Trang 268# 2
Chương 537: Ngươi chờ đó cho ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Móa nó! Ngươi cái đồ ngu này...!!!" Vương Vũ cũng là kẻ không có chút cơ mưu nào, hơn nữa tính cách hắn lại thẳng thắn, huống chi từ nhỏ hắn lại được nâng trong bàn tay như báu vật, sao lại phải chịu đựng oan uổng bực bội đến mức này, bị Niệm Lưu Vân coi thường như vậy, suýt nữa không kiềm chế nổi mắng chửi người ta ngay tại chỗ.
Vương Vũ buồn bực lẩm bẩm một câu, kìm nén bực bội đi lên phi thuyền, lúc này và khi đến hoàn toàn không giống nhau, lúc này Vương Vũ hoàn toàn bị cô lập, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Vương Vũ, như vậy lại càng khiến Vương Vũ buồn bực hơn.
"Mẹ nó, thật là một thằng đần độn!!"
Thủy Hạ Khán Ngư coi như hoàn toàn nắm giữ dư luận rồi, Vương Vũ có miệng khó trả lời, một bụng oán hận không có chỗ trút, chỉ có thể càu nhàu trong kênh công hội.
"Hả? Lão Ngưu làm sao vậy?" Lúc này, Bao Tam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Ngày thường, tính cách Vương Vũ vẫn rất thoải mái, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng đều cười ha ha, rất ít khi mắng chửi người khác, lần này đột nhiên nói chuyện với giọng điệu như vậy, thật sự khiến Bao Tam vô cùng kinh ngạc.
"Bị một kẻ ngu chọc giận rồi!" Vương Vũ thở hồng hộc kể tóm tắt chuyện vừa xảy ra một lần.
"Ồ..." Bao Tam nghe thấy thế, như nghĩ đến chuyện gì nói: "Hành động xấu xa này của Thủy Hạ Khán Ngư, luôn có cảm giác hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải..."
"Nói nhảm, y cũng chính là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!" Lúc này Minh Đô cũng xông ra, hùng hùng hổ hổ: "Lão Ngưu, ngươi thật là đồ kém cỏi, con chó kia dám đối xử với ngươi như vậy, mà ngươi còn chưa đánh chết y sao?"
"Ta không thắng về lý mà..." Vương Vũ vô cùng buồn bực nói.
Vương Vũ xử sự làm người của vẫn vô cùng tuân theo đạo lý, lúc này tuy Thủy Hạ Khán Ngư vu oan hãm hại người ta, nhưng cũng là chứng cứ vô cùng xác thực, nếu Vương Vũ lại còn giết người nữa, thì càng không giải thích rõ ràng được.
"Ngươi còn đòi nói chuyện đạo lý trái phải với loại người như vậy sao? Đi tới một cục gạch đập chết y chính là tố chất tối thiểu nhất của một con người bình thường!"
Vừa nghe đến Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, không chỉ có Minh Đô, ngay cả Ký Ngạo và Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đều xông ra.
"Đúng đấy đúng đấy, chú Ngưu, ta đã nói với chú rồi, tên đê tiện kia vô cùng vô liêm sỉ, Vô Kỵ cũng không mặt dày mày dạn bằng y được, nhìn thấy y thì cứ thẳng tay đập chết là được rồi, không cần thiết nói nhảm." Ký Ngạo kích động nói.
"Không phải chứ, còn không biết xấu hổ hơn Vô Kỵ nữa hay sao? Có phải là phóng đại quá rồi không?" Bắc Minh Hữu Ngư và Doãn Lão Nhị đều là người mới, tuy cũng đã từng nghe kể về sự tích của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, nhưng mà hai người cũng lăn lộn trong Toàn Chân Giáo lâu như vậy rồi, hiểu rất rõ thái độ làm người của Vô Kỵ, nói Thủy Hạ Khán Ngư còn không biết xấu hổ hơn Vô Kỵ, rõ ràng là có chút không dám tin tưởng.
"Không phóng đại đâu, hai người sàn sàn bằng nhau đó!" Vương Vũ khẳng định nói.
Nói thật, tuy Vô Kỵ không biết xấu hổ, nhưng mà làm chuyện gì cũng đều tôn trọng sự thật, cùng lắm cũng chỉ lén đánh tráo khái niệm làm cho chính người trong cuộc tự mình hiểu sai đi, mà Thủy Hạ Khán Ngư lại là điển hình cho loại người đổi trắng thay đen... Một người nặng về tấn công tâm lý, một kẻ tổn hại sự thật, xét về trình độ trơ tráo, quả thật khó phân cao thấp.
Vô Kỵ mặt đen lại nói: "Fuck cả nhà các ngươi chứ, ông đây còn ở đây đấy nhé!"
"Á..." Mọi người vội vàng ngậm miệng, Vương Vũ nói sang chuyện khác: "Nếu đổi lại là các ngươi bị oan uổng như vậy, các ngươi sẽ làm thế nào?"
"Đương nhiên sẽ giết chết tên rác rưởi châm ngòi khiêu khích kia rồi!" Vô Kỵ nói.
"Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến chứ... Tam Nhi, ngươi nói xem?" Vương Vũ hỏi Bao Tam, Bao Tam là người thành thật, bình thường trong những tình huống như thế này, vẫn luôn đưa ra những ý kiến đáng tin cậy nhất.
"Làm thịt y, không có vấn đề gì!" Bao Tam lạnh lùng như băng nói.
"Lạm sát kẻ vô tội, người khác sẽ không cảm thấy ta không phải người tốt chứ?" Vương Vũ rối rắm hỏi.
"Người trẻ tuổi này!" Xuân Tường thở dài nói: "Ngươi cảm thấy họ sẽ cho rằng ngươi là người tốt sao?"
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó đáp lại: "Không..."
"Vậy là đúng rồi, giết chết y là xong!" Mọi người trăm miệng một lời.
"..." Vương Vũ đột nhiên cảm thấy mấy người Toàn Chân Giáo nói chuyện thật có đạo lý, nhưng mà cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng...
Đột nhiên lúc này Vô Kỵ lại nói: "Được rồi, trước tiên ngươi không cần để ý đến y là được."
"??"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Toàn Chân Giáo chơi game lâu như vậy, thật sự là cho dù phải liều mạng ngươi chết ta sống thì cũng phải đánh chết đối thủ, chỉ có một mình Thủy Hạ Khán Ngư, lúc này Vô Kỵ thế mà bảo Vương Vũ tha Thủy Hạ Khán Ngư một lần, cái này dường như không phải là tác phong của Vô Kỵ.
"Đúng rồi, phi thuyền của ngươi đáp xuống đâu?" Vô Kỵ hỏi Vương Vũ.
"Thành Tinh Linh."
"Ta biết rồi, ngươi tuyệt đối không được giết chết y." Vô Kỵ lại dặn dò thêm lần nữa.
"..." Vương Vũ hết chỗ nói: "Ừ, ta biết rồi."
Trên phi thuyền, Thủy Hạ Khán Ngư tập hợp mọi người lại một chỗ, lại bịa đặt gây sự ở đây, nhưng mà lần này không phải đang nói Vương Vũ, mà chính là nói người của Toàn Chân Giáo như thế này như thế nọ.
Toàn Chân Giáo vẫn luôn không có chút tiếng tăm gì hay ho, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, lúc này Thủy Hạ Khán Ngư tô vẽ bản thân thành nhân vật anh hùng, làm đủ mọi cách khiến cho người của Toàn Chân Giáo mất mặt, còn nói đến có đầu có đuôi lý lẽ đàng hoàng, mọi người nghe xong vỗ tay khen hay, ngay cả Vương Vũ nghe xong cũng có chút buồn cười, vì vậy dứt khoát kể lại hết trong kênh công hội.
"Mẹ nó đánh rắm!" Nghe thấy Thủy Hạ Khán Ngư khoe khoang bản thân y vô liêm sỉ như vậy, mọi người Toàn Chân Giáo tức giận đến sắp bốc khói.
Chỉ có một mình Vô Kỵ thản nhiên nói: "Trước hết cứ để y điên cuồng một lúc đi, lát nữa sẽ có lúc y phải khóc thôi."
Buồn bực cũng phải có người chia sẻ, nhìn thấy mấy người Toàn Chân Giáo cũng đều tức giận đến vò đầu bứt tai như mình, cơn giận vừa nãy của Vương Vũ cũng tan đi không ít, có điều Thủy Hạ Khán Ngư lại nói thêm một câu, trực tiếp khiến Vương Vũ tức điên đến nổ mũi.
"Thiết Ngưu kia và đám cặn bã Toàn Chân Giáo cũng đều là cá mè một lứa..."
Vương Vũ đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Thủy Hạ Khán Ngư nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
"Sao hả, ngươi bảo đám bạn bè của ngươi đến thành Tinh Linh chặn đánh ta à, Toàn Chân Giáo các ngươi không phải thích làm loại chuyện này lắm sao?" Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thế thì quái gở nói.
Vừa nghe thấy Thủy Hạ Khán Ngư nói như thế, Vương Vũ hơi sững sờ, Vô Kỵ không để mình giết người này, chẳng lẽ thật sự muốn tự mình chặn đánh sao?
Thấy Vương Vũ không nói lời nào, Niệm Lưu Vân đứng lên nhìn chằm chằm Vương Vũ, lạnh như băng nói: "Chỉ cần có ta ở đây, mấy tên cặn bã các ngươi đừng mơ tưởng động đến một đầu ngón tay của bạn bè ta!"
"Ha ha!" Vương Vũ nghiêng đầu liếc nhìn Niệm Lưu Vân một cái, cười nói: "Chỉ dựa vào ngươi sao?"
Vương Vũ cũng biết Niệm Lưu Vân bị Thủy Hạ Khán Ngư lừa dối, nhưng mà thằng nhóc này liên tục nhục nhã Vương Vũ, Vương Vũ lại không phải kẻ có tính cách nhẫn nhục chịu đựng gì, lập tức giễu cợt lại.
Niệm Lưu Vân bị Vương Vũ giễu cợt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mà một đám fan hâm mộ của hắn ta lại không nhịn được oán giận sục sôi chỉ vào Vương Vũ gào thét: "Mẹ nó, giả vờ làm bộ dạng cao thủ cái gì? Đại thần Lưu Vân, lên đi, đánh chết hắn, cho hắn biết một chút sự lợi hại của ngươi đi!"
Sắc mặt Niệm Lưu Vân lúc trắng lúc xanh, há miệng thở dốc, cuối cùng bất đắc dĩ quay về chỗ ngồi.
Nếu là trước đây, Niệm Lưu Vân còn có mấy phần nắm chắc có thể thắng được Vương Vũ, nhưng vừa nãy Niệm Lưu Vân một hiệp đã bị Vương Vũ điểm trúng huyệt đạo, khiến Niệm Lưu Vân thật sự cảm nhận được sự khủng bố của Vương Vũ.
Tuy vừa nãy cũng có nguyên nhân do Niệm Lưu Vân không đề phòng, nhưng mà nếu thật sự đánh nhau, Niệm Lưu Vân vẫn không có chút nắm chắc nào.