Trang 277# 1
Chương 554: Nguồn căn tội ác của Toàn Chân Giáo.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Úi chà... Mọi người đều ở đây à...” Sau khi Linh Lung Mộng bước vào cửa, liếc mắt đã thấy bọn Vô Kỵ.
Vô Kỵ vẫy tay với Linh Lung Mộng: “Đã tới à.”
“Ừ!” Linh Lung Mộng nghênh ngang đi tới, ngoài miệng còn gào to: “Đại Xuân, ngươi chui xuống dưới bàn làm gì vậy?”
“Gà Con để cho dì sờ chút, xem ngươi đã trưởng thành chưa nào...”
“Minh à, ngươi càng ngày càng xấu rồi, bà đây rất thích ngươi xấu như vậy.”
Mặt ba người vàng như đất, những người khác nghe tiếng nói của Linh Lung Mộng thì vội vã đứng lên trốn một bên với thái độ sống chết mặc bay, vẻ mặt lại tràn ngập tò mò với Linh Lung Mộng.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bao Tam lặng lẽ giới thiệu cho những người mới đang đầy vẻ mờ mịt: “Người đó là nữ lưu manh nổi danh, ba tên này bị cô ta chơi hỏng luôn rồi...”
Lúc hai người giải thích cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chơi hỏng”, làm cho mấy người suy nghĩ miên man, nhưng mà thấy hành vi sợ hãi của ba người kia, thì hàm ý của hai chữ này tuyệt đối còn sâu xa hơn ý trên mặt chữ.
“Cô thật là lợi hại, lực uy hiếp rất lớn đó...” Vương Vũ đi theo phía sau Linh Lung Mộng, giơ ngón cái khen tặng cô ta.
Ba người Xuân Tường này là dạng người hoặc là đáng khinh hoặc là ti tiện, hoặc là đứa nhóc con bướng bỉnh, bình thường ba tên này là người có hành vi quái đản nhất, không nói đến những người bên ngoài, ngay cả cao thủ có lực uy hiếp tầm cỡ như Vương Vũ đây, cũng chưa từng được bọn họ kính trọng bao nhiêu. Bấy giờ hắn lại thấy bọn họ bị Linh Lung Mộng dọa thành như vậy, thật sự làm cho Vương Vũ kinh ngạc không ngớt.
“Anh nói vậy không đúng rồi, bạn hiền gặp mặt mà, hẳn nên nhiệt tình một chút chứ...” Linh Lung Mộng vừa nói vừa đi đến trước bàn, ba người Minh Đô sợ đến mức lui vào trong góc run cầm cập.
Lúc này Vô Kỵ hòa giải: “Thôi được rồi, cô cũng đừng dọa bọn họ nữa.”
“Hừ!” Linh Lung Mộng liếc nhìn Vô Kỵ, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến ba người Minh Đô nữa.
“Chính thức giới thiệu với mọi người, vị này là Linh Lung Mộng, là bạn cũ của Toàn Chân Giáo!” Vô Kỵ chỉ vào Linh Lung Mộng giới thiệu cho những người mới cùng với Vương Vũ: “Chỉ là IQ hơi thấp một chút, nên vẫn không vượt qua được bài kiểm tra của Toàn Chân Giáo.”
“Con mẹ ông đó!” Linh Lung Mộng giận dữ nhìn Vô Kỵ.
“Ừ, đúng là không cao, cô ấy toàn thêm điểm vào thuộc tính trí lực.” Vương Vũ quả quyết. Chuyện Cung thủ phải thêm điểm nhanh nhẹn thì đến Vương Vũ còn biết, mà một game thủ lâu năm như Linh Lung Mộng lại thêm toàn bộ vào trí lực... Ở đây trí lực thấp quả thực chính là ngu xuẩn.
“Chỉ là bà đây nhìn nhầm mà thôi!” Linh Lung Mộng giải thích.
Vô Kỵ cười ha hả: “Chủ yếu vẫn là muốn bù lại khuyết điểm của cô thôi.”
Linh Lung Mộng đặt thanh nỏ cầm trong tay xuống bàn nói: “Ông muốn chết cứ việc nói thẳng!”
Linh Lung Mộng là người đã lắc lư khắp nơi cùng đám người Vô Kỵ trước khi thành lập Toàn Chân Giáo. Cô gái này có quan hệ cực tốt với Độc Cô Linh – người đảm nhiệm vai trò lão đại đầu tiên của Toàn Chân Giáo, khi đó tuy nói Linh Lung Mộng thao tác cũng ổn, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách của cô ta, cộng thêm thực lực không tính là xuất sắc gì, cho nên người biết tới cô ta cũng không nhiều.
Những đối với Toàn Chân Giáo mà nói, cô gái này là người hướng dẫn nhập môn của bọn họ. Đừng thấy Linh Lung Mộng là một cô gái, cô ta là người mang đậm tính khí lưu manh. Tính cách ngang ngược không phân rõ phải trái của Minh Đô, sự bỉ ổi của Xuân Tường, còn có phong cách tội phạm của toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo này đều là nhờ cô nàng này rèn luyện ra.
Tất nhiên cô gái này cũng mang theo khí chất thổ phỉ rất nặng, chỉ số thông minh cũng không cao, nhưng cô ta không giống bọn người Toàn Chân Giáo kia, phát huy hết cỡ đặc điểm khiến người ta căm ghét như vậy, đây cũng là một điều đáng tiếc.
Hơn nữa ở trong trò chơi có một vài cô gái mang theo khí chất thổ phỉ cũng không phải là chuyện xấu gì, người xinh đẹp như Linh Lung Mộng mà đùa giỡn lưu manh thì làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, còn loại người xấu xí như Minh Đô đùa giỡn lưu manh lại khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét.
Sau một hồi giới thiệu, cả đám người mới hiểu sơ về Linh Lung Mộng, bọn họ không nhịn được thở dài một hơi. Hóa ra một cô nàng vô hại như vậy, con mẹ nó mới là nguồn căn tội ác của Toàn Chân Giáo đó.
Ngoài ra, Dương Na còn sinh ra tình cảm sùng bái với cô nàng này: “Mộng tỷ, sao chị làm được điều đó vậy?”
Có thể dẫn dắt bọn xấu xa Toàn Chân Giáo này, hơn nữa còn dạy dỗ ba kẻ đau đầu nhất đến gọi dạ bảo vâng, người này chính là sự tồn tại như một vị thần trong lòng Dương Na.
Linh Lung Mộng thấy Toàn Chân Giáo còn có người chơi nữ, vẻ mặt cô ta càng hăng hái, nói với vẻ hết sức hèn mọn: “Có thời gian chúng ta có thể thảo luận thấu đáo...”
“...” Cả đám Toàn Chân Giáo thấy bộ dạng này của cô ta, toàn thân phát rét một hồi... Ngoại trừ Dương Na với vẻ mặt ở trạng thái đáng yêu ra, ngay cả người thuần khiết như Vương Vũ cũng nghe ra cái gọi là “thảo luận thấu đáo” của Linh Lung Mộng có bao nhiêu hèn mọn. Do đã nghiêm khắc kiểm tra từ trước, Ngưu thúc cũng không giải trình nhiều, mọi người ngầm hiểu cũng đủ rồi.
“Được rồi, được rồi, lão Mộng ngươi vẫn nên yên tĩnh lại được không, người ta cũng không có tư tưởng xấu xa như ngươi đâu.” Vô Kỵ ngắt lời Linh Lung Mộng.
“Là sao? Cô gái kia gia nhập Toàn Chân Giáo như thế nào?” Linh Lung Mộng khó hiểu.
Mọi người nghe vậy, lập tức nhớ ra, ừ đúng rồi, Toàn Chân Giáo có một quy tắc “Người nhân phẩm đứng đắn thì không thể gia nhập” mà.
Vô Kỵ ngẩng đầu ngó nhìn Vương Vũ nói: “À, do hắn kéo vào...”
“Ha ha!” Linh Lung Mộng cười ha hả: “Lại nói, ngươi đào ở đâu ra loại bảo bối này vậy? Ngươi không thấy hắn lợi hại thế nào đâu...”
“Chúng ta đã được chứng kiến rồi...” Mọi người Toàn Chân Giáo cùng trả lời.
“Cho bà đây mượn chơi hai ngày nhé?” Linh Lung Mộng lại nói.
Vô Kỵ đầu đầy mồ hồi: “Cô cảm thấy hắn ta sẽ nghe lời của tôi sao?”
“... Ông cũng thật hèn mà.” Linh Lung Mộng khinh thường Vô Kỵ.
“Nói nhảm!” Vô Kỵ không thèm đếm xỉa đến sự giễu cợt của Linh Lung Mộng, loại người tầm cỡ như Vương Vũ này, Vô Kỵ còn chưa từng thấy hắn sợ hãi chuyện gì cả.
“Hay như vậy đi, bà đây sẽ chịu thiệt một chút, cho tôi mượn nhóm ông chơi vài ngày cũng được, mau cho tôi gia nhập công hội.” Linh Lung Mộng la lên.
Xuân Tường và Minh Đô lạnh lùng, một bên khẽ lắc đầu với nhau, đồng thời nói chuyện riêng: “Một trăm vàng.”
“Năm trăm!”
“Mọe, có bản lĩnh ngươi để cho cô ta đùa chết chúng ta đi.”
[Hệ thống nhắc nhở: Linh Lung Mộng gia nhập Toàn Chân Giáo, đã trở thành một thành viên trong đại gia đình.]
Ba người cùng nhau gửi tin cho Vô Kỵ: “Fuck your mom!”
“Ngươi thật sự mời cô ta gia nhập công hội sao?” Vương Vũ giật mình hỏi.
“Sao vậy? Ngươi không vui à?” Linh Lung Mộng tiến gần đến bên cạnh Vương Vũ.
Vương Vũ vội vã vọt đến một góc khác của cái bàn: “Chân và miệng đều trên người cô, ta làm sao quản cô được, nhưng có điều, cô cách xa ta ra, nếu không ta sẽ giết cô đó!”
“Ồ? Anh uy hiếp tôi à?” Linh Lung Mộng vỗ bàn trợn mắt.
Vô Kỵ can ngăn: “Cô đừng quậy nữa, hắn thật sự dám làm đó!”
Linh Lung Mộng nghe vậy, chợt nhớ đến vẻ mặt của Messia giống như ăn phải phân sau khi bị Vương Vũ đe dọa, trong lòng cô ta lập tức run lên. Mẹ nó, tên này ra tay độc ác, ngay cả BOSS cũng có thể hăm dọa, ai đảm bảo hắn không ra tay với cô ta chứ.
“Hừ, tên vô lương tâm, sớm biết như vậy thì cho dù tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ kia nói xấu ngươi cỡ nào, bà đây cũng mặc kệ.” Linh Lung Mộng lầu bầu mắng.
Vô Kỵ thấy không khí hơi lúng túng, lại nói sang chuyện khác: “Nghe nói ngươi đánh Niệm Lưu Vân?”
“Ừ, sao ngươi biết vậy?” Vương Vũ tò mò hỏi.
Việc Vương Vũ đánh Niệm Lưu Vân cũng chỉ là chuyện mới xảy ra không lâu, lúc ấy người vây xem cũng đều là fan của gã, Vương Vũ không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh như vậy, ngay cả người ở thành Dư Huy cũng biết.
Vô Kỵ cười nói: “Hai đại cao thủ quyết chiến mà, ngươi cho rằng tất cả mọi người chỉ vây xem không thôi sao? Đoán chừng bây giờ trong trò chơi không có mấy người không biết.”