Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 555: Kẻ Ti Tiện Nhất Trong Lịch Sử.

Trang 277# 2

 

 

 

Chương 555: Kẻ ti tiện nhất trong lịch sử.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc Vương Vũ đấu solo với Niệm Lưu Vân bị người vây xem bên cạnh phát sóng trực tiếp hiện trường, bấy giờ có lẽ người ở các thành chính khác không biết, còn người thành Lôi Bạo và thành Dư Huy chắc chắn nắm tin tức đầu tiên.

Dù sao đa số fan cuồng của Vương Vũ đều là người chơi ở thành Dư Huy, nhưng vì khiêu khích fan của Niệm Lưu Vân đã phát sóng trực tiếp video chia ra đăng ở nhiều thành chính, trong đó có thành Dư Huy.

Video phát trực tiếp không bao lâu, đã nhanh chóng trở thành đề tài nói tán dóc của đông đảo người chơi thành Dư Huy, loại quán rượu này là nơi hỗn tạp có nhiều người miệng mồm bép xép, dĩ nhiên không thể giấu được tai mắt của đám người Toàn Chân Giáo.

“Ai nha...Ai nhiều chuyện như vậy, sao còn phát lên diễn đàn chứ?” Vương Vũ không kìm được la thất thanh.

Có câu là “Đóng cửa tỷ võ, mở cửa thu đồ đệ”, Niệm Lưu Vân không giống với người chơi bình thường, gã là người tập võ, loại chuyện thắng thua này liên quan đến danh tiếng của hai nhà. Đó cũng là lý do tranh tài bình thường giữa các võ sư đều là lén đánh giá, nếu làm phô trương thì gọi là phá quán...

Hành vi đánh người còn phát online của Vương Vũ đã thuộc về kiểu tát thẳng vào mặt... Nhà họ Lý cũng là một gia tộc lớn, bị người khác làm cho nhục nhã như vậy còn không nổi điên sao? Dù rằng Vương Vũ không sợ, thì việc này truyền ra không phải nhà họ Vương cũng sẽ mang tiếng hống hách không hiểu chuyện sao.

“Sao nào? Đối phó với loại người này mà ngươi còn nương tay sao?” Linh Lung Mộng khó hiểu hỏi, lúc đó Vương Vũ đánh Niệm Lưu Vân thì Linh Lung Mộng đã ở đó, cũng nhìn rõ hành vi của gã, cho nên cô ta cũng không biết những việc Vương Vũ đã làm có gì không thích hợp.

“Không, đây không phải là chuyện nương tay...” Vương Vũ còn chưa giải thích, Dương Na đã đến phổ cập một lượt kiến thức cho Linh Lung Mộng.

“Cái gì từa lưa vậy? Ban ngày ban mặt ngươi nói mớ gì thế?” Linh Lung Mộng nghe Dương Na mở miệng vừa võ công lại thế gia, vẻ mặt cô ta mê man.

Đám người Toàn Chân Giáo còn lại đều nhìn Vương Vũ với vẻ mặt hoảng sợ nói: “Con mẹ nó, chúng ta sẽ không bị người của thế gia võ học gì đó đánh tới cửa chứ?”

Phải nói trước kia những người Toàn Chân Giáo này cũng không sợ trời không sợ đất, nhưng từ sau khi quen biết Vương Vũ, xem như bọn họ hiểu được cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Người bình thường trong mắt của loại người như Vương Vũ hoàn toàn chính là không khí.

Một người luyện võ đã khó chơi như vậy rồi, nghe theo ý của Dương Na thì Niệm Lưu Vân là đệ tử thế gia, mà chỉ cần nghe cái từ “thế gia” kia là đã đủ thấy được, tuyệt đối không phải một hai người, có lẽ phải tới trăm tám mươi người... Con mẹ nó điều này còn nguy hiểm đáng sợ hơn gấp mấy lần việc đụng phải Tam Sát Trang.

“Bị bọn họ đánh đến tận cửa cũng không sợ, lúc đó đến một tên giết một tên là được, ta chỉ sợ việc này bị làm lớn ra, thật ra nhà chúng ta và nhà bọn chúng cũng được tính thân nhau mấy đời...” Vương Vũ túm tóc, buồn bực nói.

“Đến một tên giết một tên...” Cả bọn Toàn Chân Giáo kinh ngạc, lời nói ngông cuồng này cũng chỉ có Vương Vũ nói ra được thôi.

“Có phải bọn họ đánh đến tận cửa là vì thể diện thôi không?” Vô Kỵ hỏi.

“Tất nhiên, đối với chúng ta thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống.” Vương Vũ thở dài nói. Đây cũng không phải Vương Vũ cố ý nói quá, đều là gia tộc lớn cổ xưa truyền thừa nhiều năm, bọn họ trời sinh đã có ý thức về sứ mệnh, vinh dự gia tộc cao hơn tất cả, vì thể diện gia tộc việc hy sinh con mình cũng không phải không có.

“Vậy chắc không có việc gì đâu...” Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao?” Vương Vũ mờ mịt, video Niệm Lưu Vân bị đánh đã đăng trên mạng rồi, gã nào còn mặt mũi về nhà gặp mẹ chứ, sao có thể sẽ không có việc gì.

“Bời vì Thủy Hạ Khán Ngư sẽ đổi trắng thay đen chứ sao...” Vô Kỵ giang tay nhún vai nói: “Trừ đám chúng ta cùng với người quen và fan của ngươi ra, trên mạng có rất nhiều người đều nghi ngờ sự chân thật của video đấy.”

“Có video chứng minh cũng có thể nghi ngờ sao?” Vương Vũ cũng muốn mê man.

“Ngươi cho rằng như vậy sao?” Vô Kỵ lườm Vương Vũ :“Video vừa đăng lên, Thủy Hạ Khán Ngư đã dẫn đầu một đám nick nhỏ vào diễn đàn đổi trắng thay đen, nói là Niệm Lưu Vân bị ngươi ám hại, sau đó cố ý quay video để lòe thiên hạ!”

“Đậu phộng!” Vương Vũ giận dữ: “Con mẹ nó điều này mà cũng có người tin sao?” Tuy Vương Vũ không muốn việc này truyền ra ngoài, nhưng người trẻ tuổi nào chẳng tranh cường hiếu thắng? Chuyện thắng thua vốn không thể thay đổi, kết quả bản thân lại ôm phải cái tiếng vô sỉ hạ lưu, điều này đổi thành người khác con mẹ nó cũng không chịu nổi.

“Niệm Lưu Vân người ta trông đẹp trai, lại biết tuyên truyền nên fan não tàn nhiều chứ sao... Không giống như dáng vẻ của ngươi... Độ nổi tiếng trên mạng quá hạn còn không bằng chó.”

“Chẳng lẽ ông đây không đẹp trai ư?”

“Ngươi đàn ông hơn gã!” Vô Kỵ nói.

“...” Vương Vũ cạn lời, một chốc lại hỏi: “Không phải còn có người quay video sao? Bọn họ cũng không giải thích hả?”

“Thì cũng có đó, nhưng mà bọn chúng bị Thủy Hạ Khán Ngư quật lại, hắn ta nói người quay video cùng một bọn với ngươi, chính bọn chúng và ngươi cùng nhau đánh Niệm Lưu Vân sau đó quay video.” Vô Kỵ trả lời.

“Con mẹ nó! Kẻ ti tiện kia!”

Vương Vũ cũng hơi tức giận, hắn vốn tưởng rằng người của Toàn Chân Giáo đã đủ trơ tráo đê tiện rồi, không thể ngờ được còn có người ti tiện vô sỉ hơn cả bọn họ.

Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy đó, kẻ này ti tiện vô cùng, lúc trước nếu không phải bọn họ nội chiến kịch liệt, ngay cả chúng ta thiếu chút nữa bị té sạch, Linh Tử đáng thương mà, bị người ta lừa ngược lại còn mang tiếng xấu lừa hôn.”

“...” Vương Vũ lại câm lặng, chuyện của Độc Cô Linh trên đường trở về Vương Vũ cũng nghe Linh Lung Mộng nói một ít, đối với một cô gái thì nhận một cú sốc như vậy là quá lớn.

“Chuyện như vậy lúc trước các ngươi cũng không giải thích sao?”

“Nói nhảm, bạn của ngươi bị người ta đổ oan thì ngươi sẽ đi rêu rao khắp nơi sao?” Minh Đô khinh bỉ.

Vương Vũ trừng mắt nhìn Minh Đô: “Vậy phải xem là ai mới được?”

Minh Đô: “Nếu như là ta thì sao?”

“Ta đăng diễn đàng, thuê người đính chính!” Vương Vũ nói.

“Cũng may ta không có vợ!” Minh Đô cười hì hì.

“Hừ!” Vương Vũ giơ ngón tay thối với Minh Đô: “Tuy rằng tên ti tiện kia không biết xấu hổ nhưng cũng bớt phiền phức cho ta, có cơ hội gặp lại hắn ta thì thế nào ta cũng phải giết hắn ta một trăm lần, báo thù thay cho bạn tốt của các ngươi.”

“Ngươi có lòng, đúng rồi, bây giờ ngươi có rảnh không? Chúng ta đến thành Thiên Long giết BOSS.” Vô Kỵ hỏi Vương Vũ.

Lúc đánh phó bản Vô Kỵ lừa Độc Cô Cửu Thương một con BOSS Hoa Yêu. Tên Độc Cô Cửu Thương kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu không nhanh chóng đến đó, nhất định sau này hắn ta sẽ quỵt nợ, cho nên Vương Vũ quay lại Vô Kỵ lập tức nói việc này, khỏi phải đêm dài lắm mộng.

Vương Vũ nhìn đồng hồ nói: “Ngày mai nhé, bây giờ không còn sớm, ta nên thoát game...”

Linh Lung Mộng nhìn thời gian nói: “Cái gì không còn sớm chứ, còn chưa tới sáu giờ mà...”

“Ngươi biết gì chứ!” Dứt lời, thân hình Vương Vũ nhạt đi, đăng xuất ngay tại chỗ.

“Mẹ nó, người này sao lại như thế chứ?” Linh Lung Mộng chỉ vào chỗ Vương Vũ biến mất muốn mắng người.

Sau sáu giờ mới đúng là thời điểm vàng trong trò chơi, đi đăng xuất ở lúc này thì người này chơi game cũng thật tùy ý.

Vô Kỵ phất tay nói: “Hắn vẫn như vậy mà... Buổi tối phải bên cạnh vợ.”

“Thê nô, không có tiền đồ!”

Vương Vũ rời đi không bao lâu, người chơi trong game dần dần nhiều hơn, đám người Toàn Chân Giáo cũng đang muốn đứng dậy rời đi, đúng lúc này có một người chơi Thú nhân đẩy cửa đi vào quán rượu, đồng thời hỏi: “Ở đây có ai tên Thiết Ngưu không?”

Giọng nói của thú nhân không lớn, hơn nữa còn trầm thấp, thế nhưng làm cho người ta có cảm giác vô cùng trung khí.

“Hắn vừa mới thoát game, ngươi tìm hắn có chuyện gì?” Linh Lung Mộng nghe tiếng nói, quay đầu đáp lời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment