Trang 238# 2
Chương 474: Oan gia cũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Khi có lợi ích, hiệu suất của đám Toàn Chân Giáo này luôn luôn nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà chóng mặt, chỉ mấy phút sau, một đám người đã đến gặp mặt với Vương Vũ.
"Phụ bản ở đâu?" Sau khi gặp mặt, mọi người gấp gáp hỏi Vương Vũ.
"Trên đỉnh núi Lạc Nhật."
"Ok, mệt như chó!"
Vô Kỵ kêu lên một tiếng, dẫn đầu chạy về phía đỉnh núi Lạc Nhật, không lâu sau hắn ta đã rơi xuống sau cùng, chân Mục sư vừa to vừa ngắn, không có một trái tim của Cung thủ là không được, chênh lệch nghề nghiệp khiến cho tay hắn ta cũng không có nhiều tác dụng như những người khác.
Sau mười mấy phút, mấy người Toàn Chân Giáo đã đi tới chân núi của đỉnh núi Lạc Nhật, lúc này vô số người chơi đã tụ tập dưới đỉnh núi Lạc Nhật.
Xem ra chuyện mười đội bước vào phụ bản trận doanh đầu tiên có khen thưởng đặc biệt cũng không phải bí mật gì, cũng may những quái vật ma hóa ở đỉnh núi Lạc Nhật còn chưa diệt trừ hết, ngăn chặn đám người chơi ở dưới chân núi, có điều bây giờ người chơi càng ngày càng nhiều, có lẽ chuyện những quái vật này bị diệt trừ sạch sẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Con mẹ nó, đông người quá, đường nhỏ ở đâu?" Vô Kỵ hỏi Vương Vũ.
"Sao ngươi biết có đường nhỏ?"
"Nhảm nhí, nhiều quái như vậy các ngươi làm nhiệm vụ kiểu gì?"
Quái vật trên đỉnh núi Lạc Nhật nhiều như vậy cũng là chuyện rõ ràng như ban ngày, mặc dù Vương Vũ có thể đi qua được, Vô Kỵ cũng không tin hai người kia cũng có bản lĩnh có thể mạnh mẽ xông qua được.
Vương Vũ cười nói: "Ở phía sau núi... có điều không có kỹ năng leo trèo thì không thể đi lên được."
Vô Kỵ nói: "Đừng nói linh tinh nữa, dẫn đường là được!"
Kỹ năng Leo Trèo là kỹ năng thông dụng, những tên có thói quen đi trên nóc nhà như Toàn Chân Giáo, sau khi có tiền đương nhiên mỗi người phải giữ riêng lấy một quyển, nhất là Vô Kỵ, hắn ta nhiều lần lúng túng rồi, lần này tiến bộ hơn, không những học xong kỹ năng Leo Trèo, mà còn học xong Leo Trèo Tăng Cường nữa đó...
Trong game cũng không chỉ có một mình Vô Kỵ thông minh, khi mấy người vừa đi vừa đánh đến đường nhỏ phía sau núi, dưới vách đá đã có một đội người đang đứng.
Đội người này không phải ai khác, chính là đối thủ cũ của Toàn Chân Giáo, Thiên Hạ Mạt Thế, người cầm đầu kia cũng chính là Độc Cô Cửu Thương.
Lúc này trên người Độc Cô Cửu Thương đang buộc một sợi dây thừng, ba bốn Đạo tặc trên vách núi đang kéo sợi dây thừng kéo Độc Cô Cửu Thương lên.
Độc Cô Cửu Thương là nghề nghiệp Kỵ sĩ, vô cùng nặng nề, tốc độ có tăng thì cũng vấn rất chậm chạp, mới cách mặt đất được bốn năm mét đã lắc lư loạng choạng, giống như có thể rơi xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Mấy người Toàn Chân Giáo từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Độc Cô Cửu Thương: "Mẹ nó, điên cái ông nội nhà ngươi ấy, lắc lư cái lông ấy, hù chết bố mày rồi... Đệt, buồn chán con mẹ nhà ngươi, ngươi còn không cố gắng kéo ta lên xem, xem ta lên đến nơi có giết chết ngươi không..."
Mấy người bên trên cũng không phải nắm bột mềm mặc người ta mắng chửi, cũng đều kêu to: "Lão Thương, đồ chó nhà ngươi còn gào thét nữa chúng ta sẽ buông tay ra thật đấy..."
Nhìn mấy người kia vừa kêu gào vừa mang biểu cảm rất thành thật, Vương Vũ đột nhiên có một loại xúc động muốn chém đứt sợi dây thừng.
Kẻ thù gặp mặt nhau lập tức đỏ con mắt, còn chưa đợi Vương Vũ ra tay, Minh Đô đã nâng tay lên một tia sấm sét đánh lên đầu Độc Cô Cửu Thương.
"Ôi chao, ai đánh ta đó?"
Độc Cô Cửu Thương bị một tia sấm sét xuất hiện đột ngột dọa cho sợ hết hồn, đột nhiên kéo dây thừng một cái, suýt nữa kéo cả ba Đạo tặc trên vách núi cùng rơi xuống luôn.
Đạo tặc trên núi nhìn xuống dưới, hoảng sợ nói: "Không hay rồi, là lũ chó Toàn Chân Giáo..."
Độc Cô Cửu Thương vừa nghe thấy đã hoảng hốt, vội vàng nói: "Trời ạ, mau thả ta xuống."
Kẻ thù gặp mặt khó xử nhất là lúc nào? Đương nhiên là khi bản thân đang trên không chạm trời, dưới không chạm đất... Độc Cô Cửu Thương hiểu rõ thái độ làm người của Toàn Chân Giáo hơn bất kỳ ai khác, nếu mình đang treo lơ lửng ở giữa không trung, Độc Cô Cửu Thương không nghi ngờ chút nào đám người Toàn Chân Giáo kia sẽ khiến mình sống không bằng chết, thay vì bị người ta nhục nhã, còn không bằng rơi xuống chết luôn cho sảng khoái.
Lúc này, Vô Kỵ cũng dẫn đám người Toàn Chân Giáo đi tới dưới vách núi, Vô Kỵ cười ha ha nói: "Ta còn tưởng là ai đến tận đây thắt cổ nữa cơ, hóa ra là con chó Thương à, thành Thiên Long các ngươi không còn nơi nào để chết nữa sao?"
Độc Cô Cửu Thương rất yếu thế nói: "Con chó Vô Kỵ kia, miệng lưỡi sạch sẽ một chút, người của chúng ta phát hiện con đường này trước, đợi chúng ta leo lên hết xong rồi ngươi hãy leo lên."
Vô Kỵ cười ha ha nói: "Ôi chao, ngươi cũng biết thứ tự đến trước đến sau nữa cơ đấy, con đường này rõ ràng là người của Toàn Chân Giáo chúng ta phát hiện ra trước."
"Ngươi nói linh tinh..." Độc Cô Cửu Thương đang định mắng chửi người, Vô Kỵ đưa tay chỉ Vương Vũ bên cạnh nói: "Người anh em này gọi là Thiết Ngưu, hẳn là ngươi cũng biết hắn là người của Toàn Chân Giáo chúng ta rồi, phụ bản bên trên vốn dĩ là do hắn mở ra."
"Xin chào." Vương Vũ cười gật đầu với Độc Cô Cửu Thương.
Tuy không biết người này và người của Toàn Chân Giáo có bao nhiêu ân oán, có điều Vương Vũ cảm thấy khí chất của Độc Cô Cửu Thương ngược lại rất giống với đám người Toàn Chân Giáo, trong lòng cũng không ác cảm lắm... Thật sự là khó hiểu.
"Ồ..." Sau khi Độc Cô Cửu Thương nhìn thấy Vương Vũ thì hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc chào đáp lễ với Vương Vũ, nói: "Hóa ra là đại thần Thiết Ngưu, ngài thật sự là niềm kiêu hãnh của trận doanh Quang Minh chúng ta."
Còn không phải sao, phụ bản trận doanh này chỉ có người của trận doanh Quang Minh mới có thể vào được, mặc dù chỉ là một phụ bản cấp 30, nhưng mà phụ bản trận doanh bất kể là khen thưởng kinh nghiệm hay là khen thưởng trang bị đều vô cùng phong phú, chênh lệch của một phụ bản, đủ để kéo giãn khoảng cách giữa hai phe cánh.
"Quá khen quá khen." Vương Vũ vẫn khiêm tốn như trước.
"Không bằng Thiết Ngưu đại thần đến Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta mở rộng, công hội rách nát Toàn Chân Giáo này không có chút tương lai nào, nhất là con chó Vô Kỵ kia nổi tiếng là xấu tính, nhân phẩm tệ hại..." Vừa nói, Độc Cô Cửu Thương còn vừa khiêu khích liếc nhìn Vô Kỵ một cái.
"À..." Vương Vũ xạm mặt lại, hắn tuyệt đối không ngờ đến Độc Cô Cửu Thương vậy mà dám móc mỉa người ta ngay trước mặt Vô Kỵ...
Vô Kỵ nghe thấy thế giận dữ nói: "Con chó Thương ngươi không biết xấu hổ gì cả, bớt nói nhảm đi, mau mau cút ra cho chúng ta leo lên."
"Ngươi nói tránh đường thì ta phải tránh à, chúng ta mất mặt đến mức nào chứ?"
Minh Đô giơ pháo trượng lên đe dọa nói: "Không tránh ra, ta sẽ cho ngươi mất mặt trước mấy người anh em của mình."
Độc Cô Cửu Thương nhìn thoáng qua mười mấy người sau lưng mình, cũng giương cung bạt kiếm nói: "Ai sợ ai hả?"
Anh Quang đã từng bị Vương Vũ xử lý nhỏ giọng nói: "Lão đại, hay là thôi đi, Thiết Ngưu kia rất mạnh đấy, cẩn thận hắn cho ngươi không xuống đài được."
"Ớ..." Độc Cô Cửu Thương ý tứ sâu xa liếc nhìn Vương Vũ một cái, sau đó giơ nắm tay đấm vào không trung với mấy người Vô Kỵ nói: "Được rồi, ta đã nhéo tai con chó Vô Kỵ kia mấy cái rồi, coi như cũng buôn bán có lời, chúng ta tránh ra trước đi vậy..."
Tất cả mọi người: "..."
Từ khi mở server đến nay, quái trên đỉnh núi Lạc Nhật đã tụ tập trên đỉnh núi rồi, số lượng nhiều đến mức khó mà tưởng tượng nổi, khi tất cả người của Toàn Chân Giáo leo lên vách núi, người chơi phía trước vừa mới mở đường đến vị trí sườn núi.
Nơi ba người Vương Vũ phong ấn Trái Tim Hắc Ám trước đó, đã dựng lên một tế đàn, căn phòng trên tế đàn có một vòng sáng màu xanh lam, chính là lối vào phụ bản.
Trên tảng đá ghi chép bên cạnh phụ bản, mọi người có thể nhìn thấy, lúc này trong phụ bản đã có một đội ngũ đang khai hoang rồi, tiến độ đã đạt đến 20%.
Rất rõ ràng, đội ngũ này chính là đội ngũ chuyên nghiệp đánh phụ bản mà Độc Hành Giang Hồ Khách gọi đến.
Mấy người Toàn Chân Giáo vẻ mặt thất vọng... Bị người giành trước, e là việc giết BOSS đầu tiên cũng bị lấy mất rồi... Có điều có thể kịp vị trí mười đội đầu tiên, coi như cũng có chỗ an ủi.
Sau khi Vô Kỵ leo lên vách núi, chuyện đầu tiên hắn ta làm là đi đến trước phụ bản mở phụ bản ra.
Nhưng mà khiến cho hắn ta phát điên chính là, hệ thống nhắc nhở: "Số người không đủ, không thể mở phụ bản ra."