Trang 276# 1
Chương 552: Khinh công thuộc tính biến thái
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cô đi làm gì?" Vương Vũ không hiểu hỏi, là một Cung thủ, rõ ràng thành Tinh Linh mới là đại bản doanh của cô nàng này chứ.
Linh Lung Mộng nói: "Đi theo ngươi nhìn xem một chút... Thuận tiện gặp đám súc sinh kia..."
Vương Vũ tự tát cho mình một cái thật mạnh, thầm tự mắng mình: "Ai bảo mày nói linh tinh, đi thì cứ đi, lại còn bắt chuyện với cô ta làm cái lông gì, con nhỏ theo đuôi này..."
"Sao vậy? Bà đây đi theo ngươi, nhìn ngươi bộ dạng không vui như thế kia, ngươi có ý gì hả?" Linh Lung Mộng không vui nói.
"Vui mới là lạ ấy." Vương Vũ bĩu môi: "Ta nói cho cô biết, đến lúc đó nói chuyện kiềm chế lại một chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo..."
Cách nói chuyện của Linh Lung Mộng quá thô lỗ, mặc dù Vương Vũ có chút không thích ứng nổi, nhưng thời gian dài vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng mà nếu để Mục Tử Tiên nghe thấy cái gì mà "Kéo quần lên là không nhận ai nữa" vân vân, còn không phải phát điên luôn sao?
Ngay cả bản lĩnh ăn không nói có của đám súc sinh Toàn Chân Giáo kia nữa, cho dù Mục Tử Tiên không nghe thấy, họ cũng có thể tìm cơ hội để Mục Tử Tiên nghe thấy.
"Fuck, chân và miệng ở trên người bà đây, muốn đi đâu thì đi, muốn nói gì thì nói, ngươi quản lý được ta chắc?" Linh Lung Mộng nói ra câu tiếp theo đã khiến Vương Vũ nghẹn họng.
Vương Vũ: "..."
Người phụ nữ này thật sự khiến người ta bất đắc dĩ, mà mình cũng không phải là thành chủ, dù sao cũng không thể hạn chế người ta ra vào thành được.
Dẫn theo một cái đuôi, Vương Vũ quay về thành Dư Huy tìm lão già Ẩn Giả.
Ẩn Giả nhìn thấy trên đầu Linh Lung Mộng cũng có danh hiệu Đứa Con Của Gió, bất ngờ liếc nhìn Linh Lung Mộng một cái, sau đó bất ngờ hỏi: "Khống Ảnh Sử?"
"Cái gì phân cơ?" Vương Vũ sửng sốt.
"Khống Ảnh Sử!" Linh Lung Mộng tùy tiện nói: "Lão già tinh mắt ghê nhỉ."
"Cũng được cũng được, có điều ngươi không phải nghề nghiệp ẩn hệ cận chiến, không lĩnh nhiệm vụ ở chỗ ta được." Ẩn Giả nói.
Vừa nghe thấy Ẩn Giả nói như vậy, Vương Vũ rất hứng thú hỏi: "Chẳng lẽ tất cả nghề nghiệp ẩn hệ cận chiến đều phải tìm ngươi nhận khen thưởng nhiệm vụ sao?"
"Vậy cũng không phải, nguyên tắc ở gần có hiểu hay không hả, nhưng hễ là nghề nghiệp ẩn, cũng đều có thể đến chỗ đạo sư NPC nghề nghiệp ẩn của thành chính ở gần đấy để nhận nhiệm vụ chuyên dụng, nếu không muốn nhận một nhiệm vụ còn phải chạy qua chạy qua đến mười mấy nghìn cây số xa xôi, sẽ bị người chơi mắng chửi là hãm hại thẻ giờ chơi của người ta." Ẩn Giả giải thích xong còn khinh thường nói: "Chúng ta sao có thể thông đồng làm bậy với loại game hãm hại người khác này được."
Vương Vũ nói: "Ừ, các ngươi không hãm hại thẻ, chỉ lấy tiền."
"Khụ khụ, được rồi, không nói chuyện này nữa, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?" Ẩn Giả lúng túng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác.
"Hoàn thành xong rồi!" Vương Vũ lộ ra danh hiệu Con Của Gió.
"Không hổ là đệ tử của ta, làm tốt lắm!" Ông già Ẩn Giả cười lên đánh một luồng ánh sáng vào trong cơ thể Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành xong..., lấy được phần thưởng: Hệ thống vật cưỡi chuyên dụng.]
Theo nhắc nhở của hệ thống, vị trí ô tọa kỵ bắt mắt nhất của Vương Vũ, có thêm một ô vật cưỡi chuyên dụng, cũng hiện lên thông báo: "Chưa trang bị vật cưỡi chuyên dụng."
"Được rồi, cút đi!" Mở xong ô vật cưỡi chuyên dụng, Ẩn Giả vung tay đuổi Vương Vũ đi.
Vương Vũ đứng dậy đang định rời đi, đột nhiên hình như nghĩ đến chuyện gì, vội vàng quay đầu lại hỏi: "Khinh công của ta đâu?"
"Ây... Ngươi vẫn còn nhớ đến nó à?"
"Nói nhảm! Ngươi thử nói xem!" Vương Vũ giận dữ, cũng quen như vậy rồi, lão già Ẩn Giả nay sao lại cứ như thế nhỉ, đức hạnh có thể giấu đi được là giấu, cũng may mình phản ứng nhanh, nếu không lần sau đến tìm tên này, chắc chắn ông ta sẽ không thừa nhận, dựa theo lời nói của NPC chính là, đây là những thứ chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình để lấy được, dựa vào cái gì phải trả lại cho ngươi.
"Được được được, cho ngươi..." Ẩn Giả vừa lấy ra một quyển sách màu xanh vừa nói: "Chỉ đùa với ngươi mà thôi, xem bộ dạng hẹp hòi của ngươi kìa, lão phu lại chiếm mất phần thưởng của ngươi sao?"
"Stop đê!" Vương Vũ nhận lấy khinh công, vô cùng khinh thường cắt lời một tiếng, dựa vào nhân phẩm của NPC mà nói, chiếm mất phần thưởng cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Trang bị khinh công lên ô vật cưỡi chuyên dụng, thuộc tính khinh công lập tức hiện ra.
"Ngự Phong": (Vật phẩm Hiếm Có) (Khinh Công)
Ngự Phong Hành: Tốc độ di chuyển tăng thêm 300%, mỗi giây hao phí 2 điểm giá trị khinh công.
Ngự Phong Tung: Trạng thái Ngự Phong Hành có thể nhảy lên bốn lần với tốc độ kinh người, độ cao tối đa mà người chơi có thể nhảy lên mỗi đoạn là 200%. Mỗi lần nhảy hao phí 20 điểm giá trị khinh công, mỗi giây hao phí 2 điểm giá trị khinh công.
Vượt Nóc Băng Tường: Kỹ năng chuyên dụng của Võ Học Gia và nghề nghiệp nhánh ẩn Đạp Vân Khách, trong trạng thái Ngự Phong Hành có thể treo móc và leo trèo lên những chướng ngại vật trong cảnh tượng, treo móc: mỗi giây hao phí 1 điểm giá trị khinh công, leo trèo: mỗi giây hao phí 4 điểm giá trị khinh công.
Vật cưỡi chuyên dụng: Khi chiến đấu không cần phải xuống ngựa, chuyên dụng của Võ sư, có thể sử dụng toàn bộ kỹ năng trong trạng thái Ngự Phong Hành.
Ngự Phong Nhất Kích: Kỹ năng của vật cưỡi, trong trạng thái di chuyển với tốc độ cao có thể cho kẻ địch một chiêu trí mạng, hao phí năm trăm mana, thời gian làm lạnh năm mươi giây.
Khí Thế Phong Lôi: Huy hiệu có hiệu quả tăng thêm, giảm một nửa hao phí giá trị khinh công.
Giá trị khinh công: Giá trị tiêu hao khi Võ sư ở trạng thái khinh công, ban đầu giá trị khinh công là 1200, mỗi lần thăng một cấp giá trị khinh công +30.
"Ồ..." Vương Vũ vốn đã rất hài lòng với thuộc tính khinh công rồi, nhưng mà giá trị khinh công này lại khiến Vương Vũ hơi nghi ngờ một chút.
Di chuyển của vật cưỡi bình thường được tăng thêm 200%, vật cưỡi chuyên dụng là 300%, những thuộc tính này đều giống nhau, khác biệt duy nhất là, khinh công còn có tiêu hao... Phải biết rằng vật cưỡi chuyên dụng của những nghề nghiệp khác cũng không có đặc điểm này.
Giá trị khinh công 1200, cũng chỉ có thể chạy mười phút đồng hồ, có Khí Thế Phong Lôi tăng thêm, cùng lắm cũng chỉ có thể chạy được hai mươi phút đồng hồ.
Bản đồ "Trọng Sinh" vừa đi vừa đánh, chỉ vẻn vẹn hai mươi phút đồng hồ, tốc độ 300%, cũng không chạy hết một khu hoang dã của một thành chính... So sánh một chút, thiết lập của giá trị khinh công này quả thật là chơi đểu Võ sư.
Có điều sau khi nhìn thấy thuộc tính của khinh công, Vương Vũ cũng hiểu được tại sao phải đặt ra giá trị hao phí của khinh công.
Thứ nhất, vật cưỡi chuyên dụng của những nghề nghiệp khác đều là sức mạnh từ bên ngoài, khinh công lại là người chơi tự mình chạy, gia súc không chạy được cũng là bình thường.
Thứ hai, thuộc tính Ngự Phong Tung cũng không chỉ đơn giản là nhảy lên, năng lực nhảy vọt của Võ sư bình thường là một mét rưỡi, mà năng lực nhảy vọt của Vương Vũ có trang bị và danh hiệu tăng thêm, được khoảng ba mét, trong trạng thái Ngự Phong Tung vậy là sẽ nhảy được sáu mét, nhảy bốn lần thì đó chính khoảng hai mươi bốn mét, hơn nữa còn có thêm Vượt Nóc Băng Tường, tuyệt đối khiến Võ sư có thể bay qua phần lớn những cảnh vật trong game trong giá trị có hạn của khinh công.
Cùng tốc độ này, bay và đi, chênh lệch tuyệt đối không phải một nửa hay một lần, chỉ riêng việc ra khỏi thành mà nói, Võ sư có khinh công trực tiếp nhảy tường thành vượt qua là được, mà những nghề nghiệp khác thì phải đi vòng, chỉ dựa vào một điểm này thôi cũng đã đủ nhận ra lợi thế của khinh công rồi.
Còn có nữa là, những nghề nghiệp khác ở trạng thái cưỡi chỉ có thể sử dụng kỹ năng chiến đấu trên lưng ngựa, mà Võ sư ngoại trừ kỹ năng tọa kỵ ra, còn có thể sử dụng tất cả những kỹ năng khác, tuy nói rằng ở tốc độ rất cao sử dụng quá nhiều kỹ năng thì khi thi triển sẽ không có lợi, nhưng đây tuyệt đối cũng là một lợi thế lớn của khinh công.
Thảo nào vật cưỡi chuyên dụng của những nghề nghiệp khác chỉ cần mở cột nhiệm vụ ra, là có thể trả giá mua sắm được ở cửa hàng của hệ thống, mà Võ sư lại phải tự mình đi tìm... Thảo nào thời kỳ đầu nghề nghiệp Võ sư yếu kém như vậy... Bởi vì một Võ sư sau khi được trang bị khinh công, độ linh hoạt và loại hình tấn công, đều là những thứ mà tất cả nghề nghiệp khác đều không có được.