Trang 268# 1
Chương 536: Ba người thành hổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Người nào dám PK ở nơi công cộng, giết không cần hỏi!"
Sau khi một thương đâm chết hai Chiến sĩ khiên thuẫn, một vệ binh tộc Titan cao lớn khôi ngô nói ra một câu lạnh như băng.
Mọi người thấy thế, tất cả đều hoảng sợ.
"Bà mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng là hắn giết người, vì sao vệ binh không giết hắn mà lại giết hai người kia?" Mọi người bàn tán ầm ĩ, thậm chí xem nhẹ luôn cả chuyện Vương Vũ vừa mới giết hai Thích khách kia trong vòng một giây.
"Hình như hắn không hề ra tay trước..." Người chơi có khả năng quan sát khá mạnh đã phát hiện manh mối trong đó.
Vương Vũ xông đến trước không sai, nhưng mà Vương Vũ không hề ra tay trước, mà chính là hai Chiến sĩ khiên thuẫn này đánh nát phân thân của Vương Vũ trước, cho nên khi Vương Vũ giết người là thời gian phòng vệ chính đáng.
"Quả nhiên là một tên đê tiện..." Vừa nghe thấy một người phân tích như vậy, mọi người lại càng chán ghét Vương Vũ hơn nữa.
Lúc này, vệ binh lại đi tới bên cạnh Vương Vũ, cung kính hỏi: "Dũng sĩ tôn kính, ta có thể làm được gì cho ngài?"
"Xin để bọn họ cách xa ta ra một chút." Vương Vũ cười gượng nói với vệ binh, Vương Vũ thật sự không muốn cãi nhau với những người này, đừng nói không mắng chửi thắng được người ta, cho dù là có thắng thì đây cũng là một chuyện quá mất mặt rồi.
"Mẹ nó, ngươi nằm mơ đấy à? Thế mà dám sai bảo vệ binh đuổi chúng ta sao, ngươi tưởng rằng ngươi là thành chủ chắc?" Có người chơi nghe thấy lời nói của Vương Vũ thì cao giọng giễu cợt.
Nhưng mà vệ binh nhận được mệnh lệnh của Vương Vũ xong lại thật sự đi về phía đám người.
Phần lớn người chơi vẫn còn khá biết thời thế, nhìn thấy vệ binh thật sự đi về phía này, vội vàng lùi về phía sau, mà mấy người vừa giễu cợt Vương Vũ thì lại coi thường nói: "Ông đây không giết người, ngươi dựa vào cái gì đòi đuổi ta đi, có tin hay không ta..."
"Quét!"
Anh trai vệ binh vẻ mặt kiên nghị cầm trường mâu trong tay quét qua, mang theo từng vệt từng vệt sáng trắng...
"Đệt! Giết người thật kìa!"
Tất cả mọi người đều sững sờ, nháy mắt trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, mọi người bị sát khí của vệ binh trấn áp đến mức phải liên tục lùi về phía sau, mãi đến tận khi tất cả mọi người đều đã bị dồn sang một bên khác, cuối cùng vệ binh dùng trường mâu vạch ra một ranh giới trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói: "Người vượt qua ranh giới sẽ chết!"
Đám người kia câm như hến, ngoan ngoãn đứng ở đó.
Đối với mấy người chơi bình thường mà nói, biểu hiện của vệ binh bây giờ quả thật chính là sự kiện linh dị... Mọi người hoặc chỉ vừa gia nhập Đồng Tâm Minh, hoặc chỉ là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân, thật ra cũng không phải quá quen thuộc với đám người Thủy Hạ Khán Ngư, đương nhiên sẽ không vì bốn người không quen mà đi khiêu chiến thiết lập kỳ quái của hệ thống.
Cứ giằng co như vậy một lúc lâu, đột nhiên cách bến cảng không xa có hai người chạy đến, một Pháp sư và một Võ sư. Vương Vũ tập trung nhìn lại, chính là Niệm Lưu Vân và Thủy Hạ Khán Ngư.
"Ài, sao hai người đã quay trở lại rồi?" Vương Vũ chào hỏi từ xa.
"Ta..." Niệm Lưu Vân đang định trả lời, Thủy Hạ Khán Ngư lạnh lùng nói: "Đừng để ý đến hắn, Toàn Chân Giáo chẳng có một ai là người tốt cả, biết rõ rồi còn cố hỏi!"
"Mẹ nhà nó chứ..." Vương Vũ cạn lời luôn, Vương Vũ vẫn luôn tự cho mình là một người tốt duy nhất trong Toàn Chân Giáo, lại bị Thủy Hạ Khán Ngư lòng dạ gian trá này mắng chửi là không phải người tốt, có oan hay không chứ.
Niệm Lưu Vân vẫn nói: "Ngươi đi rồi quái vật lập tức bao vây chúng ta... Những người khác đang dắt quái đi loanh quanh trên núi để chúng ta quay về trước."
Vương Vũ: "..."
Thủy Hạ Khán Ngư nói thêm: "Đều do ngươi không nghe lời ta, bị hắn lừa gạt rồi... Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, những người Toàn Chân Giáo này đều là một đống rác của xã hội..."
Niệm Lưu Vân im lặng không nói.
"Thằng khốn này..." Vương Vũ thấy Thủy Hạ Khán Ngư cố hết sức bôi nhọ bản thân mình và Toàn Chân Giáo, trong lòng thật sự uất nghẹn, rõ ràng những quái kia là do Thủy Hạ Khán Ngư bảo người dẫn đến, thế nhưng y lại đổi trắng thay đen, quá không ra gì rồi.
"Chuyện này là sao nữa đây?" Thủy Hạ Khán Ngư thấy mọi người đều đứng xa xa vây xem, khó hiểu hỏi.
Có người chơi vừa mới gia nhập Đồng Tâm Minh chỉ vào Vương Vũ nói: "Hắn ra lệnh cho vệ binh không cho chúng ta đến gần."
Thủy Hạ Khán Ngư ý tứ sâu xa liếc nhìn Vương Vũ một cái, rồi nói với Niệm Lưu Vân: "Ngươi nhìn thấy chưa, loại người này vì bản thân mình mà chèn ép người lương thiện, quả thật quá ghê tởm, ta nói với ngươi rồi, hắn còn cố tình làm bậy hơn đám bạn bè kia."
Niệm Lưu Vân tiếp tục im lặng không nói.
"Đệt mợ, tên khốn kiếp này..." Vương Vũ hoàn toàn sợ hãi trước khả năng lẫn lộn phải trái của Thủy Hạ Khán Ngư, nếu không phải y kích động mọi người mắng chửi mình, sao mình lại để vệ binh dọn dẹp chứ, kết quả là cuối cùng chính bản thân mình lại mang tiếng xấu chèn ép người lương thiện.
Quả nhiên, Niệm Lưu Vân bị Thủy Hạ Khán Ngư tẩy não một trận, ánh mắt nhìn Vương Vũ cũng mang theo đủ loại buồn bực, dường như không thể tin được nhưng lại vừa không thể không tin... Mắt thấy mới là thật chứ sao.
Vương Vũ vốn định giải thích mấy câu, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt cười nham hiểm của Thủy Hạ Khán Ngư nhìn mình thì lập tức từ bỏ ý định đấy, dù sao Vương Vũ không có sở trường đấu võ mồm, đến lúc đó có khi còn càng giải thích càng loạn, nếu như không để cho Niệm Lưu Vân tự mình phân biệt ra được, nếu như Niệm Lưu Vân thật sự không phân biệt ra được, thì phương pháp bồi dưỡng thế hệ sau của gia tộc võ học thật sự phải sửa đổi một chút rồi.
Nếu không, mấy chục năm sau, một đám cao thủ võ công tuổi trẻ đần độn xuất hiện, chẳng phải khiến thiên hạ hỗn loạn sao? Dĩ nhiên, nghĩ đến trước đây khi Vương Vũ tự mình trốn ra ngoài, tốt xấu gì bản thân mình cũng lăn lộn mấy ngày ngoài xã hội đó, đương nhiên có khác biệt với những người khác rồi.
"Được rồi, ngươi quay về đi, cảm ơn ngươi." Vương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vệ binh.
"Bằng lòng ra sức vì ngài!" Vệ binh kính cẩn cúi chào Vương Vũ, sau đó rời đi.
Sau khi biết Vương Vũ có thể ra lệnh cho vệ binh, mọi người đương nhiên không còn dám tìm Vương Vũ gây phiền toái, tuy trong lòng không phục, nhưng vẫn đứng sau ranh giới không dám bước lên một bước nào, Thủy Hạ Khán Ngư dẫn theo Niệm Lưu Vân đi tới, làm bộ thăm hỏi.
Thủy Hạ Khán Ngư là tên thông minh đến mức nào chứ, chỉ chọn hỏi ra những vấn đề gây bất lợi cho Vương Vũ, còn chuyện đàn em của mình xúc phạm đến Vương Vũ thì một chuyện cũng không nói, ba người thành hổ, miệng nhiều người nói thì chảy vàng, trong sự miêu tả của mọi người, trong nháy mắt Vương Vũ trở thành một kẻ lạm sát người vô tội, đê tiện hạ lưu cặn bã của xã hội.
Thủy Hạ Khán Ngư cũng rất đúng lúc miêu tả lại một lần nữa chuyện Vương Vũ dẫn quái cướp đồ, ấn tượng của mọi người với Vương Vũ nhanh chóng hạ xuống, vốn mọi người vẫn còn kính nể Vương Vũ là một cao thủ, bây giờ trong mắt tất cả mọi người Vương Vũ cũng là một kẻ đê tiện.
Niệm Lưu Vân vốn cũng rất tin tưởng cách làm người của Vương Vũ, mà bây giờ tất cả mọi người đều nói Vương Vũ làm chuyện xấu, cũng không khỏi làm dao động hình ảnh của Vương Vũ trong lòng Niệm Lưu Vân.
Nhìn thấy Vương Vũ một mình ngồi ở kia hết nhìn đông lại ngó tây, vẻ mặt Niệm Lưu Vân rất phức tạp, đột nhiên cảm thấy người này có gương mặt đáng ghét hành vi bỉ ổi.
Mọi người vây quanh một chỗ mắng chửi Vương Vũ một lúc, vừa vặn cũng đến thời gian phi thuyền khởi hành, mọi người cùng lên phi thuyền, Niệm Lưu Vân đi phía sau cùng.
Vương Vũ vui vẻ đi tới, đang định nói mấy câu với Niệm Lưu Vân, Niệm Lưu Vân vẻ mặt chán ghét nói: "Ban đầu ta còn cho rằng Toàn Chân Giáo cũng không đến nỗi không chịu nổi như mọi người vẫn nói, cho dù những người kia cũng đều là người xấu, ngươi thân là người tập võ cũng sẽ có phẩm hạnh của mình, bây giờ xem ra ta thật sự sai lầm rồi!"
Nói xong, Niệm Lưu Vân cũng không quay đầu lại bước lên phi thuyền, chỉ để lại Vương Vũ vẻ mặt bối rối...