Trang 276# 2
Chương 553: Cục cưng đào hoa Vương Thiết Ngưu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Khi Vương Vũ đang tự thưởng thức thuộc tính khinh công của mình, hệ thống lại phát lời nhắc nhở.
[Huy hiệu Khí Thế Phong Lôi của bạn có thể mở ra nhiệm vụ khinh công, xin mời dò hỏi manh mối tại người hướng dẫn nghề nghiệp.]
“Huy hiệu? Nhiệm vụ khinh công?” Vương Vũ hơi ngây người, không phải mình đã có khinh công rồi sao? Tại sao còn có nhiệm vụ khinh công? Còn huy hiệu là sao?
Nghĩ tới điều này, Vương Vũ gỡ huy hiệu xuống đưa đến trước mặt Ấn Giả hỏi: “Thầy à, người biết vật này không?”
Ẩn Giả híp mắt nhìn một cái, trong mắt lão hơi ánh lên vẻ kinh ngạc rồi lập tức biến mất, sau đó lão chìa tay ra nói với Vương Vũ: “Đưa đây ta xem thử....”
“Ngài cứ nhìn như vậy đi...” Vương Vũ có chút đề phòng lão, bây giờ hắn cũng không dám tùy tiện giao đồ vật cho NPC, vì đưa ra cái gì chắc chắn không lấy lại được.
“Cái đồ keo kiệt, vật đã khóa rồi ta còn có thể cướp của ngươi hay sao, mau đưa đây.” Vừa dứt lời Ẩn Giả vươn tay bắt lấy huy hiệu.
Một khi Ẩn Giả đã ra tay với toàn bộ sức mạnh thì tốc độ cực nhanh, nên loại gà yếu cấp 40 như Vương Vũ cũng không tránh kịp, ngay lập tức huy hiệu đã bị lão đoạt đi.
“Quả nhiên là Khí Thế Phong Lôi, ngươi hoàn thành thí luyện Titan và Tinh linh rồi sao?” Ẩn Giả kích động hỏi.
“Ừ.” Vương Vũ khẽ gật đầu.
“Tốt, tốt lắm...” Ẩn Giả kích động nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng xuất hiện một vị thiên tài vô song, xem ra ngươi thật sự xứng với danh hiệu Võ học gia này.”
“Tất nhiên!” Vương Vũ đáp lời với vẻ không chút khiêm tốn. Nếu như ở phương diện khác thì nhất định Vương Vũ sẽ hạ mình khiêm tốn, duy nhất chỉ ở con đường võ học, Vương Vũ có sự tự hào và sức mạnh tuyệt đối, nếu hắn không được coi là Võ học gia thì những người khác càng không thể.
“Thật ra khinh công kia của ngươi là khinh công dành riêng cho Võ học gia, hiện tại chỉ là một bản không hoàn chỉnh thôi." Ẩn Giả nói nhỏ.
Theo những lời Ẩn Giả vừa nói, Vương Vũ thế mới biết được, hóa ra khinh công trang bị cho mình là truyền thừa từ Võ Thần trong truyền thuyết, trừ cái tên Ngự Phong ra thì còn có một tên gọi khác là Ngự Lôi.
Do trời sinh hệ Võ sư này không có vũ khí vượt trội, nghề nghiệp có yêu cầu rất cao đối với tố chất của người kế thừa, đặc biệt với khinh công là quan trọng nhất, yêu cầu của nó lại càng khắc nghiệt, muốn học được khinh công chuyên thuộc bắt buộc phải có trong tay Khí Thế Phong Lôi.
Người có tố chất như vậy nghìn năm cũng không thấy, cho dù gặp được một người cũng sẽ không tốn hao công sức cho một nghề nghiệp không có tiền đồ như vậy, thế nên để cho nghề Võ học gia được truyền thừa cho đời sau, Võ Thần đã chia khinh công thành hai bộ Ngự Phong và Ngự Lôi...
So sánh với sức mạnh của lôi, sức mạnh của gió dễ nắm giữ hơn, cho nên chỉ có bộ Ngự Phong được truyền thừa lại, về phần Ngự Lôi đã sớm biến mất theo sự mất tích của Võ Thần.
“Không nghĩ đến lúc lão đây còn sống còn có thể gặp được người có thể nắm giữ được Khí Thế Phong Lôi...” Ẩn Giả nước mắt lưng tròng.
“Thấy lão kích động như vậy, có thưởng cho ta ư?” Vương Vũ hỏi.
Vừa nghe Vương Vũ muốn đòi phần thưởng, Ẩn Giả lập tức khôi phục vẻ mặt thường ngày đáp: “Không có phần thưởng, nhưng có nhiệm vụ.”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ khinh công Truy Phong Trục Điện, nhận hay không?]
“Hả, nhiệm vụ này có quy định thời gian không?” Vương Vũ do dự hỏi.
“Không có.” Ẩn Giả lắc đầu.
“Thất bại có bị trừng phạt không?”
“Không có.” Ẩn Giả tiếp tục lắc đầu.
“Được, vậy ta nhận.” Vương Vũ thuận tay nhấn chấp nhận.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ khinh công Truy Phong Trục Điện, tìm ra khinh công Ngự Lôi trong truyền thuyết. Phần thưởng nhiệm vụ: Khinh công chuyên thuộc của Võ học gia.]
“Là nhiệm vụ này sao? Có manh mối gì không?” Vương Vũ nhìn thanh nhiệm vụ, hỏi một cách ngu ngơ.
Mẹ nó ngay cả gợi ý và địa điểm đều không có, vậy cũng gọi là nhiệm vụ sao? Hoàn toàn muốn mù hai mắt luôn mà, thế giới Trọng Sinh lớn như vậy, không cho một đầu mối, tìm người cũng vất vả nói chi tìm món đồ vật không lên tiếng cơ chứ?
Ẩn Giả đáp một cách hết sức không có trách nhiệm: “Nếu có manh mối cũng không cần ngươi đi tìm, khi nào ngươi tìm bản Ngự Lôi đó thì tới tìm ta là đươc.”
“...” Vương Vũ đầu đầy vạch đen, hắn thuận tay đóng thanh nhiệm vụ lại, dù sao bây giờ Ngự Phong cũng đã đủ dùng, về phần khinh công chuyên thuộc đó thì trước hết gác lại đã nhé, khi nào có được tất cả vận may đi, thật sự phải tập trung hết nghị lực để tìm thì đoán chừng cả đời cũng không tìm thấy.
Rời khỏi hẻm nhỏ, Vương Vũ hô to trong kênh Toàn Chân Giáo: “Các ngươi ở đâu vậy?”
“Trong quán rượu chứ đâu...” Tất cả mọi người đồng thanh trả lời, bình thường vào lúc này cả đám Toàn Chân Giáo đã giải quyết xong phó bản và nhiệm vụ hằng ngày, bây giờ cũng không phải thời gian luyện cấp, cho nên cả hội chạy đến quán rượu vun đắp cảm tình, dĩ nhiên những tên ti tiện này tuyệt đối không phải giao lưu tình cảm với mấy ông già thối, dù sao trước đây khi Dương Na chưa gia nhập Toàn Chân Giáo thì bọn họ cũng rất ít tụ họp.
“Còn ngươi? Làm nhiệm vụ xong rồi sao?” Vô Kỵ hỏi.
“Xong rồi, ta mang đến cho các ngươi một người bạn...” Vương Vũ nói.
“Nam hay nữ?” Đám người Ký Ngạo nghe vậy vội vã gào lên hỏi.
Trước kia Toàn Chân Giáo chỉ toàn đàn ông, từ sau khi Vương Vũ gia nhập Toàn Chân Giáo, tỉ lệ nam nữ trong hội rõ ràng cao lên thành 3:2, trừ bông hoa đã có chủ là Mục Tử Tiên ra, tất cả đều là các cô gái độc thân lại xinh đẹp, Vương Vũ là người phi phàm như thế, sớm đã bị một đám ti tiện lén phong làm cục cưng đào hoa.
Vương Vũ nhìn người Linh Lung Mộng cà lơ phất phơ bên cạnh, đáp: “Nữ.”
“Nữ hả? Ngưu thúc mau đến đây... Cô ấy có xinh đẹp không?” Ký Ngạo hỏi một cách vồ vập.
“Có...” Tuy rằng Lung Linh Mộng còn vài thiếu hụt trong tính cách, nhưng không thể không nói cô ta tuyệt đối không xấu... Dù sao trong trò chơi ấy mà, tướng mạo có thể điều chỉnh....
“Oa, hiền đệ Thiết Ngưu (Lão Ngưu) vạn tuế...” Xuân Tường cùng với Minh Đô vỗ tay hoan nghênh.
“Là ai vậy? Tên là gì? Em có biết người đó không?” Ngay lúc này, Mục Tử Tiêm thuộc phe nghìn năm lặn nước bất chợt thả một câu, trong phút chốc không khí trong kênh lạnh xuống.
“Bà xã... em đang ở đây à...” Vương Vũ lau mồ hôi, xem ra trong khoảng thời gian này Mục Tử Tiên cũng không vội, cô đang ở một bên làm gián điệp.
“Sao thế? Anh hy vọng em không ở đây sao?” Mục Tử Tiên hỏi với giọng điệu không vui.
“Không có... Cô gái này tên Linh Lung Mộng, là bạn cũ của Vô Kỵ.” Vương Vũ nói chi tiết về cô gái.
“À, em chỉ hỏi một chút thôi.” Dứt lời, Mục Tử Tiên lại tiến vào hình thức gián điệp.
“Tiểu Mộng?”
“Dì Mộng?”
Nghe thấy tên Linh Lung Mộng, vẻ mặt mấy người Ký Ngạo cùng với Xuân Tường đều hơi thay đổi... Nhìn Vô Kỵ với vẻ mặt khó coi: “Ngươi đã sớm biết cô ta sẽ tới, lại không nói cho chúng ta biết?”
Vô Kỵ bưng chén rượu, cười mà không nói.
“Dì Mộng? Nói lung tung gì đó... Trẻ con bớt xem mấy thứ không lành mạnh đó đi...” Vương Vũ dạy dỗ.
“À...Cái kia... ta còn có nhiệm vụ, ta đi trước...” Xuân Tường vội nói.
Minh Đô hùa theo: “Ta cũng vậy, có mỹ nữ gọi ta đi dạo phố, các ngươi trò chuyện trước đi.”
“Ta đi làm nhiệm vụ với Xuân huynh...” Ký Ngạo cũng đứng dậy.
“Nhiệm vụ của ông đây là nhiệm vụ một người.”
“Xuân chó chết, con mẹ ngươi!” Còn lại Bắc Minh Hữu Ngư cùng với Doãn Lão Nhị là người mới đến nên không hiểu chuyện gì. Hai người thầm nghĩ người đến là thần thánh phương nào, lại có thể dọa ba kẻ tai họa nổi danh Toàn Chân Giáo thành như vậy.
“Các ngươi đợi lát nữa hãy đi nhé, ta đã đến cửa rồi...” Dứt lời, Vương Vũ đã đẩy cửa đi vào quán rượu.
Thấy cô gái sau lưng Vương Vũ, ba người Xuân Tường sợ đến mức dính mông lên ghế.