Trang 269# 1
Chương 538: Một màn kịch hay
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đám fan hâm mộ nhìn thấy Niệm Lưu Vân có loại phản ứng này, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ thất vọng.
Thủy Hạ Khán Ngư chỉ vệ binh bên cạnh Vương Vũ nói: "Hừ, đồ cáo mượn oai hùm, Lưu Vân nhà chúng ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu."
"Bà mẹ nó, tên vô liêm sỉ này! Lại định dùng vệ binh đến lừa gạt chúng ta sao?"
Mọi người ban đầu còn đang vì chuyện Niệm Lưu Vân lùi bước mà cảm thấy khó chịu, lúc này vừa nghe thấy Thủy Hạ Khán Ngư nói như thế, lập tức càng chĩa mũi nhọn về phía Vương Vũ.
Vương Vũ quay đầu liếc nhìn vệ binh một cái, bất đắc dĩ giang tay, Thủy Hạ Khán Ngư thật sự tận dụng mọi thứ triệt để, thảo nào mọi người Toàn Chân Giáo tỏ vẻ không thể nói chuyện với y được, bản lĩnh đổi trắng thay đen thật sự quá mạnh.
Lúc này phi thuyền đã bay ra khỏi phạm vi thành Titan, đặc quyền thành chính của Vương Vũ cũng mất hiệu lực, có bọn vệ binh ở đây, trên phi thuyền cũng là khu vực an toàn, đối mặt với ánh nhìn khinh bỉ của mọi người Vương Vũ cũng chẳng còn cách nào, về phần những người kia đương nhiên cũng không dám xông lên tự tìm cái chết, đành phải trổ chút tài võ mồm sắc bén ra thôi.
Cũng may tốc độ phi thuyền cũng không chậm, trải qua bốn mươi phút giày vò, cuối cùng cũng hạ xuống thành Tinh Linh.
Phi thuyền vừa hạ xuống đất, Thủy Hạ Khán Ngư đã nói với Niệm Lưu Vân: "Đợi lát nữa phải cẩn thận một chút, những người Toàn Chân Giáo kia rất đê tiện trơ tráo, chắc chắn sẽ sắp xếp người bao vây tấn công chúng ta ở đây, đến lúc đó ngươi cứ thẳng đường đi làm nhiệm vụ là được, chúng ta chống đỡ giúp ngươi."
"Đúng, chúng ta mãi mãi luôn ủng hộ ngươi!" Đám fan hâm mộ cũng kích động nói, đồng thời nhìn về phía Thủy Hạ Khán Ngư với ánh mắt tán thưởng, một hội trưởng tốt như vậy, một lòng một dạ suy nghĩ cho đàn em của mình như vậy, thật sự là có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm thấy.
Vương Vũ đứng xem nhìn thấy những fan hâm mộ này bị Thủy Hạ Khán Ngư lừa dối đến mức sắp bán mạng cho người ta luôn rồi, vội vàng gửi tin nhắn nói: "Tốt nhất là các ngươi đừng đến nữa, bọn họ đông người lắm... Ta sợ đến lúc đó không quan tâm đến các ngươi được."
"Biến, đồ hèn!"
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế thì nhao nhao chửi ầm lên.
Tuy lời Vương Vũ nói là sự thật, nhưng mà nói thẳng thắn như vậy cũng tổn thương lòng tự trọng của người ta quá rồi.
Vô Kỵ hời hợt đáp lời: "Loại tình cảnh nho nhỏ này căn bản cũng không đến lượt chúng ta ra tay, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."
"Hả? Thật sao? Thủy Hạ Khán Ngư còn bẩn thỉu hơn ngươi nhiều lắm."
"Sao lại cứ so sánh với ta mãi thế nhỉ... Ngươi đứng bên cạnh xem kịch hay là được rồi." Vô Kỵ giận dữ nói.
Vì thành Tinh Linh là một cây cổ thụ khổng lồ, không có bến cảng chuyên dụng cho phi thuyền, vì vậy đương nhiên phi thuyền phải đáp xuống gò đất bên ngoài thành Tinh Linh.
Vì không ở trong thành, cho nên ở điểm hạ cánh cũng không có vệ binh canh phòng, trong chốc lát khi phi thuyền đáp xuống thì không còn là khu vực an toàn nữa rồi.
Thủy Hạ Khán Ngư đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của mọi người Toàn Chân Giáo, cho dù lừa gạt thành công một đám người bảo vệ mình và Niệm Lưu Vân, lúc này vẫn không dám coi thường, trong chốc lát khi phi thuyền đáp xuống thì cảnh giác nhìn bốn phía, mà Niệm Lưu Vân vẫn còn đang nhìn chằm chằm Vương Vũ, rất sợ Vương Vũ lại đột nhiên ra tay.
Vô Kỵ bảo Vương Vũ là hắn chờ xem kịch hay, Vương Vũ đương nhiên sẽ không ra tay trước, vì thế ôm cánh tay đứng cách đội ngũ không xa, chuẩn bị đứng hóng chuyện.
Nơi phi thuyền đáp xuống là một khu luyện cấp ở ngoài thành, thành Tinh Linh và thành Lôi Bạo cũng là thành chính đặc biệt, thành Lôi Bạo nhiều pháp thuật hệ lôi, thành Tinh Linh còn lại là nhiều Cung thủ.
Lúc này rất nhiều người chơi đang lùi lại, sử dụng phương pháp chiến đấu thả diều đánh hai đi một để đánh quái, đột nhiên một cô gái lùi mãi lùi mãi đến bên cạnh Thủy Hạ Khán Ngư, cuối cùng đụng vào người Thủy Hạ Khán Ngư.
Cung thủ chơi chiến thuật thả diều là phương pháp chiến đấu cần phải nghiên cứu cách di chuyển vô cùng kỹ lưỡng, người có thể chơi chiến thuật thả diều mà lại đụng vào người ta, có lẽ cũng cực kỳ ngu xuẩn.
Thủy Hạ Khán Ngư vốn đang lo lắng đề phòng, bị một cô gái va vào, lập tức cáu giận ngay tại chỗ.
"Ngươi..." Thủy Hạ Khán Ngư đang định mắng to, có điều nghĩ đến nhiều người đang nhìn mình như vậy, hơn nữa cô gái này cũng mặt mũi xinh xắn, vì vậy vội vàng sửa miệng: "Nàng không sao chứ."
"Không, không có việc gì, thật xin lỗi..." Cô gái hoảng hốt vội vàng nói xin lỗi.
"Không sao." Thủy Hạ Khán Ngư để lộ ra một nụ cười mà y tự cho là vô cùng quyến rũ.
"Hả? Hội trưởng Tiểu Lâu?" Sau khi ngẩng đầu lên, cô gái kia đột nhiên kêu lên thất thanh.
"Nàng quen biết ta sao?" Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thế, kinh ngạc hỏi.
Năm đó khi Thủy Hạ Khán Ngư nổi tiếng vẫn còn là loại game online sử dụng chuột và bàn phím, ngoại trừ bạn bè trong giới và mấy thành viên quan trọng của công hội ra, người từng nhìn thấy gương mặt thật của Thủy Hạ Khán Ngư trong thực tế cũng không nhiều lắm, ngay cả người của Toàn Chân Giáo, trước đó cũng chưa từng được nhìn thấy gương mặt thật của Thủy Hạ Khán Ngư trong thực tế, mà cô gái này liếc mắt một cái đã nhận ra Thủy Hạ Khán Ngư, quả thật khiến Thủy Hạ Khán Ngư cảm thấy bất ngờ.
"Ta là Tiểu Mộng đây mà... Mộng Hồn Thứ, trước đây chơi Thích khách, ngài đã quên rồi sao, ta đã từng gặp ngài ở cuộc họp thường niên của công hội, không thể ngờ được là khi còn sống còn có thể gặp lại ngài lần nữa..." Cô gái kia kích động nói.
"Ồ, ồ, ồ..." Thủy Hạ Khán Ngư liên tục gật đầu.
Tiểu Mộng Đại Mộng cái gì chứ, Thủy Hạ Khán Ngư thật ra hoàn toàn không có chút ký ức gì, nhưng mà lúc đó dưới tay Thủy Hạ Khán Ngư có đến mấy trăm nghìn thuộc hạ, thành viên chủ chốt cũng có đến hơn mấy trăm người, hơn nữa chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, có mấy người không còn nhớ rõ nữa cũng là chuyện rất bình thường.
"Có công hội chưa?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi Tiểu Mộng, bây giờ Thủy Hạ Khán Ngư thiếu nhất chính là đàn em, nếu Tiểu Mộng đã là thuộc hạ dưới tay mình trước đây, Thủy Hạ Khán Ngư vẫn rất bằng lòng mời chào cô ta.
"Vẫn chưa có, lão đại Tiểu Lâu lại vừa mới thành lập một công hội sao? Từng trải qua cảnh tượng hoành tráng khi ta đi theo ngài lăn lộn giang hồ, mà bây giờ lại lăn lộn với những công hội nhỏ khác thì hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì." Tiểu Mộng có chút oán hận nói, trong giọng nói rất có ý tứ đã từng trải qua trăm trận bể dâu bây giờ không còn gì làm khó được nữa rồi.
Những người chơi khác xung quanh nghe thấy Tiểu Mộng nói như vậy, một đám người khó hiểu hỏi: "Hội trưởng Khán Ngư trước đây đã từng thành lập công hội gì sao?"
"Khán Ngư?" Tiểu Mộng mờ mịt hỏi lại.
"Bây giờ nick của ta là Thủy Hạ Khán Ngư." Thủy Hạ Khán Ngư nói.
"Ồ." Tiểu Mộng giật mình, sau đó nói với mọi người: "Không thể nào chứ, các ngươi ở bên cạnh hội trưởng Khán Ngư lâu như vậy mà lại không biết thân phận thật của ngài ấy sao?"
"Tiểu Mộng..."
Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng xua tay, ra hiệu Tiểu Mộng khiêm tốn một chút, dù sao chơi một công hội lớn đến mức bị tiêu diệt, nói dễ nghe một chút thì là không dùng thành bại luận anh hùng, nói khó nghe chút thì đó là chó mất chủ, vinh quang ngày xưa so sánh với sự chán nản bây giờ có chênh lệch quá lớn, cho nên Thủy Hạ Khán Ngư rất ít khi lấy cái tên này ra mời chào người chơi gia nhập công hội của mình.
"Thân phận thực sự?" Mọi người vừa nghe thấy thì mắt đã sáng lên, chẳng lẽ hội trưởng trọng nghĩa này còn là một người nổi tiếng nữa sao?
Tiểu Mộng không thèm để ý đến dấu hiệu của Thủy Hạ Khán Ngư, có chút tự hào nói: "Đã từng nghe nói đến Tam Sát Trang chưa?"
"Tam Sát Trang?" Mọi người nghe thấy thế đều sửng sốt.
Tam Sát Trang, đây chính là thần thoại trong giới, không biết đến Tam Sát Trang cũng giống như chưa từng chơi game online?
"Biết chứ!" Mọi người liên tục gật đầu.
"Hội trưởng Khán Ngư chính là lão đại của Tam Sát Trang năm đó, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!" Tiểu Mộng chỉ Thủy Hạ Khán Ngư nói.
"Bà mẹ nó! Có thật không đấy?"
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Thủy Hạ Khán Ngư, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi, nhân cấp cấp bậc truyền thuyết lại ở gần mình đến như vậy, thật khó mà tưởng tượng được, giống như chen chúc trên xe buýt lại gặp được Lưu Đức Hoa vậy.
"Đều là danh hão mà thôi, danh hão mà thôi!" Thủy Hạ Khán Ngư gượng cười, từ chối cho ý kiến, mặc dù có chút xấu hổ khi nhắc đến chuyện cũ, có điều nhìn thấy mọi người phản ứng như vậy, không thể không nói, lúc này trong lòng Thủy Hạ Khán Ngư vẫn có chút lâng lâng.
Nhưng đột nhiên lúc này, Tiểu Mộng lại nói: "Đúng rồi lão đại Khán Ngư, cuối cùng người phụ nữ kia xử lý như thế nào vậy?"