Trang 231# 1
Chương 459: Nhiệm vụ mang tính cưỡng chế
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thấy cảnh tượng đó, Độc Hành Giang Hồ Khách sợ tới mức lông tóc dựng hết lên.
"Ôi mẹ nó, ngươi... ngươi ném cô ta xuống rồi?" Độc Hành Giang Hồ Khách chỉ thẳng vào Vương Vũ, la lên.
Vương Vũ thấy Độc Hành Giang Hồ Khách phản ứng mạnh như vậy, bèn hỏi ngược lại: "Không phải cô ta là kẻ địch sao? Vứt xuống thì có gì không ổn?"
Ở trong mắt Vương Vũ, đẩy xuống khỏi vách núi và dùng nắm đấm đánh chết kỳ thật chẳng có gì khác nhau.
"Đây chính là con gái đó!" Độc Hành Giang Hồ Khách khiếp sợ thốt lên.
Vương Vũ nói: "Ta biết chứ, cũng chính là vì con gái nên ta mới không vung quyền đánh chết nha, ngươi cứ thích nhìn ta đánh con gái thế cơ à?"
"Ặc?" Độc Hành Giang Hồ Khách nghe Vương Vũ nói như vậy thì cũng cảm thấy lời của Vương Vũ thật có lý, lại khiến hắn ta không thể phản bác được, nhưng khi nghĩ lại thì đây đều là cái gì vậy, ngã chết với bị người ta đánh chết có thể giống nhau sao?
Ở trong game, dù bị đao đâm chết cũng chỉ là chuyện của một đao, nhưng ném người ta xuống núi để người ta ngã chết thì là cả một quá trình... Ngã xuống từ một nơi cao như thế này, rơi xuống tới mặt đất rồi mới chết, cảm nhận này tuyệt đối đã nghiền hơn cả nhảy Bungee.
Mặc kệ thế nào, Vương Vũ lao lên vách đá rồi ném cả hai con quái với một người chơi xuống dưới, ở trong mắt Độc Hành Giang Hồ Khách thì hành vi này đã hoàn toàn bị gắn cái mác phát rồ.
Theo bản năng Độc Hành Giang Hồ Khách di chuyển ra xa Vương Vũ hai bước, ban nãy Vương Vũ ném liên tục ba người, có lẽ ném tới phát nghiện rồi, có khi cũng ném cả hắn ta xuống cũng nen.
Nhìn vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt Độc Hành Giang Hồ Khách, Vương Vũ mỉm cười không để tâm, cùng lúc đó Vương Vũ đột nhiên nhận được một thông báo tới từ hệ thống.
[Hệ thống nhắc nhở: Con dao phong ấn bị chuyển đi, tế đàn hắc ám đã mở ra, bạn đã nhận nhiệm vụ cưỡng chế "Tế đàn trên đỉnh núi", cấp độ S, mắt xích hiện tại là "Ma khí tràn ra": Đưa "Trái Tim Hắc Ám" cho thầy hướng dẫn xem, ông ta sẽ chỉ dẫn cho bạn bước tiếp theo.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Ma khí tràn ra khiến quái vật ở đỉnh Lạc Nhật nảy sinh dị thường, đám quái vật bị ma hóa hiện tại đã không còn được Trái Tim Hắc Ám nuôi dưỡng, đang bao vây đỉnh núi lại, mời người chơi mau chóng rời đi.]
[Ghi chú: Trái Tim Hắc Ám là ngọn nguồn của hắc ám, bởi vì người chơi vô tình phá vỡ phong ấn khiến tế đàn lại xuất hiện, cho nên cần phải ra sức sửa chữa, nếu nhiệm vụ thất bại hoặc Trái Tim Hắc Ám bị rơi mất, người chơi bị giảm 5 cấp, - 1000 điểm vinh dự thành Dư Huy.]
Sau khi hệ thống thông báo xong, tên của chiếc hộp nhỏ màu đen trong túi của Vương Vũ biến thành Trái Tim Hắc Ám, phía sau có một hàng chữ nhỏ "100% rơi khi người chơi chết"...
"Đệt... Chơi nhau quá!"
Sau khi đọc hết về nhiệm vụ, Vương Vũ thầm kêu khổ trong lòng, nếu biết thiết lập của thứ này đê tiện như vậy, hắn đã khiến Một Trang Sách cầm nó rồi, giờ thì hay ho, hệ thống là chơi hắn mà.
Cùng lúc đó Vương Vũ nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng động rầm rầm, phóng mắt nhìn lại thì chỉ thấy quái vật đông nghịt đang vọt tới từ dưới chân núi, đi đầu là Thần Ưng Lạc Nhật và Huyết Ưng Sa Mạc, chúng nó đông như châu chấu, phủ kín cả bầu trời.
Vương Vũ khẽ cau mày, móc chiếc dây thừng vừa nãy ra, kỳ thật dây thừng này là Phi Long Tác, chẳng qua hiện tại không thể đúc lại nên chỉ có thể sử dụng nó như một chiếc dây thừng.
"Mau quấn dây thừng lên người, chúng ta phải mau chóng xuống núi." Vương Vũ sốt ruột nói với Độc Hành Giang Hồ Khách.
Độc Hành Giang Hồ Khách hỏi: "Sao phải vội vàng như vậy, đúng rồi, cái hộp ban nãy đâu? Đưa đây cho ta..."
Thấy quái vật càng lúc càng tới gần, Vương Vũ chỉ xuống dưới chân núi, cắt ngang lời của Độc Hành Giang Hồ Khách: "Ngươi không nhìn thấy quái bên kia à?"
Độc Hành Giang Hồ Khách nhìn theo, hoảng sợ la lên: "Đó... Đó là chuyện gì vậy?"
Vương Vũ trả lời: "Ngươi rút dao, gây ra chuyện này chứ sao. Mau lên, ta ném ngươi xuống!" Đồng thời Vương Vũ cảm thấy khó hiểu trong lòng, chẳng lẽ tên nhóc này không nhận được nhắc nhở nhiệm vụ à?
Độc Hành Giang Hồ Khách vừa nghe Vương Vũ nói là sẽ ném hắn ta xuống đất, mặt lập tức xám ngoét lại, vội vàng nói: "Có dây, ta leo xuống là được."
"Vậy ngươi cứ chờ quái cắn chết đi." Nói xong, Vương Vũ thắt dây thừng thành thòng lọng rồi quấn trên người Độc Hành Giang Hồ Khách, sau đó túm lấy cổ áo của hắn ta rồi quăng xuống dưới.
"A!!! Thiết Ngưu, ta... ngươi...Ặc..."
Độc Hành Giang Hồ Khách kêu la thảm thiết rơi xuống.
Dây thừng của Vương Vũ dài hơn ba mươi mét, nhưng mới chỉ bằng một phần ba độ cao của vách núi này. Sau khi quăng Độc Hành Giang Hồ Khách xuống dưới, Vương Vũ cũng thả người nhảy xuống. Mắt thấy Độc Hành Giang Hồ Khách còn cách mặt đất vài mét, Vương Vũ cắm một kiếm vào vách núi, hai người lập tức dừng lại, treo mình trên vách núi cao.
Lúc này, lũ quái vật trên đỉnh núi cũng đã bay tới vách núi.
Vương Vũ khẽ buông dây thừng trong tay ra để Độc Hành Giang Hồ Khách rớt xuống, sau đó hắn rút trường kiếm ra cũng nhảy theo. Khi chỉ còn cách mặt đất vài mét, hắn sử dụng Tịch Chi Dược Thiên, khiến thân mình vụt lướt tới bên cạnh Độc Hành Giang Hồ Khách.
Lúc này Độc Hành Giang Hồ Khách đang nằm bò dưới đất, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tím tái cả đi.
"Đi mau, đi mau!" Vương Vũ giục giã.
"Cút!" Độc Hành Giang Hồ Khách gầm lên một câu, hiển nhiên là đã sợ tới mức hồn vía suýt lên mây.
Vương Vũ khinh bỉ nói: "Không phải chứ, chỉ có vài mét mà khiến ngươi sợ thế ư?"
Trong thiết lập của hệ thống, độ cao trên 20 mét mới khiến người ta ngã chết, còn chỉ có vài mét thế này thì cùng lắm khiến người ta rớt chút màu mà thôi, nhìn Độc Hành Giang Hồ Khách như vậy, nếu không phải là hắn ta chưa hóa thành ánh sáng trắng, Vương Vũ còn tưởng là hắn ta đã ngỏm củ tỏi rồi.
Độc Hành Giang Hồ Khách bực bội mắng: "Con mẹ nó ngươi biết chơi dây thừng à?"
"Biết chứ, ta tinh thông các kiểu võ nghệ mà." Vương Vũ dõng dạc trả lời.
"Vậy tên nào dạy ngươi thắt nút dải rút khi buộc người khác?" Độc Hành Giang Hồ Khách gần như phát điên, ban nãy dây thừng của Vương Vũ suýt thì siết chết hắn ta.
Điều này làm cho Độc Hành Giang Hồ Khách cảm nhận sâu sắc rằng trong trò chơi này, chỉ bị người ta trực tiếp lấy đao chém chết thì mới là cách chết dứt khoát nhất.
"..." Vương Vũ đỏ bừng mặt, vội vã giải thích: "Ngươi không hiểu rồi, trong các chiêu thức võ học, kỹ thuật sử dụng dây thừng là để giết người, chứ đây là lần đầu tiên ta dùng nó để cứu người." Kỳ thật ngoài buộc dây giày ra thì Vương Vũ cũng chỉ biết cách thắt nút dây thừng như vậy.
"Hừ!" Độc Hành Giang Hồ Khách lồm cồm bò dậy, hừ lạnh một tiếng, không ý kiến gì nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, đám quái đông nghịt đã quay một vòng trên đỉnh núi, sau đó lao xuống.
Vương Vũ và Độc Hành Giang Hồ Khách kinh hãi, vội vàng lùi ra sau, nhưng bọn họ chạy có nhanh thì làm sao nhanh bằng lũ quái có cánh kia.
"Chạy đi đâu bây giờ?"
Nhìn lũ quái đông nghịt kia, Độc Hành Giang Hồ Khách gần như tuyệt vọng.
Độc Hành Giang Hồ Khách là một Đạo tặc, nếu là loại quái vật khác thì hắn ta dù không chạy được, nhưng vẫn có Tiềm Hành thì vẫn trốn được, nhưng lũ chim khắp trời này lại có kỹ năng nhìn thấu mọi thứ, làm cho hắn ta biết trốn đi đâu.
Ngay sau đó, đám chim kia đã bay tới phía sau hai người.
Vương Vũ nhìn lũ quái rậm rạp chi chít đó, da đầu cũng giật giật theo, chắc chắn là không chạy được rồi, nhưng chết thì càng không có khả năng.
Không nói tới từ cấp 30 đến cấp 35 khó lên cỡ nào, chỉ riêng 1000 điểm vinh dự đã đủ khiến Vương Vũ từ vị dũng sĩ vạn người ngưỡng mộ biến thành kẻ tội ác tày đình.
Nên biết rằng có điểm vinh dự cao ở thành Dư Huy thì có rất nhiều đặc quyền, nhưng nếu biến thành tội nhân, sau này Vương Vũ khỏi sống ở thành Dư Huy này nữa, ông lão Ẩn Giả cũng sẽ nhảy ra giết chết Vương Vũ trước tiên.