Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 492: Bầy Quái Vật Nổi Khùng

Trang 246# 1

 

 

 

Chương 492: Bầy quái vật nổi khùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Kỵ Ưng Viên Vương là loại BOSS nhanh nhẹn, nhưng nó bị một côn của Vương Vũ đánh vào sau gối, lập tức lăn lộn muốn đứng dậy chạy trốn.

Vương Vũ làm sao không biết ý nghĩ của nó. Sau khi Kỵ Ưng Viên Vương trở mình, Vương Vũ bước một bước về phía trước. Kỵ Ưng Viên Vương chưa kịp đứng lên, một côn của Vương Vũ đã lao đến, đánh trúng sau gối của Kỵ Ưng Viên Vương. Kỵ Ưng Viên Vương một lần nữa đứng lên rồi lại ngã xuống đất.

Vương Vũ giơ trường côn lên, đột nhiên đập thẳng vào gáy của Kỵ Ưng Viên Vương. Kỵ Ưng Viên Vương chỉ kêu lên một tiếng rồi ôm đầu ngã xuống đất.

"Giải quyết xong chưa? Chúng ta sắp ngăn không được."

Lúc này, Vô Kỵ lại nhắn đến một tin.

Đây không phải vì người ở dưới núi quá vô dụng, mà đối thủ quá đặc biết. Nếu là quái vật khác, đừng nói là ngăn cản, mà tiêu diệt chúng nó, đám người Toàn Chân Giáo cũng nắm chắc. Nhưng bảo người ta mang hai cái đùi đi ngăn cản quái vật biết bay thì làm khó người ta quá.

"Vội làm gì! Vừa mới bắt đầu đánh." Vương Vũ đang đánh với Kỵ Ưng Viên Vương không muốn đếm xỉa đến Vô Kỵ, Doãn Lão Nhị thấy thế bèn nói một câu.

"Sao giờ mới đánh?" Vô Kỵ nghe thấy thế hỏi với vẻ kinh hãi: "Tại sao lại như vậy? Không phải đã đánh gần chết hay sao?"

Vô Kỵ còn tưởng rằng Kỵ Ưng Viên Vương bị đánh bại nên mới hô tiểu đệ, nhưng ai ngờ mấy người này căn bản chưa tấn công BOSS. Bây giờ, lượng máu của Kỵ Ưng Viên Vương đang lớn hơn 90%.

"Không phải thế! Dù sao các ngươi kiên trì ngăn cản đi, BOSS đã bị khống chế, chúng ta sắp tiêu diệt nó." Doãn Lão Nhị trả lời Vô Kỵ một câu, đồng thời hai người Doãn Lão Nhị và Dương Na cũng gia nhập vào trận chiến.

Kỵ Ưng Viên Vương không có tọa kỵ, thuộc tính công kích và phòng thủ giảm 80%. Ngay từ đầu, nó còn có ý đồ chạy trốn dưới trường côn của Vương Vũ. Nhưng Vương Vũ bám theo sát, BOSS Sử Thi cũng chạy không được, chứ đừng nói đến là một con khỉ.

Vương Vũ trường côn nơi tay, không hề giống với miêu tả ở trong tiểu thuyết, mỗi một lần đều có bóng côn đầy trời bao vây lấy mục tiêu.

Chiêu thức của Vương Vũ cũng không nhanh, một chiêu một thức đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng công kích nhìn bình thản không có gì lạ ấy lại giống như một cửa sắt kiên cố, phong tỏa gắt gao tất cả con đường chạy trốn của Kỵ Ưng Viên Vương.

Kỵ Ưng Viên Vương mỗi khi động một cái, trường côn của Vương Vũ sẽ đuổi đến phía sau, đánh nó oa oa oa chửi bậy không dám đứng dậy. Sau mấy lần như thế, nó dứt khoát chổng mông lên, gục ở chỗ này không nhúc nhích.

Tuy nói thuộc tính công kích và phòng thủ của Kỵ Ưng Viên Vương bị giảm xuống còn 80%. Nhưng dù gì thì nó cũng là một con BOSS, hơn nữa còn là loại BOSS có thanh máu khiến người ta tuyệt vọng.

Cho dù nó gục xuống chỗ này không phản kích, nhưng trong thời gian ngắn ba người cũng không giết được nó.

Bây giờ, bầy quái vật ở sườn núi đang vội vã bay lên, khiến mọi người ở sườn núi càng ngày càng thấy bất an.

Bây giờ, đám quái vật này đều đã bay lên cao, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tấn công của mọi người.

"Pháp sư! Trèo lên núi, bất cứ giá nào cũng phải kéo lại thù hận."

Vô Kỵ biết một khi những quái vật này bay lên đỉnh núi, ba người Vương Vũ tất nhiên sẽ lành ít dữ nhiều, nên ra lệnh một cách dứt khoát.

"Biết rồi!" Minh Đô nhận lệnh rồi chạy lên.

Ngạo Tuyết Lăng Sương nghe thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

"Mẹ kiếp! Ngươi điên rồi sao?" Lôi Công Đáng gầm lên.

Khi ba người Vương Vũ đang dây dưa với BOSS, đám người Vô Kỵ đã dây dưa khá lâu với đám quái vật này.

Thế nên, mọi người đều biết, những quái vật này có một thuộc tính đặc biệt. Đó chính là thù hận tăng vọt.

Nếu như người chơi tránh né ở phía dưới rồi đánh trả, những quái vật này chỉ ở trên trời ném đá lung tung. Nhưng nếu ở trong thời gian ngắn, công kích gây ra sát thương đến mức nhất định, những quái vật này sẽ nổi khùng.

Thời gian nổi khùng được quyết định bởi sát thương gây ra.

Vừa rồi, mọi người xuống núi, bởi vì tấn công quá nhanh, dẫn đến những quái vật này nổi khùng, suýt chút nữa mọi người đã bị diệt sạch.

Pháp sư có sát thương cao nhất, Minh Đô càng là bạo lực của bạo lực. Bây giờ, Vô Kỵ lại bảo Minh Đô kéo lấy thù hận bất cứ giá nào, đây rõ ràng đang muốn tìm cái chết.

Vô Kỵ nói: "Nếu không làm như vậy, chúng ta không thể qua ải, không bằng liều một lần, ta có thể bảo đảm mọi người sẽ an toàn.

"Mình ngươi có kỹ năng vô địch, nên ngươi mới nói như vậy, ta không tin ngươi." Lôi Công Đáng nói với giọng khinh thường.

Tên này một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hồi nãy, gã bị Vô Kỵ lừa thảm như vậy, tất nhiên không tin tưởng Vô Kỵ.

"Chó Thương! Ngươi thì sao?" Vô Kỵ không để ý đến Lôi Công Đáng, quay đầu lại hỏi Độc Cô Cửu Thương.

Ý của Vô Kỵ rất rõ ràng, người tính là cái gì, các lão đại của ngươi còn chưa lên tiếng đây.

Độc Cô Cửu Thương nghĩ một lát rồi nói với Ngạo Tuyết Lăng Sương: "Lăng Sương! Ngươi đi giúp đi."

"Ngươi!" Lôi Công Đáng nhất thời chán nản, Lôi Công Đáng vạn vạn không nghĩ đến, Độc Cô Cửu Thương lại hướng về người ngoài vào thời điểm này.

Độc Cô Cửu Thương nói: "Nếu như ngăn cản quái vật mà chúng ta có thể qua ải, tại sao không thử một chút? Ta tin tưởng chó Vô Kỵ. Chó Vô Kỵ nhất định không khiến ta thất vọng.”

Xuân Tường cười ha ha: "Mặc dù chó Thương vẫn chán ghét như vậy, nhưng tối thiếu nhất là người có thể gánh vác trách nhiệm."

"Các ngươi cũng thế!"

Ngạo Tuyết Lăng Sương là tiểu đệ thân cận nhất của Độc Cô Cửu Thương, đương nhiên Độc Cô Cửu Thương nói gì thì nghe nấy. Sau khi nhận được lệnh của Độc Cô Cửu Thương, Ngạo Tuyết Lăng Sương bèn đi theo Minh Đô bò lên bậc thang. Khi hai người trèo lên độ cao bằng với quái vật, quái vật đầy trời đã bay đến.

Minh Đô chỉ vào khu vực phía sau bầy quái vật, rồi nói: "Sau khi ta tung kỹ năng được ba giây, ngươi hãy ném Bão Tuyết ra đằng sau bầy quái vật, rồi chạy xuống núi.

"Ừ!" Ngạo Tuyết Lăng Sương gật đầu với vẻ ngoài ý muốn.

Ngạo Tuyết Lăng Sương cũng là cao thủ, đương nhiên biết Minh Đô bảo mình chạy trước. Người Toàn Chân Giáo vô tư như vậy, nói ra ngay cả bản thân Ngạo Tuyết Lăng Sương cũng không dám tin.

Kỳ thật đám người Toàn Chân Giáo chỉ không từ thủ đoạn với mục tiêu không phải là người mình mà thôi. Đối với chiến hữu mà bọn họ tán đồng, coi như người có tính cách ngang ngược như Minh Đô, cũng có quan niệm tập thể. Nếu Độc Cô Cửu Thương tin vào Vô Kỵ, tạm thời Ngạo Tuyết Lăng Sương cũng được xem như chiến hữu của Minh Đô.

Sau một giây, bầy quái vật đã bay đến trước mặt hai người. Minh Đô vung pháp trượng lên, Hỏa Lôi Thiên Giáng rơi xuống giữa bầy quái vật, mang theo vô số âm thanh kêu thảm.

Sát thương của Minh Đô so với loại quái thai như Vương Vũ chỉ có hơn chứ không kém. Đám hỏa lôi rơi xuống được ba giây, trên người tất cả quái vật ở trên trời đều lóe lên ánh sáng màu đỏ nổi khùng.

Trông thấy ánh sáng màu đỏ lóa mắt này còn sáng hơn lúc nãy, có lẽ phải ba mươi giây sau, những quái vật này mới bình tĩnh lại.

Quái vật nổi khùng ở trên trời, Ngạo Tuyết Lăng Sương lại ném ra một Bão Tuyết vào vị trí phía sau của bầy quái vật, sau đó chạy thẳng xuống sườn núi.

Đám quái vật nhìn chằm chằm vào hỏa lôi, sau đó cấp tốc tập trung vào vị trí của Minh Đô. Lúc này, chúng nó cách Minh Đô càng ngày càng gần. Minh Đô chạy về phía trước được mấy bước, thân hình bỗng nhiên lóe lên, rồi xuất hiện ở dưới bão tuyết.

Ở trên trời, đám quái vật gầm rú đuổi theo, khi bầy quái vật bay đến vị trí bão tuyết, đều bị giảm tốc độ.

Minh Đô nhân cơ hội này chạy về sườn núi.

Vô Kỵ trông thấy Minh Đô trở về, bèn chỉ vào đống đá, rồi nói: "Nghề nghiệp giáp vải và giáp da đi tránh ở chỗ đó. Nghề nghiệp có bản giáp và trọng giáp đi lên, ngăn lại đợt nổi khùng này.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment