Trang 263# 1
Chương 526: Chuyến phi thuyền kỳ dị
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hôm nay Vô Kỵ rất bận, từ sau khi bài post về phụ bản trận doanh có độ hoàn thành 110% kia hot lên, có không ít người liên lạc với Vô Kỵ đòi mua cách đánh.
Dù sao những chuyện trong trò chơi có thể giấu giếm, nhưng lại không thể giấu nổi cấp bậc, chuyện Vương Vũ là người của Toàn Chân Giáo vừa truyền ra, tất nhiên là chuyện Vô Kỵ có cách đánh phụ bản sẽ không thể giấu nổi.
“Hôm nay ngươi bán mấy bản cách đánh phụ bản độ hoàn thành 110% rồi?” Vương Vũ gửi tin nhắn cho Vô Kỵ. Vương Vũ cũng biết Vô Kỵ chia cách đánh phụ bản thành hai kiểu.
“Toàn bán bản đó, sao thế?” Vô Kỵ hỏi lại.
Người chơi đều có tâm lý tránh khó, cách đánh phụ bản độ hoàn thành 110%, giá lại còn rẻ, tất nhiên sẽ không có ai đi mua cái bản 100%, đương nhiên nếu khiêu chiến thất bại thì sẽ lại tìm tới Vô Kỵ, Vô Kỵ là tên thương nhiên âm hiểm, cùng một kiểu cách đánh phụ bản thay đổi khái niệm cái là thu được hai món tiền, người mua còn tâm phục khẩu phục.
“Hự…” Đầu Vương Vũ đầy vạch đen, nếu mọi người đều mua bản 110%, thế thì không hay rồi.
“Hình như người khác cũng thông qua phụ bản trận doanh 110% độ hoàn thành, ngươi biết không?” Vương Vũ hỏi.
Vô Kỵ đáp: “Ta biết, đội trưởng của bọn họ là Thủy Hạ Khán Ngư, sau khi thông quan còn gửi tin nhắn cho ta, không phải đội họ cũng có một cao thủ như ngươi đấy chứ.”
Vô Kỵ không hề biết Thủy Hạ Khán Ngư chính là “Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ” trước kia, nhưng Thủy Hạ Khán Ngư lại biết Vô Kỵ là ai, sau khi thông quan còn gửi tin nhắn cho Vô Kỵ, nhất định là muốn khiêu chiến.
“Ồ, thì ra là hắn.” Vương Vũ gật gật đầu nói: “Đúng là trong đội ngũ của hắn có cao thủ.”
Nếu đội trưởng là Thủy Hạ Khán Ngư, vậy thì cao thủ Võ sư tất nhiên là Niệm Lưu Vân rồi.
“Thật không đấy? Ai thế?” Vô Kỵ tò mò hỏi.
“Niệm Lưu Vân!” Vương Vũ nói.
“Ồ, là hắn à, từng nghe qua.” Vô Kỵ nghe thấy ID của Niệm Lưu Vân bèn nói.
Đối với những người chơi cao thủ hoặc những người chơi thường xuyên dạo diễn đàn, Niệm Lưu Vân hoàn toàn không phải là một cái tên xa lạ, đương nhiên Vô Kỵ cũng từng nghe nói đến, nghe nói tên này có thực lực cao cường, vô địch tại thành Lôi Bạo, hơn nữa người cũng đẹp trai, đông fans cực kỳ, được đa số người chơi gọi là đệ nhất Võ sư.
Danh hiệu đệ nhất Võ sư này vốn là của Vương Vũ, nhưng Vương Vũ khá khiêm tốn, hơn nữa từ sau giai đoạn đầu của trò chơi ít có chuyện hắn PK với người khác truyền ra, hơn nữa mỗi ngày trò chơi đều có người mới đổ vào, dần dần cũng bị người ta quên lãng.
Vô Kỵ là bạn của Vương Vũ, tuy không xem trọng hư danh trên diễn đàn, nhưng thấy danh hiệu của Vương Vũ bị người khác cướp mất, tâm trạng cũng không được vui, bởi vậy nhớ kỹ cái tên này.
“Này, hai người các ngươi ai lợi hại hơn?” Vô Kỵ cũng rất bận tâm vấn đề này.
Vương Vũ nghĩ một lát rồi nói: “Chưa từng giao thủ qua, nếu trong hiện thực nhất định hắn không thể thắng nổi ta, trong trò chơi thì khó nói.”
Vương Vũ có một lòng tin tuyệt đối về võ công của mình, chưa nói đến lớp trẻ, cho dù là các tiền bối phía trên cũng không tìm được mấy người là đối thủ của hắn, huống hồ nhà họ Vương và nhà họ Lý là quen biết cũ, nếu dựa theo tu vi võ học, ít nhất Vương Vũ cũng phải thuộc hàng ông nội của Niệm Lưu Vân.
Trước đó Vương Vũ từng giao thủ hai chiêu với Niệm Lưu Vân, võ công của Niệm Lưu Vân có nền tảng rất vững, mạnh hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành một chút, hắn ta cũng giao thủ với Sứ Đồ Thứ Sáu giống như Vương Vũ, theo Vương Vũ thấy, với thân thủ lúc đó của Niệm Lưu Vân, tuyệt đối không phải là đối thủ của Sứ Đồ Thứ Sáu, nhưng Niệm Lưu Vân vẫn thông quan thành công phụ bản trận doanh, có thể thấy đã gặp kỳ ngộ gì đấy trong những ngày này rồi.
Trò chơi mà, kỳ ngộ của mỗi người đều khác nhau, tự nhiên thực lực cũng sẽ phân ra cao thấp, dưới sự trợ giúp của hệ thống, người bình thường cũng có thể trở thành siêu nhân, huống hồ bản thân võ công của Niệm Lưu Vân cũng không yếu, tất nhiên Vương Vũ không dám nói mình là thiên hạ vô địch.
“Thế à…” Vô Kỵ hiểu ý Vương Vũ muốn nói, nếu là vậy, một tên có thể khiến Vương Vũ cảm thấy không nắm chắc toàn thắng, thực lực lại khủng bố, cũng khó tránh khỏi khiến người ta phải e ngại.
“Đám quái thai các ngươi, không ở nhà luyện võ công cho giỏi đi, chơi trò chơi làm méo gì nữa.” Vô Kỵ buồn bực nói, nhìn đám người học võ biến thái này phong sinh thủy khởi, Vô Kỵ lại nhớ về những năm tháng tự coi mình là cao thủ.
Nghe Vô Kỵ trách móc, Vương Vũ chỉ còn biết cười trừ…
Hiện tại Vương Vũ đã ngồi lên phi thuyền di chuyển tới thành Titan.
Do phải truyền thống vượt khu, nên chuyến bay từ thành Dư Huy đến thành Titan chỉ có hai chuyến vào buổi sáng và hai chuyến vào buổi chiều, Vương Vũ vẫn khá may mắn, có thể bắt kịp chuyến bay đầu tiên buổi sáng.
Sau khi lên phi thuyền, bỗng nhiên Vương Vũ cảm giác không khí có gì đó không đúng.
Thành Titan nằm ở vùng đất Cực Bắc, khí hậu ác liệt quái vật hung tàn, là một nơi khỉ ho cò gáy, đã thế lại càng ít người chơi, lúc trò chơi còn đang chạy thử phiên bản beta thì nơi đây có hơn mười nghìn người, sau này nghe nói lại biến thành một tòa thành trống, nhưng chuyến bay đến thành Titan hiện giờ lại chật kín người, điều này có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ bọn họ đều đi tìm Thánh Liên trong tuyết? Vương Vũ không thể không nghĩ như vậy, mẹ nó sức cạnh tranh quá lớn rồi đó, nhưng rất nhanh Vương Vũ đã gạt bay suy đoán này đi.
Tìm kiếm Thánh Liên trong tuyết là nhiệm vụ của nghề Võ sư, trên phi thuyền không chỉ có mỗi Võ sư, ngoài ra còn có rất nhiều người chơi của các nghề nghiệp khác, hơn thế đa phần lại là người chơi nữ.
Vương Vũ tiện tay kéo một cô gái lại hỏi: “Này cô ơi, ở đây có chuyện gì xảy ra thế? Thành Titan đang có hoạt động gì à?”
Hỏi xong Vương Vũ cũng kéo khung chat công hội ra, chuẩn bị hỏi đám bạn mình.
Cô gái kia quay đầu lại nhìn Vương Vũ, thấy Vương Vũ mặc trang bị Võ sư, mặt mày ác liệt nói: “Cút!”
“Ơ…” Vương Vũ ngẩn ra vì thái độ ác liệt của cô gái.
“Này cô, ta chỉ hỏi thôi mà, đâu có trêu chọc gì cô đâu.” Vương Vũ nói.
“Cái loại gà mờ như nhà ngươi mà cũng xứng chơi Võ sư?” Cô gái lại lườm Vương Vũ một cái sắc lẹm, huých vai Vương Vũ đi sang chỗ khác.
“Chơi Võ sư thì liên quan gì đến cô…” Vương Vũ nghệt mặt ra, Võ sư không phải là nghề kém thu hút nhất ư? Yêu cầu cao như vậy từ lúc nào?
Có điều chính nhờ điểm này Vương Vũ cũng xác định được một điều, cô này nhất định không phải là người chơi thành Dư Huy.
Hiện tại thành Dư Huy có mười mấy vạn người, Vương Vũ không thể nào biết hết được, nhưng cô gái kia là người chơi Nhân tộc, vừa nhìn là biết là người chơi lâu năm, chủng tộc mới tộc Thánh Vũ thánh khiết cao quý, tộc Tinh Linh gợi cảm yêu hoặc, phụ nữ đều thích cái đẹp, mọi người hiểu mà, không có nhiều người chơi lâu năm tại thành Dư Huy mà không biết đến Vương Vũ, thường ngày Vương Vũ ra ngoài cửa khắp nơi đều có người chào hỏi thân thiết, lần đầu tiên hắn thấy người có thái độ như cô gái này.
Gần đây do có sự mở cửa của phụ bản trận doanh, có khá nhiều người ngoài đến thành Dư Huy, giờ gặp người ngoài thành cũng không lạ lẫm gì, có điều nhiều người như thế đến thành Titan, vẫn rất mờ ám, đúng lúc này, bỗng nhiên Vương Vũ phát hiện ra, những người chơi này đang xếp thành hàng, đổ dồn về một mục tiêu, hình như đang muốn bao vây người nào đó.
“Đang có hoạt động à?” Nghĩ đến đây, Vương Vũ sờ sờ đầu, len vào bên trong. (Lời tác giả: Hành vi không xếp hàng không đáng học tập).
Phí bao nhiêu sức lực, cuối cùng Vương Vũ cũng chen được từ đuôi lên đến đầu đội ngũ, nhìn thấy kẻ đang bị đám đông bao vây, hắn không khỏi thốt lên: “Là ngươi à.”