Trang 271# 2
Chương 543: Cao hơn, nhanh hơn và mạnh hơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Mẹ kiếp! Ngươi rút chim vô tình." Linh Lung Mộng trừng mắt nhìn về phía Vương Vũ, rồi mắng.
"Phụt..." Vương Vũ nghe thấy thế suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng kêu lên với giọng sợ hãi: "Bà chị à! Cô chú ý ngôn từ một chút có được hay không?"
Mặc dù Vương Vũ biết Linh Lung Mộng đang nói gì, nhưng kiểu nói của cô nàng này quá khoa trương. Nơi này cách lối ra của thành Tinh Linh không xa, người không nhiều nhưng tuyệt đối cũng có không ít... Nếu như bị người vây xem, không biết phải trốn chỗ nào.
Thành Tinh Linh cách thành Dư Huy không xa, bên này Vương Vũ cũng có vài người quen. Nếu chuyện này bị truyền đi, về sau biết sống thế nào.
"Ta không biết, ngươi phải tổ đội với ta, nếu không thì ta sẽ hô lên..." Nói xong, Linh Lung Mộng bèn nhào về phía Vương Vũ.
"Mẹ kiếp!" Vương Vũ đầu đầy mồ hôi, quả nhiên cô nàng này là bằng hữu của Vô Kỵ, ngay cả cách làm người cũng giống như vậy.
"Đây là nhiệm vụ riêng của nghề nghiệp... Chỉ có thể làm một mình, không thể làm cùng người khác." Vương Vũ vừa tránh né, vừa giải thích.
"Nhiệm vụ riêng? Có ý gì thế? Phần thưởng là cái gì?" Linh Lung Mộng hỏi với vẻ tò mò.
"Này chị! Hai ta thân nhau lắm hay sao?" Vương Vũ xạm mặt lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được nên nói ra câu này.
"Ngươi chơi xong muốn bỏ ta hay sao?" Linh Lung Mộng lại hét lên.
"Ta..." Vương Vũ đau đầu, mắt thấy có người ở xung quanh. Vương Vũ vội lấy tay bịt miệng Linh Lung Mộng, sau khi kéo cô nương này đi thật xa hắn mới nói: "Cô đừng làm như vậy có được hay không?"
Kỳ thật, cô nương này cũng không có ác ý, chỉ là tò mò mà thôi, hơn nữa người ta còn giúp mình, Vương Vũ không thể giết cô ta. Cô ta càng làm như vậy, Vương Vũ càng cảm thấy không thể ra tay. Vương đại hiệp luôn cho rằng dùng bạo lực có thể giải quyết tất cả vấn đề ở trong trò chơi, nay xem như là được mở rộng tầm mắt.
"Vậy ngươi nói cho ta..."
"Ta..."
“Ta hô lên đấy."
"Ta sợ cô rồi, phần thưởng là Khinh Công của riêng Võ sư." Vương Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Khinh Công? Sao trò chơi này đồ vật lộn xộn gì cũng có? Nó dùng làm gì thế?" Linh Lung Mộng đã chơi không ít game online võ hiệp, đương nhiên đã nghe nói qua khinh công, nhưng ở trong trò chơi phương tây mà lại có hai chữ khinh công, điều này khiến cô không hiểu.
"Tương được với tọa kỵ chuyên dụng của các cô..." Vương Vũ đành phải giải thích một phen.
"Thú vị như thế, sao ngươi không mang theo ta chơi cùng?" Linh Lung Mộng kêu lên với giọng hưng phấn.
"Đại tỷ! Nhiệm vụ này chỉ được làm một mình."
"Chơi vui không?"
"Cô cảm thấy thế nào?"
"Mang ta theo..."
"Móa!"
Vương Vũ đã sụp đổ.
"Thế cô đi theo ta đi, nhưng nhiệm vụ này không thể tổ đội." Đối mặt với người phụ nữ giết không được mà nói cũng chẳng xong, Vương Vũ đành phải lựa chọn thỏa hiệp, dù sao chỉ cần không tổ đội, cũng có thể làm được nhiệm vụ này. Vương Vũ không sợ không hoàn thành được nhiệm vụ, mà sợ mang theo cô nàng này sẽ thêm phiền.
"Đừng nhìn ta với vẻ thù nhà hận nước như thế, tỷ tỷ rất lợi hại, nói không chừng đến lúc đó ngươi phải cần đến ta đấy." Linh Lung Mộng mặt dày mày dạn nói.
"Ngài đừng đưa chữ dùng đặt trước chữ ta như vậy có được hay không, làm như hai ta có quan hệ gì đấy, kỳ thật chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi." Vương Vũ nói vẻ phát điên.
"Một lần gặp, hai lần quen... Gọi cô em trò chuyện cũng như thế mà..." Linh Lung Mộng không giờ khắc nào mà không thể hiện ra khả năng diễn đạt của mình. Vương Vũ thấy thế này bèn dứt khoát ngậm miệng lại, sợ bà cô này lại nói lung tung.
Trên đường đi, Linh Lung Mộng nói nhảm líu ra líu rít, khiến Vương Vũ nhức đầu không thôi. Rốt cuộc, Vương Vũ cũng biết vì sao lúc trước Vô Kỵ xây dựng công hội lại không nói cho Minh Đô.
Game online chỉ có bàn phím và chuột, đánh chữ nói chuyện còn rất hạn chế. Trong game giả lập hiện thực ngoài trừ ngâm xướng kỹ năng, may mà Minh Đô chọn Pháp sư, khiến Pháp sư không thể nói chuyện được... Cái này quá phiền rồi.
Hơn nữa, cô nàng này không giống Minh Đô. Minh Đô nói chuyện nhiều nhất chỉ là miệng tiện muốn ăn đòn, còn cô nương này vừa mở miệng toàn lôi ra cái gì không... Quả thật...
"Cô có quen Minh Đô không?" Vương Vũ bị Linh Lung Mộng làm phiền nên hỏi.
"Tên gia súc đó rất lắm mồm." Linh Lung Mộng thuận miệng trả lời.
Vương Vũ lệ rơi đầy mặt, cô nàng này còn dám nói Minh Đô lắm mồm, Vương Vũ đều muốn kêu oan cho Minh Đô.
"Đúng rồi! Ngươi có người yêu chưa? Ngươi thấy ta thế nào?" Linh Lung Mộng đột nhiên hỏi, tư tưởng của cô nương này quả nhiên không có giới hạn, không ai có thể đoán được cô ta có thể chuyển được đề tài Minh Đô, sang đề tài người yêu.
"Nói thật, ta cảm thấy cô rất hợp với Minh Đô..." Đây là lời thật lòng của Vương Vũ.
"Tên đó vừa gầy lại vừa xấu, không phải gu của lão nương." Linh Lung Mộng lại nói: "Lão nương thích loại đàn ông cường tráng như ngươi..."
"Ta đã kết hôn rồi..."
"Thật đáng tiếc, khi nào ly hôn thì báo cho ta một tiếng."
"Cút!"
Cứ như vậy, dưới sự quấy rồi của Linh Lung Mộng, cuối cùng Vương Vũ cũng đã tìm được Tinh Linh Gió Messía.
Messía thân là Tinh Linh Gió, không biết người thiết kế ăn bớt nguyên liệu, hay muốn con hàng này không giống bình thường, cho nên nửa trên của con hàng này là một người đàn ông tuấn tú, nhưng nửa dưới lại là một cơn gió, khiến cho người ta cảm thấy gã có tốc độ rất nhanh.
Vương Vũ muốn đi lên nói chuyện để làm nhiệm vụ, nhưng Linh Lung Mộng đột nhiên kéo lại Vương Vũ, sau đó nói với giọng nghiêm túc: "Khoan đã, NPC này có vấn đề."
Vương Vũ nghe vậy, bèn vội vàng dừng bước.
Nếu như ở phương diện chiến đấu, Vương Vũ không phục ai, nhưng ở phương diện tri thức của trò chơi, Vương Vũ vẫn nghe lời mấy tên giảo hoạt ở trong giới game online.
Linh Lung Mộng là cao thủ cùng cấp với Thủy Hạ Khán Ngư, hiển nhiên tri thức trò chơi rất phong phú, không kém hơn Thủy Hạ Khán Ngư, thế nên vừa nghe thấy câu nói của Linh Lung Mộng, Vương Vũ lập tức cảnh giác.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trên khuôn mặt của Linh Lung Mộng hiện lên vẻ ngưng trọng, rồi nói: "Ngươi nói gã không có nửa người dưới, chẳng phải cuộc sống sẽ không có ý nghĩa có đúng không?"
"Còn gì nữa không?"
"Còn cái gì?" Linh Lung Mộng mờ mịt.
"Vấn đề ấy?" Vương Vũ trừng mắt hỏi.
Linh Lung Mộng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ vấn đề vừa rồi không thâm ảo hay sao?"
"Ta... Cô..." Vương Vũ chơi trò chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Vũ bị người chọc tức khiến cho run rẩy.
"Cô đứng ở đây đừng đi quấy rối, nếu không ta sẽ làm thịt cô." Vương Vũ nói một câu không có phong độ đàn ông với Linh Lung Mộng, sau đó đi về phía Tinh Linh Gió Messía.
"Bằng hữu thân yêu, hình như ta cảm nhận được sức mạnh hàn băng thuần khiết ở trên người ngươi, ngươi có thể nói cho ta là vì sao hay không?" Messía nói tới nói lui, giọng nói du dương dương trầm bổng và vô cùng dễ nghe.
"Bởi vì ta mang đến món quà mà ngài rất thích." Vương Vũ vừa đọc lời kịch, vừa lấy ra hai đóa Thánh Liên trong tuyết.
"Hoa sen băng thánh khiết biết bao, có thể có được huy hiệu Lôi Đình của tộc Titan tán thành, chắc các hạ sẽ không chỉ đến tặng hoa cho ta." Messía thu lại Thánh Liên trong tuyết, sau đó nở nụ cười nhìn về phía Vương Vũ rồi nói.
Vương Vũ đáp: "Ta nghe nói ngài là thần ở trong gió, nên ta muốn được ngài tán thành, để ta khống chế được sức mạnh của gió."
Messía cũng dứt khoát, Vương Vũ đã nói ra ý đồ đến, lập tức nói: "Hóa ra là một vị Võ sư xuất sắc, ngươi đã đi xa vạn dặm đưa Thánh Liên trong tuyết đến đây, đưa ra yêu cầu này cũng không tính quá phận."
"Cảm ơn ngài!"
Messía loại khoát tay, rồi nói: "Cái gọi là khinh công giống như tọa kỵ chuyên dụng của những nghề nghiệp khác. Mục đích là giúp cho những chiến sĩ như ngươi cao hơn, nhanh hơn và mạnh hơn. Nhưng ngươi lại hơi khác, độ khó thí luyện sẽ cao hơn nhiều."