Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 535: Thủy Hạ Khán Ngư Âm Hồn Không Tan

Trang 267# 2

 

 

 

Chương 535: Thủy Hạ Khán Ngư âm hồn không tan
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"?" Đám người Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thì lập tức quay đầu lại, đã thấy một đám Băng Xuyên Cự Thú đang bò từ sườn núi lên phía sau đội ngũ.

"Bà mẹ nó! Quá đê tiện rồi!" Đám người Thủy Hạ Khán Ngư thấy thế, không hẹn mà cùng kêu lên.

Vốn tưởng rằng Vương Vũ đã giải quyết những quái vật này từ lâu, ai biết được hắn vậy mà lại dẫn quái lên đến tận đỉnh núi.

Hình dáng Băng Xuyên Cự Thú khá lớn, di chuyển chậm chạp, chỉ có khi Va Chạm thì tốc độ mới nhanh hơn một chút, những con thú chậm chạp này, không ngờ độ thù hận lại cao đến thế, từ sườn núi lên đến đỉnh núi, quãng đường xa như vậy mà vẫn không bỏ rơi được chúng, hơn nữa vì thù hận của đám thú này còn sinh ra phản ứng dây chuyền nên dọc theo đường đi ít nhất có thêm hai mươi con Cự Thú nữa nhập bọn.

Tuy mấy người Thủy Hạ Khán Ngư cũng đều biết rõ mục tiêu thù hận của Băng Xuyên Cự Thú là Vương Vũ, nhưng mà Niệm Lưu Vân còn đang bị cố định ở đây, nếu thật sự né tránh mặc kệ, người phải chết tuyệt đối không phải là Vương Vũ... Rơi vào đường cùng, Thủy Hạ Khán Ngư đành phải ra mệnh lệnh tấn công.

Vương Vũ thấy Thủy Hạ Khán Ngư dẫn người đi đánh nhau với những quái vật này, cười hì hì, né tránh khỏi chiến trường, từ bên cạnh nhân cơ hội rời khỏi đỉnh núi.

Về phần Niệm Lưu Vân, Vương Vũ không lo lắng đến hắn ta, thời gian cố định điểm huyệt có quan hệ trực tiếp với huyệt đạo, tuy huyệt Linh Đài là một trong những huyệt đạo quan trọng nhất, nhưng thời gian cố định cùng lắm cũng chỉ mười giây mà thôi, lúc này Niệm Lưu Vân chắc chắn đã khôi phục lại hành động rồi.

Niệm Lưu Vân nói thế nào cũng là người tập võ, lại có nghề nghiệp ẩn sở trường PVP, nếu không phải Vương Vũ đột nhiên xuất hiện Thuấn Di bẻ Gãy Cổ hắn ta, cũng sẽ không thể thắng được dễ dàng như vậy, mặc dù PVE của Lực sĩ tóm bắt có yếu hơn đi nữa, với bản lĩnh của Niệm Lưu Vân cũng mạnh mẽ hơn những người chơi bình thường rất nhiều, đối phó với những quái vật này vẫn rất thành thạo điêu luyện.

Thánh Liên trong tuyết: Tinh hoa của băng giá, mỗi lần chỉ có thể hái hai đóa, sau lần đầu tiên hái, phải ba mươi phút sau mới có thể hái thêm lần nữa, hái được nó giữ chặt trong tay, tử vong sẽ biến mất.

Nhìn thoáng qua Thánh Liên trong tuyết trong bọc, Vương Vũ một đường chạy chậm xuống nũi, đi thẳng về phía cảng biển, có điều đi tới bến cảng, Vương Vũ lập tức trợn tròn mắt.

Thành Titan là thành phố biên cương, rất ít chuyến bay đến thành Titan, cũng không có nhiều chuyến bay ra khỏi thành Titan, chuyến bay từ thành Titan bay thẳng đến thành Tinh Linh nhanh nhất cũng phải sau sáu mươi phút nữa... Mà thời gian Thánh Liên trong tuyết nở thêm hai đóa mới lại là ba mươi phút nữa.

Đệt mợ nó, lúc này Vương Vũ coi như hiểu ra rồi, nhiệm vụ này nhất định phải để các người chơi của hai phe tự giết lẫn nhau, nếu không cũng vì vấn đề chuyến bay mà thời gian vượt lên trước cũng sẽ bị đuổi theo, cho nên muốn hoàn toàn kéo dài thời gian, thì phải xử lý sạch sẽ đối thủ cạnh tranh.

Nhiệm vụ giấy chứng nhận thông hành chỉ có thể làm một lần, nếu ở trên núi, Vương Vũ giết chết Niệm Lưu Vân, Niệm Lưu Vân sẽ hoàn toàn mất tư cách lên núi, do đó sẽ khiến cho nhiệm vụ thất bại...

Có điều nói tóm lại ấn tượng của Vương Vũ với Niệm Lưu Vân cũng không tệ lắm, mỗi Võ sư chỉ có thể làm nhiệm vụ khinh công một lần, không phải bất đắc dĩ lắm, Vương Vũ cũng không muốn Niệm Lưu Vân mất tư cách làm nhiệm vụ.

Lúc này, những người chơi quanh quẩn gần bến cảng đều là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân, chỗ chết tiệt khỉ ho cò gáy như thành Titan này, hoàn cảnh khắc nghiệt, đám người chơi còn chẳng có ham muốn tìm nhiệm vụ, dường như đều ở bến cảng đợi Niệm Lưu Vân quay về...

Có phải fan tình yêu đích thực hay không thì Vương Vũ cũng không biết, nhưng mà Vương Vũ biết rõ, chắc chắn bọn họ cũng đang muốn đi mà không đi được...

Sau khi nhìn thấy Vương Vũ trở về, tất cả đám người chơi như ong vỡ tổ xông đến, vừa nghe nói đến vị này chính là Thiết Ngưu đấy, lúc này làm sao có thể buông tha cho hắn được.

"Ngươi chính là Thiết Ngưu sao, ngươi cảm thấy ngươi có mấy phần thực lực có thể thắng được đại nhân Lưu Vân của chúng ta?"

"Có đến tám chín phần thôi..."

"Ta cảm thấy không đến ba phần đâu, dù sao vừa nãy hắn bị dọa cho thành như vậy, còn phải dựa vào đại nhân Lưu Vân giải thoát khỏi nguy hiểm mà..."

Vì mọi người từng tận mắt chứng kiến Niệm Lưu Vân ra tay, sau đó lại được Kỵ sĩ kia đặc biệt phóng đại, cho nên trong lòng mọi người, Niệm Lưu Vân hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đứng đầu, mà Vương Vũ chẳng qua chỉ là một con gà ốm nấp sau lưng Niệm Lưu Vân không dám nhúc nhích.

Mọi người ngươi một câu ta một câu bao vây Vương Vũ hỏi không ngừng, Vương Vũ chợt cảm thấy đầu to như cái đấu, thảo nào Niệm Lưu Vân có vẻ mặt khổ sở như vậy, làm nhân vật của công chứng, thật sự là làm khổ hắn ta.

Đương nhiên rồi, đối mặt với đám fan điên cuồng này, Vương Vũ cũng không nên tích cực quá làm gì, đành phải yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống, giả vờ như nhìn xung quanh ngắm phong cảnh.

"Thấy không, bị chọc trúng nỗi đau, sợ đến mức không dám nói tiếp luôn..." Đám fan não tàn lại nói tiếp.

"Đám người các ngươi..." Vương Vũ thầm mắng một tiếng, dứt khoát nhắm mắt không thèm đếm xỉa đến nữa.

Mọi người đều biết, loại chuyện mắng chửi người này phải hai bên cùng công kích nhau thì mới có ý nghĩa, đơn phương phát biểu quả thật quá mức nhàm chán, nhìn thấy Vương Vũ da mặt dày như vậy, mọi người cũng hết sạch hứng thú, cuối cùng cũng bỏ mặc luôn.

Nhưng mà lại có mấy người cứ khăng khăng không chịu buông tha cho Vương Vũ, chỉ Vương Vũ mắng chửi Vương Vũ là đồ đê tiện không biết xấu hổ, nham hiểm dối trá, có tiếng mà không có miếng gì đó.

Vương Vũ bị chửi phát phiền, không khỏi trừng mắt lên, chợt phát hiện bốn tên này không phải là những người Đồng Tâm Minh vừa bị mình đạp chết trên núi sao?

Hóa ra đều có âm mưu từ trước rồi, thảo nào...

"Các ngươi thôi đi nhé, ngươi mắng ta có tiếng mà không có miếng ta cũng không tính toán với ngươi, xét đê tiện không biết xấu hổ, ta còn kém các ngươi đấy." Vương Vũ nói rồi chỉ hai Thích khách vừa dẫn quái đối phó với mình.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao, đại thần Lưu Vân không nhẫn tâm giết ngươi, ngươi lại dẫn quái đến tấn công gã, không phải ngươi đê tiện không biết xấu hổ hay sao hả?" Bốn người gân cổ kêu gào.

Bốn người bọn họ đến để gây sự, đã chuẩn bị sẵn một đống lý do để đợi Vương Vũ rồi, thấy Vương Vũ mở miệng nói lại, lập tức nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn.

Thật ra họ nói cũng không sai, nhưng mà rõ ràng họ dẫn quái trước, Vương Vũ chẳng qua chỉ mượn sức đánh lại, không ngờ đến đám người này lại dám lén lút tráo đổi khái niệm lưu loát như vậy.

"Bà mẹ nó, đổi trắng thay đen như vậy cũng được hả?" Vương Vũ kêu lên một tiếng bực bội.

Vốn Vương Vũ chính là một người không hoạt ngôn, bây giờ làm sao địch lại được bốn cái miệng... Hơn nữa bốn cái miệng này còn có chuẩn bị trước rồi mới đến.

Mọi người xung quanh nghe thấy Vương Vũ đối xử hèn hạ với thần tượng của họ như vậy, một đám người cũng biến thành lòng đầy căm phẫn, tất cả mọi người đứng thành một vòng chỉ vào Vương Vũ bắt đầu mắng lên.

Nếu là những người Toàn Chân Giáo khác, bị nhiều người mắng chửi như vậy không những không tức giận, có khi còn có thể lâng lâng, mà da mặt Vương Vũ còn chưa tu được đến cảnh giới như vậy, bị nhiều người vây xung quanh mắng chửi như vậy, còn bị đám người kia mắng ngược lại, khiến trong lòng Vương Vũ vô cùng nóng nảy.

"Được rồi đó! Đừng có mắng khó nghe như vậy!" Vương Vũ chợt đứng bật dậy, nhìn chằm chằm bốn người Đồng Tâm Minh là đầu sỏ gây tội.

Bốn người đương nhiên hiểu được sự lợi hại của Vương Vũ, thấy Vương Vũ nổi giận, trong lòng giật mình, sợ đến mức lui về sau hai bước, giọng nói run rẩy: "Chúng ta đông người như vậy, ngươi định làm gì hả?"

Bốn người này thật sự có suy nghĩ độc ác, một câu "Chúng ta đông người như vậy" đã gom tất cả mọi người trói lại trên một chiếc thuyền, xem ra Thủy Hạ Khán Ngư đây là muốn mượn sự giúp đỡ từ sức mạnh của đám đông để xử lý Vương Vũ.

"Không có việc gì, ngồi mệt rồi, tùy tiện đứng dậy đi lại một chút thôi!" Vương Vũ vừa nói, vừa bước một bước dài xông đến.

Tank thấy Vương Vũ đột nhiên lao đến, hai tấm khiên hợp lại, đồng loạt đánh về phía Vương Vũ, Vương Vũ cười khẽ, không tránh không né bị hai tấm khiên đập thành bột phấn.

"Không hay rồi, là Phân Thân!" Hai Chiến sĩ khiên thuẫn cực kỳ sợ hãi.

Lúc này Vương Vũ đã phóng qua đầu hai Chiến sĩ khiên thuẫn, hai tay duỗi ra, bắt được hai Thích khách sau lưng hai Chiến sĩ khiên thuẫn.

Tay trái Bóp Họng, tay phải Gãy Cổ... Răng rắc hai tiếng cùng vang lên một lúc, hai Thích khách bị bẻ thành vệt sáng trắng.

Hai Chiến sĩ khiên thuẫn vội vàng quay đầu lại, đúng lúc này một thanh trường mâu xuất hiện từ giữa không trung, trong sự hoảng hốt của mọi người trực tiếp đâm một nhát xuyên thủng qua hai Chiến sĩ khiên thuẫn...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment