Trang 254# 1
Chương 508: Tịnh hóa ma khí
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không phải chứ..." Mọi người liếc mắt nói: "Lão Ngưu, ngươi còn giấu riêng với chúng ta sao?"
Mặc dù mọi người có thất vọng với bảo rương đến thế nào chăng nữa, nhưng mà giá trị của bảo rương này vẫn rất cao, thấp nhất là cấp bậc Hiếm Có cũng không phải nói suông, tỷ lệ rút được đồ bỏ đi cũng cao ngang ngửa với rút được Truyền Kỳ luôn.
"Thật mà." Vương Vũ giải thích: "Ta lừa các ngươi làm gì."
"Chúng ta đều là người hiểu lý lẽ, ngươi cứ lấy ra cho chúng ta nhìn một chút xem nào..." Vương Vũ càng nói như vậy, đám gia súc Toàn Chân Giáo càng cảm thấy hứng thú, dù sao lấy thái độ làm người của Vương Vũ những lúc bình thường, chỉ là một món đạo cụ mà thôi, không có gì mà phải che giấu... Trừ khi đây là thứ rất khó mở miệng nói với người khác, đám người Toàn Chân Giáo kia, vui nhất là nhìn thấy người khác lúng túng.
"Đúng đấy, nhìn xem ngươi cao lớn như vậy mà tính tình lại hẹp hòi như thế, chẳng lẽ sợ mấy người chúng ta nhòm ngó hay sao?" Độc Cô Cửu Thương cũng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.
"..."
Vương Vũ hết chỗ nói nổi, cuối cùng không lay chuyển được mọi người, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lụa màu đỏ...
"Phụt!"
Nhìn thấy chiếc khăn lụa màu đỏ kia, tất cả mọi người không nhịn được cười ầm lên.
Chiếc khăn lụa màu đỏ rất xinh đẹp, nhìn qua giống như trang bị của con gái, có điều dựa vào con mắt thẩm mỹ hiện tại mà nói, màu sắc rực rỡ như vậy, con gái có thẩm mỹ bình thường một chút cũng sẽ ngại đồ chơi này vừa quê mùa vừa dung tục.
Vương Vũ thân cao tám thước, đàn ông ngời ngời, cầm một chiếc khăn lụa màu đỏ, cho dù nhìn kiểu gì cũng thấy không hài hòa nổi, cầm chiếc khăn này xong rồi nhấc tay làm một cái lan hoa chỉ nữa là xinh đẹp không sao tả xiết.
Thảo nào hắn không dám lấy ra, thứ đáng xấu hổ như vậy, cho dù là người không biết xấu hổ như Vô Kỵ, cũng sẽ cảm thấy đỏ mặt.
"Cười cái lông ấy!" Tuy đã sớm biết sẽ bị đám đê tiện này chế giễu, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Vương Vũ cũng không kiềm chế được lửa giận.
"Còn cười nữa là ta không cho nhìn thuộc tính đâu đấy!" Vương Vũ vừa nói vừa ngừng thao tác mở ra thuộc tính.
"Ha ha, chú Ngưu phối hợp với khăn đỏ, thuộc tính không phải càng điên cuồng hay sao..." Ký Ngạo ôm bụng cười nói, Ký Ngạo thật vất vả mới may mắn được một lần, lúc này thấy Vương Vũ lấy được đồ vật như vậy, đột nhiên có một loại cảm giác đáng ca ngợi khi tầng lớp nông nô vươn mình.
Vương Vũ mặt đen lại nói: "Anh bạn nhỏ, ngươi còn cười nữa ta sẽ ném ngươi xuống chân núi!"
"Á..." Mọi người nghe thấy vậy, đột nhiên im bặt, không dám cười nữa... Ném xuống chân núi, người biết rõ sức mạnh của Vương Vũ đều biết rằng, hắn chắc chắn có thể làm được, hơn nữa nghe giọng nói của Vương Vũ rất giống như trước đây đã từng làm chuyện này rồi, chắc chắn không phải đang nói đùa.
Vô Kỵ vội vàng nói: "Cái đó lão Ngưu này, chúng ta không phải là người nhìn vẻ ngoài của trang bị mà đánh giá người khác, thứ này quan trọng nhất vẫn phải nhìn thuộc tính."
"Hừ!" Vương Vũ không hài lòng quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, mở thuộc tính của chiếc khăn lụa màu đỏ.
Trái Tim Bất Tử của Mẫu Hoàng (Đồ trang sức) (Hoàng Kim)
Vật công: 15 - 20
Ma công: 15 - 20
Vật phòng: 15 - 20
Ma phòng: 15 - 20
Uy Lực Của Mẫu Hoàng: Kỹ năng bị động, tạo thành 3% hiệu quả của uy lực khi chiến đấu với quái không phải hình người. Uy lực: có thể khiến phòng thủ và tấn công của mục tiêu xuống mức thấp nhất.
Trái Tim Bất Tử: Kỹ năng bị động, khi trúng vết thương trí mạng thì phóng ra kỹ năng, trong mười lăm giây lượng máu không thấp hơn 1.
Yêu cầu nghề nghiệp: Thông dụng
Người sử dụng: Thiết Ngưu (đã định sẵn)
"Cái này, trang bị này cũng tạm được đó." Nhìn thấy thuộc tính của trang bị, Vô Kỵ lắc lư đầu nói.
Tuy phô trương đến mức buồn nôn khiến người ta xấu hổ, nhưng thuộc tính của khăn lụa màu đỏ này cũng không tệ lắm, bốn yếu tố thuộc tính nền tảng được +20, còn bổ sung thêm hiệu quả uy lực, nhất là Trái Tim Bất Tử, quả thật là kỹ năng thần thánh bảo vệ tính mạng, hai kỹ năng vô địch của Vô Kỵ cũng không hơn gì cái này, Võ sư có một kỹ năng như vậy, khả năng sinh tồn sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
"Cũng tạm cái rắm!" Vương Vũ vô cùng khó chịu nói.
Trang bị này có kỹ năng Trái Tim Bất Tử đặc biệt nhất không ai qua nổi rồi, kỹ năng vô địch là kỹ năng thần thánh bảo vệ tính mạng của người chơi khác, với Vương Vũ mà nói Niệm Khí Tráo trên quần áo cũng đã hoàn toàn đủ dùng rồi, nếu không đủ dùng thì chứng minh kẻ địch đã mạnh mẽ đến nỗi Vương Vũ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được nữa, cho dù hiệu quả có được tăng thêm ba mươi giây thì chạy không được cũng chết chắc thôi, dùng tự tôn đổi lấy mười lăm giây thoi thóp, Vương Vũ tuyệt đối không làm chuyện như vậy.
"Hì hì, ngươi không mang thì còn có thể bán đi mà..." Minh Đô bên cạnh cười hì hì nói.
Đồ trang sức là trang bị vô cùng hiếm có, một đồ trang bị trắng cũng có thể bán được với giá rất cao, huống chí còn là đồ trang sức Hoàng Kim có chứa kỹ năng thần thánh.
"Bán cái lông ấy!" Vương Vũ càng đau lòng hơn, nếu như có thể bán đi được thì hắn cũng sẽ không phiền muộn như vậy.
Vô Kỵ cười nói: "Thế này đi... Thật ra thì trang bị này thật lòng mà nói cũng không tệ lắm đâu, ngươi cứ đeo vào đi, coi như đội viên đội thiếu niên tiền phong đeo khăn quàng đỏ thôi."
Vương Vũ: "..."
Thấy sắc mặt Vương Vũ không tốt, Vương Vũ vội vàng hoảng hốt nói: "Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, tiếp tục đánh phụ bản thôi."
"Hừ!" Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, nhét khăn lụa vào trong túi.
Xuyên qua cao nguyên Lạc Nhật, tiếp tục đi lên chính là con đường đi lên đỉnh núi Lạc Nhật, trên đường núi không có quân đoàn của Sứ Đồ Thứ Sáu, thay vào đó là quái bản địa của thành Dư Huy, Lạc Nhật Thần Ưng và Tịch Dương Liệp Báo.
Khác với quái ở ngoài phụ bản là, đằng sau tên của Lạc Nhật Thần Ưng và Tịch Dương Liệp Báo ở nơi này có thêm hai chữ "ma hóa".
Cả đội vừa lên núi, đã thấy quái vật chi chít trên đường núi.
Mật độ quái vật không kém hơn đỉnh núi Lạc Nhật bên ngoài phụ bản, nhưng mà cũng khiến da đầu người ta tê dại.
[Hệ thống nhắc nhở: Đoàn đội của bạn hiện nay nhận được nhiệm vụ phụ bản "Tịnh hóa", đẳng cấp nhiệm vụ: không.]
Tịnh hóa: Đỉnh núi Lạc Nhật bị ma khí của Sứ Đồ Thứ Sáu xâm nhiễm, động vật dọc đường bị ma hóa, cần phải loại trừ ma khí trên người chúng, mới có thể an toàn lên núi được. Phần thưởng nhiệm vụ: Độ hoàn thành phụ bản +20.
Nhìn thấy nhắc nhở của nhiệm vụ, sắc mặt Độc Cô Cửu Thương căng thẳng nói: "Nhiều quái vật như vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà đánh thì thông qua kiểu gì được?"
Vô Kỵ khinh bỉ nói: "Ai bảo ngươi đánh, Tịnh hóa có biết không hả, phải nghĩ phương pháp mới được."
"Phương pháp gì? Ngươi biết phải Tịnh hóa như thế nào sao?"
"Không biết."
"Vậy ngươi nói cái rắm gì!"
Hai người ngươi một câu ta một câu lại cãi nhau ầm ĩ lên.
"Ầm ĩ cái gì hả, trực tiếp giết đi qua không phải là được rồi sao." Ký Ngạo vừa nhận được kỹ năng mới, cố tình khoe khoang, thấy hai người tranh cãi, đi trước dẫn đầu xông lên phía trước, bay lên một chân Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích giết chết một con Tịch Dương Liệp Báo ở gần đấy trong vòng một giây.
"Mẹ nó, mạnh đến vậy sao?" Nhìn thấy Ký Ngạo một chân giết chết quái vật trong vòng một giây, mọi người không nhịn được sửng sốt.
Tuy Tịch Dương Liệp Báo là quái vật hệ nhanh nhẹn, nhưng cũng có điểm sinh lực HP 10000, Ký Ngạo chỉ dùng một kỹ năng đã giết chết trong vòng một giây, chính xác là còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Đan Thể Bạo Phát của Minh Đô, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ không ai có thể tin tưởng được đây là một sát thương do Võ sư gây ra.
"Không hổ là kỹ năng cao cấp, quá trâu bò rồi!" Ký Ngạo nắm tay, vẻ mặt kích động.
Có câu nói là cao thủ không đủ sức giết người trong vòng một giây thì không phải cao thủ, sát thương luôn là khuyết điểm của Võ sư, trong công hội cao thủ như mây như Toàn Chân Giáo này, lại có tượng đài như Vương Vũ, Ký Ngạo luôn luôn không ngẩng đầu lên được, lúc này có kỹ năng cao cấp Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích, cuối cùng Ký Ngạo cũng có lòng tin tuyên bố với người ngoài rằng mình là một cao thủ.
"Ngươi kích động cái cọng lông ấy, đánh lung tung cái gì hả, ngươi dẫn dụ hết tất cả quái xung quanh đến đây rồi!"
Đúng lúc này, Vô Kỵ hắt một chậu nước lạnh lên đầu Ký Ngạo, bấy giờ mọi người mới chú ý đến, sau khi Ký Ngạo đánh chết Tịch Dương Liệp Báo, tất cả quái vật xung quanh đều lao về phía đội ngũ bên này.