không được đi lại."
"..." Mục Tử Tiên nghe vậy, lại xác nhận lần nữa mình thật sự bị bắt cóc rồi, sau đó đánh giá hoàn cảnh xung quanh trụ sở công hội.
Không bao lâu sau, Vương Vũ nhận được tin nhắn trả lợi của Mục Tử Tiên: "Địa hình là dãy Thiên Phong, dãy Thiên Phong tổng cộng có ba trụ sở công hội, trụ sở cấp thấp nhất đóng ở vị trí cấp 20-30."
"Đi, đến thành Thiên Phong!"
Sau khi nhận được tin nhắn của Mục Tử Tiên, Vương Vũ đứng dậy định đi ngay.
Vô Kỵ nói: "Chúng ta chỉ có mười mấy người, tùy tiện đi cứu người, e rằng kết quả sẽ rất thê thảm."
"Có thể gọi thêm đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ mà."
"Đối phương là phòng làm việc, Huyết Sắc Chiến Kỳ giúp chúng ta bảo vệ trụ sở đã là giúp đỡ quá lớn rồi, bảo họ rời thành tấn công công hội của người khác, e rằng Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không làm chủ được." Vô Kỵ thản nhiên nói.
Liên Minh Huyết Sắc là công hội có tính thương mại, làm việc cũng phải suy xét đến lợi ích, vô duyên vô cớ đắc tội với phòng làm việc, ông chủ của Liên Minh Huyết Sắc chắc chắn sẽ không bằng lòng đâu.
"Chuyện này..." Vương Vũ cũng không phản đối.
"Hơn nữa, cho dù chúng ta tấn công trụ sở của công hội Mộ Quang, ngươi cảm thấy có thể gây ra bao nhiêu tổn thất với phòng làm việc Hiểu Băng? Họ sẽ sợ sao?"
Phòng làm việc Hiểu Băng là phòng làm việc quy mô lớn, chắc chắn không chỉ có một nơi như trụ sở nho nhỏ này, tấn công một trong số đó, họ căn bản cũng chẳng đau chẳng ngứa gì.
"Vậy ngươi nói những người kia sợ nhất là cái gì?" Vương Vũ hơi đau đầu hỏi.
Tên Lý Hiểu Băng kia ngay cả Phân Cân Thác Cốt Thủ cũng còn không sợ, Vương Vũ không nghĩ ra gã còn có thể sợ cái gì được nữa.
Vô Kỵ cười cười nói: "Lý Hiểu Băng là người làm ăn, gã sợ nhất chính là không có tiền không có thị trường, cho nên, loại chuyện này chúng ta phải tìm người chuyên nghiệp hỗ trợ."
"Chuyên nghiệp?" Vương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại câu nói của Vô Kỵ, đột nhiên cửa sổ chat rung lên giật nhẹ một cái.