Trang 267# 1
Chương 534: Nghề nghiệp sở trường PVP
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong khi Vương Vũ còn đang buồn bực, Niệm Lưu Vân đã duỗi hai tay ra, ôm lấy eo Vương Vũ, nhấc Vương Vũ từ dưới mặt đất lên, sau đó Niệm Lưu Vân ngửa cổ về phía sau, Vương Vũ đầu dưới chân trên đã bị đánh cho nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này, trên người Vương Vũ lóe ra ánh sáng màu xanh lam, Nội Tức Cuồn Cuộn, trạng thái chụp bắt tản ra, một chiêu Lôi Đình Niệm Khí Pháo của Vương Vũ đẩy lên gáy Niệm Lưu Vân, bản thân mình mượn sức lăn về phía sau một vòng, rơi xuống mặt đất.
"Mẹ nó!"
Vương Vũ sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mẹ nó thật là một kỹ năng độc ác, nếu cứ thế mà bị nện xuống, đỉnh đầu chắc chắn sẽ vỡ nát rồi... Đáng sợ hơn chính là, Vương Vũ từng bị ném một lần nên phát hiện ra được, kỹ năng chụp bắt của Niệm Lưu Vân có thể gây ra sát thương vô cùng cao, không biết cao hơn gấp mấy lần những kỹ năng quăng ngã bình thường, càng thêm trải nghiệm được sự trâu bò trong kỹ năng đã được hệ thống chứng thực.
Lúc này không chỉ có một mình Vương Vũ sợ hãi đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt của Niệm Lưu Vân cũng rất khó nhìn, chiêu Vật Ngã này vậy mà là chiêu thức quyết định mạnh nhất của hắn ta, phát động rất nhanh, thế mà trong lúc sơ hở lại để cho Vương Vũ có thể mạnh mẽ phá mở được, người này mạnh hơn hẳn bất kỳ đối thủ nào mà hắn ta từng gặp.
Cả đám người Thủy Hạ Khán Ngư lại càng nhìn đến trợn tròn mắt.
Làm đồng đội của Niệm Lưu Vân, bọn họ đương nhiên hiểu rõ kỹ năng của Niệm Lưu Vân, nhất là chiêu Vật Ngã này, ngay cả Sứ Đồ Thứ Sáu cũng bị quật cho ngã trái ngã phải, thế mà Võ sư kia lại có thể tránh thoát.
Đương nhiên, họ cũng không chỉ kinh ngạc vì chuyện đó, mà chính là phương pháp chiến đấu của Vương Vũ và Niệm Lưu Vân, khi hai người này giao chiến, bất kể là kỹ năng hay là thao tác đều trôi chảy lưu loát, không hề có chút cảm giác máy móc như khi những người chơi bình thường ném ra kỹ năng, tính thưởng thức và tính sát thương còn khiến người ta cực kỳ kinh ngạc hơn nhiều những kỹ năng hoa mỹ khác.
"Cái này, cái này chính là trận chiến thật sự giữa những Võ sư sao?" Thủy Hạ Khán Ngư lẩm bẩm nói.
"Ngầu quá đi, vì sao ban đầu chúng ta không chọn Võ sư nhỉ?" Một Pháp sư bên cạnh Thủy Hạ Khán Ngư chảy nước miếng nói.
Vương Vũ và Niệm Lưu Vân, trận chiến giữa các Võ sư tuyệt đối có thể coi là trận chiến cấp Sử Thi trong "Trọng Sinh" rồi, tuy hai người đều là Võ sư, không có hiệu quả hoa mỹ gì, nhưng mà loại cảm giác tiết tấu này và từng nắm đấm nện vào da thịt như vậy thật sự khiến người xem phải ngẩn người mê mẩn.
"Ngươi quên đi, có thể chơi Võ sư đến mức ngầu như vậy, có lẽ cũng chỉ có hai đại thần này thôi..." Những người khác nhao nhao khinh bỉ nói.
Đúng vậy, mặc dù Vương Vũ là kẻ địch của họ, nhưng hắn đã dựa vào sức mạnh kinh người hoàn toàn chinh phục được bọn họ rồi... Lúc này Vương Vũ không chỉ là đối thủ, mà còn là đại thần xứng đáng được tôn kính.
"Nghề nghiệp ẩn sao?" Vương Vũ lùi về phía sau một bước, lui đến gần Thánh Liên trong tuyết, cảnh giác nhìn chằm chằm Niệm Lưu Vân.
Nếu chỉ là một kỹ năng chụp bắt quăng ngã, có thể Vương Vũ sẽ cho rằng Niệm Lưu Vân đã lấy được kỹ năng hiếm có, nhưng mà mỗi một chiêu của Niệm Lưu Vân đều là kỹ năng chụp bắt, cái này có chút khiến người ta nghi ngờ rồi.
"Không sai, Lực sĩ tóm bắt!" Niệm Lưu Vân thản nhiên nói.
"Thảo nào!" Vương Vũ giật mình.
Lực sĩ tóm bắt, tên như ý nghĩa, chính là một nghề nghiệp nhánh ẩn chuyên môn phụ trách chụp bắt khống chế quăng ngã đối thủ trong nghề nghiệp Võ sư.
Trong Võ sư, Võ tăng tương đối hấp dẫn cũng là vì có mấy kỹ năng chụp bắt, cho nên lúc này mới có thể từ một nghề nghiệp cống thoát nước, vùng dậy gánh vác vị trí phó tank, mà Lực sĩ tóm bắt gần như mỗi kỹ năng đều là nghề nghiệp chụp bắt, chuyện này đáng sợ đến mức nào chứ.
Đương nhiên rồi, kỹ năng chụp bắt có thể không gây ra được sát thương quá cao cho những hệ khác, hơn nữa kỹ năng chụp bắt lại lấy chụp bắt khống chế làm chủ, một chọi nhiều người hoặc PVE thì có lẽ sẽ vô cùng mệt mỏi, nhưng mà PVP và một mình đấu với BOSS vân vân thì lại tuyệt đối là một sự tồn tại thần kỳ.
Tuyệt học gia truyền của Niệm Lưu Vân lại là một môn quyền pháp có tính tấn công cực kỳ mạnh, hai mũi tấn công khống chế từ hai hợp thành một, Niệm Lưu Vân bây giờ còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Thảo nào Niệm Lưu Vân có thể dẫn đội ngũ đánh thông qua 110% phụ bản trận doanh khó khăn, hơn nữa lên núi Lorankaki còn phải dẫn theo một đội người để xử lý quái... Hóa ra hắn ta lấy được một nghề nghiệp chuyên môn dùng để PVP và khống chế BOSS, ngay cả Vương Vũ mà không cẩn thận thì suýt nữa cũng bị hắn ta cạo chết rồi ấy chứ.
"Ngưu huynh, chúng ta đông người như vậy, hơn nữa nghề nghiệp của ta lại sở trường PVP, hai đóa Thánh Liên này nhường cho ta đi." Niệm Lưu Vân thương lượng.
Mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ của Niệm Lưu Vân rất rõ ràng, một mình ngươi đấu không lại chúng ta đâu...
Vương Vũ cười ha ha nói: "Vậy cũng chưa chắc! Nghề nghiệp của ngươi quả thật rất lợi hại, nhưng mà ta không bị ngươi đánh trúng là được."
"Ngươi..." Niệm Lưu Vân nghe thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ không vui: "Ngươi đang coi thường ta đấy à?"
Niệm Lưu Vân cũng là người tập võ, lại là thanh niên tuổi trẻ đã trở thành cao thủ, đương nhiên cũng có lòng hiếu thắng, nghe thấy ý tứ trong lời nói của Vương Vũ, thế mà muốn một mình đánh nhiều cao thủ như vậy, còn nói không để cho mình đánh trúng hắn, cái này đâu chỉ là kiêu ngạo, quả thật là không hề để người ta vào mắt chút nào.
"Không không không, không phải ta coi thường ngươi, mà chính là nói các ngươi vốn dĩ không có khả năng phối hợp!" Vương Vũ tiện tay vung lên, ném một con dao găm đồ trắng về phía Niệm Lưu Vân, sau đó cười nhạt nói: "Ta đoán không sai, bây giờ ngươi không nằm trong đội ngũ, nếu không vừa nãy khi họ bao vây tấn công ta, lúc đó ngươi cũng đã có thể ra tay rồi."
"Á..." Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, Niệm Lưu Vân lập tức ngẩn người...
Vì nhiệm vụ tọa kỵ là nhiệm vụ một người, vì vậy khi hái Thánh Liên trong tuyết, hắn ta nhất định phải rời khỏi đội ngũ, mà trong trạng thái chiến đấu thì không thể tổ đội được, vừa nãy sau khi Niệm Lưu Vân bị Vương Vũ đánh lui, Thủy Hạ Khán Ngư đã bước vào trạng thái chiến đấu, đám người Thủy Hạ Khán Ngư ra khỏi trạng thái chiến đấu, Niệm Lưu Vân lại bước vào trạng thái chiến đấu, mọi người vốn dĩ không kịp tổ đội lại.
Vương Vũ sở dĩ ném dao găm về phía Niệm Lưu Vân, cũng là vì đề phòng Niệm Lưu Vân thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
"Đúng thì sao hả? Lợi thế nghề nghiệp của ta cũng vẫn sẽ không thua ngươi!" Niệm Lưu Vân cắn răng một cái, chân phải giẫm mạnh, lại xông về phía Vương Vũ lần nữa.
Vương Vũ cười ha ha, thân hình chợt lóe vọt đến sau lưng Niệm Lưu Vân, duỗi tay phải ra nắm chặt lấy sau cổ Niệm Lưu Vân.
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, cổ Niệm Lưu Vân nghiêng một cái, bị đánh thành cứng ngắc, ngay sau đó Vương Vũ thuận tay một ngón tay điểm vào huyệt Linh Đài sau lưng Niệm Lưu Vân, Niệm Lưu Vân giống như con rối gỗ bị cố định ngay tại chỗ.
"Ngươi, ngươi, điều đó không thể nào!" Sau khi Niệm Lưu Vân bị điểm huyệt cho đứng yên, vẻ mặt hắn ta bối rối.
Điểm huyệt của Vương Vũ đương nhiên khiến Niệm Lưu Vân kinh ngạc, nhưng điều khiến Niệm Lưu Vân kinh ngạc nhất là Vương Vũ lại sử dụng kỹ năng chuyên môn của Lực sĩ tóm bắt, kỹ năng Gãy Cổ.
Đương nhiên Vương Vũ hiểu ra Niệm Lưu Vân định nói chuyện gì, vì vậy không hoang mang chút nào vừa ngồi xổm xuống bên cạnh, hái Thánh Liên trong tuyết, vừa nói: "Vừa nãy học từ ngươi thôi..."
Hải Nạp Bách Xuyên: Trong chiến đấu có tỷ lệ cực kỳ thấp học được đơn vị kỹ năng của kẻ địch.
Đây là kỹ năng trên nhẫn của Vương Vũ, một trăm năm chưa phát huy được chút tác dụng gì, ngay lúc vừa nãy lại học lén được chiêu Gãy Cổ của Niệm Lưu Vân...
"Cái này, cái này..." Niệm Lưu Vân vẻ mặt mờ mịt, mặc cho hắn ta có suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được Vương Vũ còn có bản lĩnh không biết xấu hổ như vậy.
Vì Niệm Lưu Vân đã bị cố định bên cạnh Thánh Liên trong tuyết, góc độ Vương Vũ ngồi xổm xuống lại vô cùng gian trá, hoàn hoàn bị Niệm Lưu Vân che khuất, cho nên mấy người Thủy Hạ Khán Ngư cũng không thể phát động tấn công được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Vũ hái mất Thánh Liên trong tuyết.
Sau khi hái xong Thánh Liên trong tuyết, Vương Vũ chỉ vào phía sau Thủy Hạ Khán Ngư kêu lên: "Này, những quái vật kia ta còn chưa giết đâu đấy nhé..."