Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 528: Ta Lại Tới Rồi Đây

Trang 264# 1

 

 

 

Chương 528: Ta lại tới rồi đây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Hèn chi…” Niệm Lưu Vân nghe vậy thì tỏ ra khá thoải mái.

“Đừng nói đến ta nữa, nói đi, sao ngươi lại làm thế này?” Vương Vũ chỉ vào đám fans nói với Niệm Lưu Vân.

“Chuyện này…” Bị Vương Vũ hỏi thế, Niệm Lưu Vân lại cảm thấy quẫn bách.

“Khán Ngư hắn nói làm vậy có thể đẩy nhanh việc tuyên truyền thực lực của công hội…” Niệm Lưu Vân nói lí nhí.

“...À.” Vương Vũ nghe thấy cũng không biết nói gì hơn.

Xem ra dã tâm của tên Thủy Hạ Khán Ngư này cũng không nhỏ, làm vậy rõ ràng là để Đông Sơn tái khởi, không hổ là kẻ nắm quyền điều khiển công hội lớn mười vạn người chơi, đúng là có thủ đoạn, nhưng hành vi này khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy khó coi.

Mọi người đều nói người của Toàn Chân Giáo vô sỉ hạ lưu, nhưng đám Toàn Chân Giáo chỉ hay đùa giỡn với nhau thôi, chứ chưa bao giờ muốn lợi dụng bạn bè để phục vụ cho dã tâm của mình, thằng nhãi Thủy Hạ Khán Ngư này ngày thường huynh huynh đệ đệ với người ta, sau lưng lại làm ra chuyện bẩn thỉu như thế, nếu so sánh với đám tiểu nhân Toàn Chân Giáo, hành vi của y được coi là ngụy quân tử.

“Phải biết chọn bạn mà chơi.” Vương Vũ nói một cách ẩn ý.

Đây là chuyện riêng của Niệm Lưu Vân, tất nhiên Vương Vũ sẽ không nói thẳng với Niệm Lưu Vân rằng hắn ta bị người ta lợi dụng rồi, Vương Vũ chỉ đứng bên cạnh nhắc nhở một câu mà thôi.

Không ngờ Niệm Lưu Vân cũng đã tự hiểu trong lòng: “Ta biết lão Ngư đang lợi dụng ta, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác…”

Chứ còn gì nữa, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã trở thành quá khứ rồi, chủ lực thực sự của Tam Sát Trang năm đó cũng chia năm xẻ bảy thành vô số công hội nhỏ, còn ai nhận ra cái tên Thủy Hạ Khán Ngư nữa, muốn gây dựng nên sự nghiệp trong trò chơi từ hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chiêu bạch nhãn lang này, còn Niệm Lưu Vân chính là miếng thịt trong tay y.

“Là chân ái à!” Vương Vũ bình luận về hành vi của Niệm Lưu Vân một cách quyết đoán.

“Ngưu... Ngưu…” Niệm Lưu Vân muốn nói gì đó, bỗng nhiên lại không biết xưng hô thế nào, nếu gọi tiền bối thì có hơi xấu hổ với bối cảnh hiện tại, mà nếu gọi Ngưu thúc, tuổi tác hai người lại sàn sàn, nhưng đã biết được thân phận của Vương Vũ, Niệm Lưu Vân lại không dám gọi loạn bối phận, chỉ sợ làm vậy càng xấu hổ hơn.

“Cứ gọi ta là lão Ngưu đi.” Vương Vũ lau lau mồ hôi.

“Ngưu huynh, ngươi đến thành Titan làm gì vậy?” Cuối cùng Niệm Lưu Vân cũng xác định được cách gọi của mình.

“He he!” Vương Vũ mỉm cười: “Giống ngươi đó.”

“Nhiệm vụ khinh công!”

“Không sai! Nghe nói ngươi cũng cấp 40 rồi?” Vương Vũ vẫn rất tò mò về vấn đề này, Vương Vũ hoàn thành được nhiệm vụ cửa ải ấn giấu nên mới nhảy được năm cấp, không phải nói chỉ có top 10 đội ngũ đánh phụ bản trận doanh mới gặp được ải ẩn giấu thôi ư? Tại sao Niệm Lưu Vân cũng nhận được nhiệm vụ này.

“Ta cấp 36…” Niệm Lưu Vân đáp: “Nhiệm vụ khinh công riêng biệt không hạn chế cấp bậc, chỉ cần hoàn thành là có thể có được.”

“Thì ra là thế, nhiệm vụ của hai chúng ta rất có thể sẽ đụng nhau, đến lúc đó ta sẽ không nhường ngươi đâu đó.” Vương Vũ cười nói.

“Ta cũng thế.” Niệm Lưu Vân đáp.

Lữ trình trên chuyến bay vốn dĩ rất khô khan, nhưng sau khi gặp được Niệm Lưu Vân, mọi thứ đều xảy ra khác biệt rất lớn.

Tuy người của Toàn Chân Giáo và Vương Vũ là bạn bè, nhưng cái đám vô sỉ kia ngày thường chỉ toàn tám nhảm cô em nào mặc hở hang, có thể thấy được trình độ hạ lưu của cuộc nói chuyện, bởi vậy phần lớn thời gian Vương Vũ đều nghe bọn họ nói chuyện rồi mắng nhau, cuối cùng mắng đến mắng đi lại thành lôi nhau mà oánh...

Niệm Lưu Vân là người trong nghề, có chủ đề chung với Vương Vũ, dường như Niệm Lưu Vân cũng có chỗ khó xử y như Vương Vũ, bỗng nhiên gặp được một người nói chuyện hợp cạ, hai người đều có cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn.

Trên đường đi hai người nói chuyện rôm rả, vứt đám fans và Thủy Hạ Khán Ngư sang một bên, cho đến khi xuống khỏi phi thuyền, đám fans còn buồn bực nói: “Cái tên Võ sư cao to kia là ai chứ, sao lại nói chuyện thân quen với Niệm Vân đại thần thế?”

Lúc này, cái tên Kỵ sĩ vừa định thọc chết Vương Vũ mới lên tiếng một cách rất làm màu: “Các ngươi không biết đấy thôi, người đó là Thiết Ngưu! Niệm Vân đại thần đích thân nói cho ta biết đó.”

“Thiết Ngưu? Má ơi! Sao ngươi không nói sớm!” Đám đông chỉ vào tên Kỵ sĩ kia mà mắng.

Từ trước tới giờ Niệm Lưu Vân luôn được so bì cao thấp với Vương Vũ trên diễn đàn, fans của hai người cũng thường xuyên chiến đấu với nhau, giờ phút này fans của Niệm Lưu Vân lại càng hi vọng được nhìn thấy hai người PK, sau đó được nhìn thấy cảnh tượng Vương Vũ bị Niệm Lưu Vân dẫm dưới gót giày, đều tại tên Kỵ sĩ thối này, làm người ta bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế.

Thời gian không chờ đợi người, đặc biệt là khi có một đối thủ cạnh tranh ở ngay bên cạnh, Vương Vũ và đám người Niệm Lưu Vân đã tới được chỗ ở của Arceus.

Trên phi thuyền, Vương Vũ biết được núi Lorankaki là thánh địa của thành Titan từ miệng Niệm Lưu Vân, nếu không có sự cho phép của thành chủ thành Titan - Arceus, cho dù là bảy anh hùng hay bảy sứ đồ cũng không thể tiến vào…

Năm ngoái, tộc Cự Long đã làm lơ thành Titan tự tiện bay vượt qua núi Lorankaki, từ đó gây ra đại chiến giữa hai tộc, từ đó về sau hai bên kết thù, đây cũng là lý do vì sao khi Arceus nhìn thấy Vương Vũ là Đồ Long Giả lại cảm thấy vô cùng quý mến.

Bí mật này là do Thủy Hạ Khán Ngư bỏ một số vàng lớn ra mua từ tay NPC quản lý thư viện, không thể không nói, để khiến Niệm Lưu Vân trở nên mạnh hơn, Thủy Hạ Khán Ngư đã dốc toàn lực, đổi lại là đám Toàn Chân Giáo kia thì còn lâu mới có suy nghĩ ấy.

Cũng không phải là nói đám Toàn Chân Giáo keo kiệt, mà là trong suy nghĩ của đám khốn khiếp đó, Vương Vũ chính là kẻ vô địch, chuyện đến Vương Vũ còn không làm được, bọn họ có tụ lại cũng chẳng ích gì.

Hiện tại Vương Vũ cũng xem như gặp may, vừa hay gặp được Niệm Lưu Vân, được chia sẻ bí mật này, nếu không đi từ thành Titan đến núi Lorankaki chưa biết chừng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Sau khi Thủy Hạ Khán Ngư biết Niệm Lưu Vân nói cho Vương Vũ biết bí mật này, thiếu chút nữa đã ngất xỉu... Nề hà Niệm Lưu Vân lại giống Vương Vũ, mặc kệ thái độ của Thủy Hạ Khán Ngư, cười ha ha cho xong chuyện, cũng làm cho Thủy Hạ Khán Ngư không buồn mắng hắn ta nữa.

Đoàn người đi vào chỗ ở của Arceus, nhà Arceus vẫn chỉ có bốn bức tường trống, thấy có người chơi đến thăm vẫn cứ tỏ ra dửng dưng, cũng chẳng còn cách nào khác, cái nhà nát thế này, đến Đạo tặc giỏi nhất cũng chẳng kiếm chác được gì, Arceus mới là kẻ đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc thực sự.

Thủy Hạ Khán Ngư lại chẳng mấy chú ý đến sự nghèo đói của Arceus, sau khi vào cửa lập tức nhiệt tình bước tới hỏi thăm.

“Arceus đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta đã được nghe kể chuyện về ngài khi còn nhỏ…”

Giọng Thủy Hạ Khán Ngư trầm bổng cuốn hút, cứ như đã ngưỡng mộ đại danh Arceus từ lâu lắm rồi vậy, nếu không phải Vương Vũ biết y chỉ tập trung điều tra thành Titan sau khi Niệm Lưu Vân nhận được nhiệm vụ, chưa biết chừng đã coi là thật, khả năng diễn xuất này khiến Vương Vũ không thể không cảm thán: Không hổ là kẻ chơi quyền mưu... Cái thằng ngốc Niệm Lưu Vân này…

Nhưng Arceus lại tuyệt nhiên không hề thấy hứng thú với sự nhiệt tình của Thủy Hạ Khán Ngư, mà lại nhìn chằm chằm vào Vương Vũ đằng sau y, nói: “Đồ Long Giả đại nhân, ngài lại tới rồi…”

Ngôn từ của Arceus tỏ ra hết mực kính trọng, nhưng trong ngữ khí mang theo một chút ý “cuối cùng ngươi lại tới rồi”, khiến Vương Vũ cảm thấy rét lạnh sống lưng.

“Đúng thế, ta lại tới rồi…” Vương Vũ cười cười nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment