Trang 253# 2
Chương 507: Phần thưởng cửa ải
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cùng lúc đó, những người khác trong đội ngũ cũng bò dậy từ dưới mặt đất.
Nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, Lôi Công Đáng kinh hãi nói: "Hai người các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
Lôi Công Đáng là một người rất kiêu ngạo, gã là đại thần số một nên vẫn luôn tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, đánh một phụ bản, Lôi Công Đáng cũng có chút hiểu biết về bản lĩnh của Vương Vũ, gã biết rõ thao tác của Vương Vũ rất cao, nhưng mà trong ý thức của Lôi Công Đáng, đại thần thao tác tốt cũng có nhiều kiểu, Vương Vũ có lợi hại hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ sàn sàn bằng nhau thôi, nhưng mà cảnh tượng trước mặt lại khiến gã không nhịn được trực tiếp ngây ra.
Mẫu Trùng Ký Sinh đã khiến cả đoàn bị diệt, trong đó bao gồm cả một trong mười ba cao thủ đứng đầu như gã, tại sao lại bị hai Võ sư này tiêu diệt được?
"Ừ!" Vương Vũ đáp lại: "Thứ này sợ a-xít dạ dày, hơn nữa kỹ năng Trảo Thủ vừa vặn khắc chế được nó."
"À, hóa ra là thế..." Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, lúc này Lôi Công Đáng mới thoải mái hơn một chút.
Sở dĩ mọi người bị Mẫu Trùng Ký Sinh khiến cho cả đoàn bị diệt, hoàn toàn là vì nguyên nhân không biết nhược điểm của Mẫu Trùng Ký Sinh.
Những nghề nghiệp khác cũng có kỹ năng chụp bắt, nhưng mà kỹ năng chụp bắt của Võ sư là xuất sắc nhất, nếu đã biết được nhược điểm của Mẫu Trùng Ký Sinh hơn nữa vừa vặn lại có kỹ năng kiềm chế được BOSS, thì về mặt lý thuyết, có thể tiêu diệt được BOSS ngay thôi.
Đương nhiên, vừa nãy mạo hiểm đến mức độ nào, Vương Vũ không nói, Lôi Công Đáng cũng không thể tự biên tự diễn ra được.
"Lão Ngưu, sờ thi thể ký sinh trùng chưa?"
Có Vương Vũ, loại người thắng được BOSS của BOSS ở đây, mấy người Toàn Chân Giáo cũng không để ý xem BOSS chết như thế nào, chỉ để ý xem BOSS rơi ra cái gì.
"Sờ cái rắm, thi thể đã thành cặn bã rồi!" Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này Vương Vũ đã buồn bực.
"Chậc chậc, còn cửa ải ẩn gì chứ, thật keo kiệt, chỉ cho được có chút xíu đồ như vậy."
Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, mấy người Toàn Chân Giáo đều cười nhạo hệ thống hẹp hòi... Nói thế nào mọi người cũng bị BOSS giết một lần, Bao Tam và Lôi Công Đáng còn thê thảm hơn, bị giết đến hai lần... Đánh giá cấp độ S mà cho được một cái danh xưng vứt đi như vậy, quả thật mẹ nó ngay cả phần thưởng an ủi cũng không đủ.
Dù sao trong "Trọng Sinh", cũng không có nhiều loại quái vật như côn trùng lắm, quái vật tượng tự như ký sinh trùng lại càng vô cùng hiếm có.
Vô Kỵ nói: "Được rồi, có dù sao cũng hơn không có... Vốn dĩ phụ bản trận doanh cũng không phải là phụ bản đánh để lấy trang bị mà."
Ba mươi giây sau, mọi người bị ép buộc truyền tống ra khỏi phụ bản, lại quay về cao nguyên Lạc Nhật lần nữa.
Cao nguyên Lạc Nhật vẫn bằng phẳng như trước, mặt đất không hề có dấu vết từng bị Dicarlia cắn nuốt, điều này khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
"Quái vật kia thật đúng là biến hóa tài tình, ngay cả địa hình phụ bản không xuất hiện mới được nữa cũng chữa trị được."
"Thật đáng tiếc là, không được nhìn thấy thú khổng lồ viễn cổ có hình dáng ra sao." Ký Ngạo nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy dấu vết của Dicarlia, hơi thất vọng nói.
"Được rồi, đừng vẽ vời thêm nữa, đi nhanh đi." Lôi Công Đáng thúc giục trong kênh đội: "Cửa ải ẩn đã trì hoãn mất khá nhiều thời gian rồi."
Mọi người nghe thấy thế, không ở đấy tiếp tục cố chấp với hình dạng của Dicarlia nữa, nghỉ ngơi lấy sức một lát rồi tiếp tục tiến lên.
Nhưng mà còn chưa đi được bao xa, giọng nói ồm ồm của Dicarlia lại vang lên.
"Cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ ta."
"..."
Đoàn người nghe thấy giọng nói của Dicarlia thì đồng loạt sửng sốt.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, BOSS nói lời này, nhất định là muốn tặng phần thưởng, vì vậy mọi người vội vàng nói: "Không có gì đâu."
"Hả?" Dicarlia giật mình, có chút ngoài ý muốn nói: "Hóa ra các ngươi còn chưa đi cơ à?"
"..." Nghe thấy lời nói của Dicarlia, tất cả mọi người đều đen mặt lại: "Nếu chúng ta đi rồi thì sao hả?"
"Nếu các ngươi còn chưa đi, thì đây là chút lòng thành, hy vọng các dũng sĩ vui lòng nhận cho." Dicarlia không trả lời thẳng vào câu hỏi của mọi người, mà chẳng qua dùng hành động biểu đạt ý tứ của nó, nếu các ngươi đã đi rồi, phần thưởng này ông đây sẽ bí mật giấu đi.
Mọi người xạm mặt lại, trong lòng nguyền rủa hệ thống một trăm tám mươi lần, mẹ nó chứ phần thưởng đến tay mà còn đòi bí mật giấu đi, những BOSS do hệ thống thiết kế ra này thật sự không có ai là người tốt cả.
Tuy Dicarlia không phải con người, nhưng mà có thể đưa ra phần thưởng, chắc là không biết cắt xén đâu nhỉ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn giúp đỡ thú khổng lồ viễn cổ Dicarlia, độ thiện cảm của Dicarlia +50, độ vẻ vang của trận doanh trung lập +50, danh vọng của trận doanh trung lập +50, bạn đã lấy được 01 quà biếu tặng của Dicarlia, bạn đã lấy được 10 điểm hoàn thành phụ bản.]
Sau khi hệ thống nhắc nhở xong, thuộc tính của tất cả mọi người đồng loạt tăng lên, trong tay có thêm một bảo rương tinh xảo.
Quà tặng của Dicarlia: Bảo rương Sử Thi, mở bảo rương ra lập tức đạt được trang bị hoặc sách kỹ năng của nghề nghiệp của mình, có tỷ lệ mở ra được đạo cụ đặc biệt, phẩm chất từ Hiếm Có trở lên.
Điều kiện mở: Không.
Điểm số hoàn thành phụ bản là thứ gì thì mọi người cũng không biết, nhưng khi nhìn thấy bảo rương này, ngay cả người thường thấy sự kiện lớn như Lôi Công Đáng mà cũng không nhịn được há to miệng.
Phẩm cấp từ Hiếm Có trở lên đó, kỹ năng Hiếm Có thì không cần nói nhiều, trang bị được chia thành Thường, Tinh Xảo, Xuất Sắc, Hiếm Có, Lỗi Lạc, Sử Thi, Truyền Kỳ, trong đó Hiếm Có cũng có nghĩa là trang bị Hoàng Kim.
Giai đoạn hiện nay phần lớn cao thủ cũng chưa gom đủ một bộ đồ trang bị Bạch Ngân, vì thế mà trang bị Hoàng Kim trân quý không gì sánh kịp, có thể mở ra bảo rương có trang bị từ cấp bậc Hoàng Kim trở lên, giá trị cao đến mức nào cũng có thể tưởng tượng ra được, nếu mở ra được Sử Thi hoặc Truyền Kỳ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy ngây ngất rồi.
Sau khi đoàn người nhận được bảo rương, đều sôi nổi không kịp chờ đợi mở bảo rương ra...
Nhưng mà tất cả mọi người đúng là đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của hệ thống rồi, hễ là đạo cụ dính đến tỷ lệ, nhất định phải so gương mặt, phần lớn người chơi trong mắt hệ thống, gương mặt đều không qua cửa nổi.
Một đường ánh sáng màu vàng kim phóng lên trời cao, sắc mặt mọi người từ khát khao biến thành thất vọng.
Mười lăm người, ngoại trừ Ký Ngạo và Vương Vũ ra, không có ngoại lệ, đều rút được trang bị Hoàng Kim của nghề nghiệp của mình.
Trang bị Hoàng Kim thật ra cũng đã rất tốt rồi, nhưng mà còn kém một chút nữa mới đến Sử Thi và Truyền Kỳ trong lòng họ.
Ký Ngạo ngẫu nhiên lấy được một quyển sách dạy kỹ năng, tên là Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích.
Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích: Dùng liên kích cực kỳ nhanh khiến kẻ địch chịu sát thương và lơ lửng trên không trung, cuối cùng còn có thể phát ra đá bay, phát huy uy lực mạnh mẽ với kẻ địch, khiến kẻ địch chịu thương tổn.
Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích là một kỹ năng có thể đánh ra sát thương năm đoạn, không chỉ có thể đánh ra hiệu quả lơ lửng trên không trung, uy lực của một chiêu đá bay cuối cùng, là tổng hợp của bốn cước phía trước, tập trung tấn công và khống chế cùng một thân thể, là một kỹ năng cao tầng vô cùng mạnh mẽ.
Sở dĩ nghề nghiệp Võ sư bị người chơi chỉ trích, chính là vì đây là một nghề nghiệp máu giấy lại còn thiếu kỹ năng phát ra sát thương, cho dù là Vương Vũ cũng không có kỹ năng tấn công, toàn bằng thao tác mới có thể đánh ra sát thương cao, những Võ sư khác thì càng đừng nhắc đến nữa.
Ở thời gian đầu của game, Ký Ngạo còn có thể dựa vào nền tảng võ công để đánh được một chút ưu thế, nhưng mà theo thời gian, trang bị và kỹ năng của những người khác đều đã cập nhật rồi, cũng dần dần cảm thấy lòng muốn nhưng sức không đủ, hôm nay có kỹ năng phát ra sát thương quá mạnh mẽ này, thực lực của Ký Ngạo đột nhiên ít nhất cũng tăng lên một cấp.
Ký Ngạo khó có lúc được may mắn một lần, thằng nhóc này đầu tiên là vui rạo rực khoe khoang kỹ năng của mình một chút, sau đó hỏi Vương Vũ: "Chú Ngưu, chú nhận được gì thế, lấy ra ta nhìn xem một cái nào?"
Vương Vũ vẻ mặt buồn bực nói: "Ta... Hay là thôi đi... Một thứ rác rưởi thôi."