Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 519 - Chương 521: Tiêu Chuẩn Kép Của Vô Kỵ

Trang 260# 2

 

 

 

Chương 521: Tiêu chuẩn kép của Vô Kỵ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lệnh bài đổi tọa kỵ: có thể tới chỗ thầy hướng dẫn nghề nghiệp làm nhiệm vụ tọa kỵ riêng biệt.

Lời giới thiệu về khối lệnh bài này rất đơn giản, tuy chỉ có một dòng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra tính quý giá của đạo cụ này.

Trong Trọng Sinh, đến cấp 40 mới mở hệ thống tọa kỵ, nhưng là một mánh khóe để thu hút người chơi, trong bất kỳ trò chơi nào tọa kỵ luôn là đạo cụ mà người chơi mong muốn có được nhất, tất nhiên Trọng Sinh cũng không ngoại lệ.

Một nửa giá trị của game online chính là để phô trương sự tồn tại của bản thân, người chơi không có tọa kỵ trong game, đi ra ngoài đường cũng ngượng ngùng chào hỏi người ta, nếu như có được đạo cụ thay cho đi bộ trong cái thời điểm mà người người đều đi xe căng hải, đó là một chuyện có thể diện biết bao.

Đặc biệt là khi đây còn là tọa kỵ riêng biệt, đó là hàng chính hãng chất lượng cao trong đám tọa kỵ, mọi người đã từng được nhìn thấy tọa kỵ riêng biệt của các nghề nghiệp trong họa báo game online, Đại Địa Lôi Long Thú của Chiến sĩ, Liệt Diễm Bôn Đằng Thú của Pháp, con nào con nấy vừa cool vừa ngầu, hơn nữa còn có kỹ năng kỵ chiến riêng biệt, so sánh với đám ngựa cưỡi thông thường, chính là sự khác nhau giữa Bugatti Veyron và xe đạp.

Nghĩ đến đây, nước miệng mọi người rơi tí tách.

“Cái này hơi quá nhỉ... Lão Ngưu ngươi cho ta xem với…” Vô Kỵ vươn tay muốn cướp lệnh bài từ tay Vương Vũ.

“Xem cái đầu ngươi, quăng xúc xắc đi…” Độc Cô Cửu Thương thấy thế chỉ vào mặt Vô Kỵ mắng, kết quả giây tiếp theo tên này nhận được một dòng thông báo.

[Bạn đã bị kick ra khỏi đội ngũ, sau ba giây sẽ bị cưỡng chế rời khỏi phụ bản.]

“Fuck!” Độc Cô Cửu Thương mắng một tiếng rồi bị truyền tống ra khỏi phụ bản.

“...” Thấy Vô Kỵ hạ thủ không biết xấu hổ như thế, mọi người đều im như ve sầu mùa đông, không một ai dám lên tiếng nói chuyện, cái thằng không biết xấu hổ này là đội trưởng, nếu hắn đá tất cả mọi người ra ngoài, chung quy lệnh bài sẽ về tay hắn, dựa vào cái tính cách đê tiện này của hắn, hoàn toàn có thể làm được chuyện vô sỉ này.

“Ta là một người thưởng phạt phân minh, Độc Cô Cửu Thương có được trang bị rồi nên ta mới đá hắn ra ngoài, mọi người đừng lo lắng, ta sẽ không đá người bừa bãi đâu.” Vô Kỵ giải thích.

“Mẹ nó ta tin mới là lạ.” Lôi Công Đáng và đám người Thiên Hạ Mạt Thế đồng thanh nói.

“Thôi được rồi, giờ mọi người nói về cái lệnh bài này đi.” Vô Kỵ khụ khụ vài tiếng: “Khối lệnh bài này quá quý giá, tùy tiện quăng xúc xắc thì có chút qua loa, chúng ta nên đổi một cách chính thống hơn.”

“Solo đi, ai lợi hại nhất lệnh bài về tay người ấy!” Vương Vũ nắm tay nói.

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Vương Vũ.

“Các ngươi lên một thể cũng được.” Vương Vũ lại nói.

“...” Mọi người lại câm nín quay đầu đi, lòng tự tôn tổn thương sâu sắc.

Vô Kỵ vội vàng nói: “Đừng lộn xộn, Võ sư không có tọa kỵ riêng biệt, cái thứ này nằm trong tay ngươi cũng chỉ là một con ngựa bình thường thôi.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Vương Vũ nghe thấy thì không phục.

“Ngươi không xem video tuyên truyền tư liệu mới à?” Vương Vũ hỏi.

Trong video tuyên truyền, sáu nghề nghiệp khác đều có tọa kỵ riêng biệt, chỉ riêng một mình Võ sư là chiến đấu trên mặt đất, do đó đám Võ sư đã làm ầm lên ở trụ sở Long Đằng, tuy nhiên lời đáp lại của trụ sở Long Đằng chỉ là: “Võ sư là nghề nghiệp chiến đấu dựa vào sức mạnh của mình, cưỡi những thứ như vậy là trói buộc.”

Chính xác, tay Võ sư ngắn như thế, cưỡi tọa kỵ chiến đấu căn bản là tự ăn hành, nhưng đạo lý là sao mọi người đều hiểu, nhưng vẫn cứ thấy không phục trong lòng, Võ sư đã bi thảm như thế rồi, kết quả đến một con tọa kỵ riêng biệt cũng không có, rõ ràng là muốn chơi người ta, ông đây có trả thiếu một cắc tiền mua mũ giáp nào đâu.

Đối mặt với chất vấn của người chơi, trụ sở Long Đằng bày tỏ quyền giải thích cuối cùng thuộc về công ty game online, cụ thể ra sao mời người chơi tự tiến hành công lược.

Bởi vậy bắt đầu từ sau chuyện đó, gần như mọi người đều biết Võ sư không có tọa kỵ riêng biệt, từ đó dẫn đến việc Võ sư vốn đã có số lượng ít ỏi giờ lại càng thưa thớt hơn.

“Móa! Cái game rách này!” Vương Vũ cáu lên mở miệng mắng

“Thế lão đại Vô Kỵ, ý của ngươi thế nào?” Lôi Công Đáng hỏi.

“Dựa theo cống hiến đoàn đội thì sao?” Vô Kỵ cười híp mắt.

“Chuyện này…” Đầu Lôi Công Đáng đầy vạch đen, tiêu chuẩn kép của tên khốn Vô Kỵ này cũng quá rõ rồi đấy, có điều Lôi Công Đáng cũng không sợ, bởi vì Võ sư không thể dùng được lệnh bài này, ở đây ngoài Vương Vũ ra, đoàn đội của Lôi Công Đáng có cống hiến cao nhất, cứ thế mà làm còn không phải sẽ là của gã ư.

“Được!” Lôi Công Đáng gật đầu nói.

“Nói thế thì lệnh bài này là của ta à?” Vương Vũ vừa nghe thế, vui mừng phấn khởi giấu tiệt lệnh bài vào trong túi.

“??” Lôi Công Đáng đứng hình vì Vương Vũ không hành xử theo kế hoạch.

“Ngưu huynh, lệnh bài này ngươi không dùng được, bởi vậy nếu chia theo cống hiến thì phải là của ta mới đúng.” Lôi Công Đáng ít nhiều cũng hiểu được tuy thực lực của Vương Vũ rất khủng bố, nhưng về phương diện trò chơi thì lại là tên gà mờ, bởi vậy kiên nhẫn giải thích.

Vương Vũ nghiêng đầu sang hỏi Vô Kỵ: “Chúng ta có nói chia theo nhu cầu ư?”

“Không có!” Vô Kỵ lắc đầu.

“Lão Lôi ngươi cũng đồng ý chia theo cống hiến còn gì.” Vương Vũ lại hỏi Lôi Công Đáng.

“Phải... Nhưng…”

“Thế thì lệnh bài này thuộc về ta mọi người không có ý kiến gì chứ?” Vương Vũ ngắt lời Lôi Công Đáng, quay sang nhìn mọi người rồi nói.

“Không ý kiến không ý kiến…” Đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt bày tỏ.

“Đa số thắng thiểu số, lệnh bài về tay ta về, ha ha.” Quen biết đám người Toàn Chân Giáo lâu như thế, Vương Vũ mà vô sỉ lên cũng rất bài bản.

“Ngươi... Các ngươi chơi bọn ta!” Lôi Công Đáng oan lắm, oan đến sắp khóc rồi, gã vẫn còn tưởng là phân phối theo nhu cầu, ai mà biết người ta lại chơi tiêu chuẩn kép đến cực hạn như thế, má nó lại còn đa số thắng tiểu số, ta nhổ vào, Thiên Hạ Mạt Thế tổng cộng có bốn người, Toàn Chân Giáo có mười người, đa số thắng thiểu số, nhục thế mà Vương Vũ cũng nói ra được.

Vô Kỵ nói một cách an ủi: “Đừng thế, ngươi cũng là một cao thủ, so đo những thứ này sẽ khiến ngươi mất phong độ, ngoan, cười lên đi, lần sau cùng đi đánh phụ bản cho ngươi chỗ tốt.”

“Đi đi cái đầu nhà ngươi, còn có lần sau? Có ngu mới muốn đi cùng các ngươi đánh phụ bản nữa.” Lôi Công Đáng lệ rơi đầy mặt.

Ba người Độc Thủ Phong Cái không hề tỏ ra bất ngờ chút nào, thi mặt dày hơn Vô Kỵ hoàn toàn là hành vi múa rìu qua mắt thợ, Lôi Công Đáng quá ngây thơ rồi, còn phải luyện tập nhiều hơn…

Phân phối trang bị xong, Vô Kỵ click vào nút gửi phụ bản.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã thông qua phụ bản trận doanh “Ấn Của Sứ Đồ”, độ hoàn thành 110%, đánh giá thông qua S+, đạt được ba mươi triệu kinh nghiệm, x3 bảo rương Ám Kim.]

[Hệ thống thông báo: Bạn có 10 điểm hoàn thành phụ bản chưa sử dụng, bạn có muốn sử dụng không?]

“Điểm hoàn thành phụ bản?”

Mọi người hơi ngơ ra, bỗng nhiên nhớ ra thứ đồ này là Dicarlia đưa, có điều tác dụng cụ thể ra sao thì không ai biết, lẽ nào là dùng ở đây?

Ngoại trừ Vương Vũ ra, những người trong đoàn đội đều là người chơi lâu năm, biết rằng phải lưu giữ tất cả những sự vật không hiểu rõ trong game, bởi vậy sau khi nhìn thấy thông báo này mọi người đều cẩn thận nhấn vào dùng một điểm, xem xem tác dụng của điểm hoàn thành phụ bản là gì.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã sử dụng một điểm hoàn thành phụ bản, kinh nghiệm nhận được tăng lên gấp đôi.]

Hệ thống thông báo xong, trên người mọi người đều phát ra ánh sáng chói lóa, cấp bậc tăng từ 35 cấp lên tới một nửa cấp 36, chỉ riêng một mình Vương Vũ là người phát sáng đến mấy lần.

Mọi người vội vàng mở danh sách đoàn đội ra, nhìn thấy cấp bậc của Vương Vũ kinh hãi hỏi: “Ngươi dùng mấy điểm hoàn thành thế?”

“Ta dùng hết…” Vương Vũ trả lời một cách đương nhiên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment