Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 527: Vòng Fans Của Niệm Lưu Vân

Trang 263# 2

 

 

 

Chương 527: Vòng fans của Niệm Lưu Vân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cái tên bị đám đông vây kín mít không phải ai khác, chính là Niệm Lưu Vân, lúc này Niệm Lưu Vân đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, nét mặt thản nhiên ngồi ký tên cho đám người chơi xung quanh.

Một đống ngươi chơi của Đồng Tâm Minh đứng ngay bên cạnh Niệm Lưu Vân, tay Thủy Hạ Khán Ngư cầm một cái loa giấy hô lên: “Từng người đến một, đừng ồn ào náo loạn, mọi người ai cũng có phần... Gia nhập Đồng Tâm Minh chúng ta, mọi người sẽ có cơ hội ở một mình ở với cao thủ đệ nhất…” Y như bán hàng đa cấp.

Tuy đám người chơi rất đông đúc, nhưng vô cùng yên tĩnh, dường như rất tôn trọng Niệm Lưu Vân, nghe thấy Vương Vũ không hiểu chuyện kêu loạn lên như vậy, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại trừng Vương Vũ một cái.

Vương Vũ câm nín, cái gì đây, sao cảnh tượng này giống minh tinh họp báo thế, chẳng lẽ định làm siêu nhân? Thủy Hạ Khán Ngư cũng biết chơi thật đấy.

“Sao ngươi lại đến đây? Muốn ký tên hả?” Đúng lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy giọng Vương Vũ bèn quay qua, chỉ chớp mắt đã nhận ra Vương Vũ.

“Không, ta chỉ đi ngang qua thành Titan thôi…” Nói xong, Vương Vũ mỉm cười với Niệm Lưu Vân rất lịch sự.

Niệm Lưu Vân cũng cười trừ gật gật đầu với Vương Vũ.

Tuy nói ngày trước có chút chuyện không vui vẻ, nhưng trò chơi ấy mà, chuyện đã qua rồi rất ít khi nào mọi người nhớ thù cũ, hơn nữa hai người đều là người học võ, lễ nghĩa cơ bản nhất vẫn phải có.

“Thế ngươi hóng hớt cái gì, đi ra chỗ khác chơi đi...” Thủy Hạ Khán Ngư rất không vui đuổi Vương Vũ đi.

Thủy Hạ Khán Ngư có mối thù sâu đậm với Toàn Chân Giáo, y biết Vương Vũ là người của Toàn Chân Giáo, cũng biết bản lĩnh của Vương Vũ không dưới Niệm Lưu Vân, lúc này còn tưởng Vương Vũ định đến phá đám.

“Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân!” Vương Vũ vung tay đẩy tay Thủy Hạ Khán Ngư sang một bên.

Đúng lúc ấy, toàn bộ ánh mắt của đám người xung quanh đều chiếu lên người Vương Vũ.

“Đây là ai đó, đến cả Thủy Ngư lão đại cũng dám đẩy, không phải là muốn phá đám Đồng Tâm Minh ư, không sợ bị đại thần Niệm Vân làm thịt ư?”

“Sao chép ác ý à, hình như hắn chơi Võ sư đấy, nhất định cũng là tên vô dụng…”

Đám người chơi bắt đầu xì xào.

“Ngươi!!” Thấy Vương Vũ không khách khí như thế, Thủy Hạ Khán Ngư sắp phát hỏa.

Niệm Lưu Vân ngăn cản nói: “Lão Ngư ngươi đừng như thế, vị kia, ngươi ngồi bên này đi…” Niệm Lưu Vân vẫy vẫy tay với Vương Vũ, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

“Ừm.” Vương Vũ cũng không khách khí, đặt mông ngồi thẳng xuống bên cạnh Niệm Lưu Vân.

Những ai có chỗ ngồi trên phi thuyền đãi ngộ thường không thấp, phải biết rằng tàu bay là một dạng phi thuyền cự ly ngắn, đám người chơi có thể đứng cũng có thể ngồi, chỗ ngồi như Niệm Lưu Vân, chắc hắn là do Thủy Hạ Khán Ngư dành riêng cho hắn ta.

“Móa, hắn ta không khách khí thật kìa!”

Nhìn thấy Vương Vũ thật sự ngồi xuống bên cạnh Niệm Lưu Vân, đám đông vừa tức giận lại vừa đố kỵ.

“Sao ngươi lại làm thế này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vương Vũ vừa ngồi xuống đã lên tiếng, giọng nói mang theo ý răn dạy và bất mãn.

Tốt xấu gì Niệm Lưu Vân cũng là người họ Lý, nếu muốn tính toán thì hai người còn có thể bà con xa, võ giả khiêm tốn là sự tu dưỡng cơ bản, phô trương thanh thế là đại kỵ, tuy Vương Vũ không phải là một người nhiều chuyện, nhưng thấy Niệm Lưu Vân phô trương như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.

Niệm Lưu Vân há miệng muốn nói, còn chưa kịp lên tiếng, đám fans xung quanh đã không vui trước, một tên Kỵ sĩ đứng đằng trước vung trường thương trong tay, phun nước bọt mắng: “Chuyện của Niệm Vân đại thần ngươi cũng dám quản? Mau cút đi!”

“Có gì nói chuyện tử tế, đừng mắng người.” Vương Vũ quay đầu lại nhìn Kỵ sĩ kia.

“Mẹ nó ngươi là ai chứ? Dám nói thế với ông đây, có tin ông thọc mi chết luôn không?”

Kỵ sĩ vung trường thương lên, thọc về phía mặt Vương Vũ, Niệm Lưu Vân ra tay trước một bước, tay trái kìm chế trường thương, tay phải khép lại thành dao, lao vụt lên theo thân trường thương, đẩy tay Kỵ sĩ sang một bên, giành trường thương về phía mình.

Theo một cái đẩy nhẹ của Niệm Lưu Vân, Kỵ sĩ chật vật lùi về phía sau hai bước, xấu hổ vô cùng đứng tại đó.

“Chiêu Đan Kỵ Kính Tửu này không tồi, không hổ là người chơi thương lâu năm.” Vương Vũ cười nói.

Nhà họ Lý nổi tiếng với quyền và thương, đối phó với mấy chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng Niệm Lưu Vân vừa cầm vừa siết, vô cùng thuần thục, xem ra võ công đã rất vững chắc, cũng đáng để Vương Vũ khen một câu.

“Chê cười rồi.” Niệm Lưu Vân khiêm tốn đáp lại, thật ra tính cách tên này không khác Vương Vũ lắm, cũng là một cái hồ lô kín tiếng, lần trước sở dĩ có chút chuyện không vui với Vương Vũ, hoàn toàn là vì Vương Vũ đã dùng chiêu thức của hắn ta, khiến hắn ta không vui.

Đại gia tộc mà, có thành kiến giữa các phe phái cũng là chuyện tất nhiên.

Nhưng đám fans xung quanh, tất cả đều ngơ ra.

Niệm Lưu Vân ra tay rất nhanh, đám đông chỉ nhìn thấy hai tay Niệm Lưu Vân đẩy một cái, Kỵ sĩ đã lảo đảo ngã trở về, chứ không nhìn thấy Niệm Lưu Vân đoạt thương, cho dù như thế, một Võ sư lấn lướt Kỵ sĩ được coi là mạnh nhất trong bảy nghề nghiệp đã là một chuyện khó có thể tin nổi.

Huống hồ từ lúc Kỵ sĩ ra tay đến lúc bị Niệm Lưu Vân đánh lùi, chẳng qua chỉ là một tích tắc thôi, Niệm Lưu Vân cũng không cần đứng dậy, nhẹ nhàng ung dung như thế, càng cho thấy thực lực của Niệm Lưu Vân đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Nếu trước kia còn nghĩ rằng Niệm Lưu Vân chẳng qua chỉ là hư danh, nhưng được tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự, đám đông không còn hoài nghi gì nữa.

“Aaaa!!”

“Niệm Lưu Vân, ta yêu ngươi! Chúng ta muốn gia nhập vào Đồng Tâm Minh!” Đám fans điên cuồng hét lên.

“Muốn gia nhập Đồng Tâm Minh thì xếp hàng bên này… điền đơn đi.” Thủy Hạ Khán Ngư thấy thế, bèn tận dụng không khí đi lên đón.

“Ê... Không phải ta vừa giúp ngươi đấy chứ…” Vương Vũ trợn mắt há hốc mồm, đám fans não tàn này đáng sợ quá đi mất.

“Có lẽ thế.” Niệm Lưu Vân có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

Nhìn thấy Kỵ sĩ kia còn đang ngu người, Niệm Lưu Vân nói với Kỵ sĩ: “Vị này là Thiết Ngưu, không được vô lễ.”

“Thiết Ngưu?!” Kỵ sĩ nghe thấy lại ngu người tiếp…

Hai ID Thiết Ngưu và Niệm Lưu Vân đều rất nổi tiếng trên diễn đàn, từ khi trò chơi mở server tới nay vẫn luôn tồn tại bài post so sánh hai lợi hại hơn, ai trâu bò hơn giữa hai người, người biết Niệm Lưu Vân đương nhiên sẽ không xa lạ với ID Thiết Ngưu này, không ngờ hai người lại quen thân như vậy.

Giờ phút này nghe thấy Niệm Lưu Vân nói ra hai chữ Thiết Ngưu, Kỵ sĩ đã kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì nữa.

“Vãn bối Lý Vân Niệm, lần trước rời đi vội vàng, còn chưa thỉnh giáo đại danh quý tính của tiền bối.” Niệm Lưu Vân không để ý đến Kỵ sĩ kia nữa, quay sang nói với Vương Vũ.

Lần trước tại thành Lôi Bạo, hai người giao thủ chưa được hai hiệp, Vương Vũ đã dò xét được nền tảng gốc gác của Niệm Lưu Vân, nhưng Niệm Lưu Vân lại vẫn chưa biết gì về Vương Vũ, hơn nữa quyền pháp Vương Vũ sử dụng rõ ràng là Bát Cực Quyền của nhà họ Lý, nhưng chiêu thức lại tinh diệu hơn hắn ta rất nhiều, điều này làm Niệm Lưu Vân buồn bực khá lâu, có điều hắn ta cũng biết mình đã gặp được cao nhân.

Niệm Lưu Vân không ngốc, võ học suy thoái đã lâu, có thể gặp được tiền bối cao nhân trong trò chơi, tuyệt đối là một kỳ ngộ.

Niệm Lưu Vân cũng là một cao thủ hàng đầu, tất nhiên không thể gọi Vương Vũ là Ngưu thúc được, thế là bèn gọi tiền bối.

“Ừm…” Vương Vũ giơ ra ba ngón tay.

“Tam Khôi nhà họ Vương?”

“Ừ!” Vương Vũ khẽ đáp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment