Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 579: Mất Đi Gì Đó

Trang 289# 2

 

 

 

Chương 579: Mất đi gì đó
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




CHương 579: Mất đi gì đó

Ký Ngạo nhặt bao đồ Thủy Hạ Khán Ngư đánh rơi sau khi chết lên, sau đó mở thuộc tính cho mọi người xem.

Chìa Khóa Atlanta: hiếm có.

Tác dụng: không biết.

"Hừ!"

Sau khi nhìn thấy giới thiệu của thứ đồ rác rưởi này, mọi người lập tức tỏ ra khinh bỉ. Còn tưởng là thứ gì tốt chứ, thì ra lại là rác rưởi mà đến tác dụng cũng không biết.

Trong "Trọng Sinh" những thứ không biết tác dụng thì đều cần người chơi tự mình đi thăm dò khám phá. Trước giờ đã có đủ loại đồ vật không rõ thuộc tính, rất nhiều người chơi đã phí một lượng lớn tiền tài và thời gian để đi thăm dò, cuối cùng rút ra một kết luận, thứ cần phải thăm dò chính là một cái bẫy, tuy rằng có thể là cực phẩm, nhưng tuyệt đại đa số là rác, giá trị thực tế thấp đến mức khiến người ta giận sôi gan.

"Đéo đỡ được! Tiện nhân này!" Ký Ngạo phẫn nộ muốn ném chìa khóa đi.

Vô Kỵ vội vàng cản Ký Ngạo lại: "Ngươi ném cái gì mà ném...."

"Chứ giữ lại thứ này làm cái quái gì?" Ký Ngạo cầm cái chìa khóa buồn bực nói. Chính cái chìa khóa này dường như đã đưa cậu tới đỉnh cao của sự nhục nhã.

Vô Kỵ cười hà hà nói: "Thủy Hạ Khán Ngư là loại người nào, ngươi còn không biết sao. Trên người y sẽ mang theo vật phẩm rác rưởi sao?"

"Hừm..." Ký Ngạo nghe vậy lập tức bình tĩnh lại. Tên Thủy Hạ Khán Ngư này có một điểm kỳ quái, trên người chưa bao giờ mang theo thứ vô dụng, bên người cũng chưa bao giờ nuôi người vô dụng. Nếu cái chìa khóa này là do Thủy Hạ Khán Ngư rơi ra, chắc chắn không phải thứ rác rưởi gì, ít nhất là Thủy Hạ Khán Ngư biết được lai lịch của cái chìa khóa này.

"Nhưng hàng này ngay cả giới thiệu cũng không có, đừng bảo ta phải đi hỏi từng NPC của thành chính nhé." Ký Ngạo nói.

Đồ vật không rõ xuất xứ đều có cái giới thiệu sơ lược, trong giới thiệu sẽ gợi ý cho người chơi đi tới nơi nào tìm manh mối tiếp theo. Nhưng trong thông tin của cái chìa khóa này lại trống rỗng, ai biết đi đâu tìm manh mối chứ.

Vô Kỵ thản nhiên nói: "Mặc kệ nó, cứ cất đi trước đã, có thời gian thì nghiên cứu sau."

Trong lúc mọi người nói chuyện, Dương Na đã cắt đuôi vệ binh chạy trở về. Nhìn thấy Dương Na chạy về, Vương Vũ nhanh chóng mang khăn che mặt lên.

Trong lúc NPC vệ binh đang đuổi giết mục tiêu có giá trị PK nhỏ hơn 10, nếu mục tiêu rời khỏi tầm nhìn thì thù hận sẽ biến mất, sau đó vệ binh sẽ tự quay về nơi đóng quân. Nhưng lúc nãy Vương Vũ đã giết Lôi Công Đáng, giá trị PK đã đầy 10 điểm, nếu không mang theo khăn che mặt... có lẽ chỉ trong nháy mắt toàn bộ vệ binh sẽ đồng loạt đánh tới hắn.

Dương Na trở lại đội ngũ, đám người Toàn Chân Giáo cùng nhau ngồi phi thuyền về nhà, chỉ để lại thành Thiên Long yên tĩnh tới thần kỳ.

"Vệ binh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành đi rồi hả?"

Qua một hồi sau, người chơi thành Thiên Long mới ló đầu ra tìm hiểu tin tức trên đường.

"Đi rồi." Nhìn thấy đám vệ binh khôi phục bình thường, đám người chơi mới khẽ thở dài nhẹ nhõm.

"Má ơi, thật sự làm ta sợ muốn chết, tại sao có thể như vậy chứ, hệ thống xảy ra bug sao?"

"Mẹ nó, ai biết, dù sao sau này thấy vệ binh cứ tránh đi là được..."

Người chơi bàn tàn sôi nổi trên đường, người chơi trong điểm sống lại thì bùng nổ.

Vô duyên vô cớ bị vệ binh hệ thống tàn sát, lúc này không ai dám đi ra khỏi điểm sống lại. Hiện tại trong điểm sống lại đầy nhóc người, có người chơi tính khí nóng nảy đã sớm đăng xuất lên mạng ồn ào. Thủy Hạ Khán Ngư biết rõ tình hình thì tung tin đồn nhảm trong điểm sống lại: "Cái tên gọi là Thiết Ngưu kia kìa, hắn mở hack đó, mọi người nhanh chóng đi tố cáo hắn đi."

Đối với Vương Vũ, Thủy Hạ Khán Ngư thật sự là không có can đảm đứng ngay trước mặt mà lắm chuyện, việc có thể làm chỉ là mượn tay hệ thống để giải quyết hắn như giải quyết bug. Nhiều người tố cáo như vậy, cho dù không thể bắt Vương Vũ xóa tài khoản, cũng phải khiến Vương Vũ phiền toái một phen.

"Thiết Ngưu? Không phải là người đó sao? Mở hack à, bảo sao..."

Người chết đuối đều là người biết bơi, đám người bị vệ binh tàn sát này đều tự cho rằng bản thân là người chơi trâu bò lão làng, đương nhiên đều từng nghe qua tên Vương Vũ. Mọi người bị Thủy Hạ Khán Ngư kích động như vậy, nhất thời nhớ lại những dấu vết giống như bug trước kia của Vương Vũ.

Chơi trò chơi mà, thấy người hoành tráng hơn bản thân, đương nhiên mọi người khó tránh khỏi ghen tị. Lúc này, mọi người lại đều vì Vương Vũ mà chết, lại nghe nói Vương Vũ mở hack, thì vừa hâm mộ vừa ghen ghét, càng nghĩ càng giận, vì vậy tất cả đều đăng xuất lên mạng và diễn đàn gây sự.

Nhìn thấy xúi giục của mình có tác dụng, oán khí bị người Toàn Chân Giáo đoạt BOSS trong lòng Thủy Hạ Khán Ngư cũng vơi đi vài phần, sau đó y gửi tin nhắn hỏi Niệm Lưu Vân: "Lưu Vân ngươi ở đâu rồi?"

Một lúc lâu sau, Niệm Lưu Vân mới u oán trả lời: "Cảng..."

"Còn chưa nhúc nhích sao..." Thủy Hạ Khán Ngư buột miệng hỏi. Sau khi nói ra khỏi miệng, Thủy Hạ Khán Ngư mới ý thức được bản thân lỡ lời rồi. Dù sao bị thương kiểu như vậy cũng không phải trong một chốc một lát đã hồi lại được, nhưng hối hận cũng đã muộn, tin nhắn của Thủy Hạ Khán Ngư cũng đã gửi đi.

"Không... Ta cảm thấy bản thân mất đi không chỉ là thể diện. Ta muốn một mình yên lặng một chút." Niệm Lưu Vân tâm như tro tàn nói.

"Ta cũng mất mạng rồi..." Thủy Hạ Khán Ngư muốn an ủi Niệm Lưu Vân.

Niệm Lưu Vân nói: "Không giống nhau đâu. Có nhiều thứ đã mất đi thì không tìm lại được nữa! Ngươi chỉ mất một mạng mà thôi!"

"Ầy..." Thủy Hạ Khán Ngư bị Niệm Lưu Vân nói cho nghẹn họng, thở dài một hơi nói: "Vậy được rồi, ngươi tự mình suy ngẫm đi."

Chuyện không xảy ra trên người mình, thì ai cũng không thể cảm nhận được sự thống khổ mà người trong cuộc phải gánh chịu. Thủy Hạ Khán Ngư là người thông minh đương nhiên hiểu được đạo lý này. Chỉ là Niệm Lưu Vân đã nhắc nhở y một chuyện, bản thân y thực sự chỉ đánh mất một mạng thôi sao?

Nghĩ vậy, Thủy Hạ Khán Ngư bèn lật mở bảng trang bị của mình nhìn thử. Ừ, toàn bộ trang bị vẫn còn, không rơi mất cái nào...

Lại mở túi ra xem, đạo cụ đã dùng, trang bị vật phẩm đều còn, chết nhiều lần như vậy mà không đánh rơi đồ, thực sự đã khiến tâm tình vốn tối tăm của Thủy Hạ Khán Ngư có chút sáng sủa hơn.

Tâm tính của Thủy Hạ Khán Ngư cũng được coi là vô cùng tốt rồi. Chỉ là một con BOSS mà thôi, sóng gió lớn hơn nữa thằng nhóc này cũng đã trải qua, được mất cái gì đối với y mà nói đương nhiên không quá quan trọng.

Nhưng khi Thủy Hạ Khán Ngư mở tới trang cuối cùng của túi, biểu tình sáng sủa lập tức trầm xuống.

"Con mẹ nó, đùa ta à!" Thủy Hạ Khán Ngư không nhịn được kêu lên.

"Rơi cái đéo gì không rơi, sao lại rơi cái đó chứ! Má nó, sớm biết sẽ rơi thì ông đây đã để lại kho hàng rồi!" Thủy Hạ Khán Ngư hối hận kêu ầm lên.

"Lão đại, làm sao vậy?"

Người chơi Đồng Tâm Minh đứng cạnh Thủy Hạ Khán Ngư thấy y kêu gào to như vậy, tò mò hỏi.

"Không... không có gì, rơi một vật nhỏ, đợi lát nữa ta qua cảng tìm thử. Các ngươi muốn thì cứ trở về trước đi." Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng nói.

Thủy Hạ Khán Ngư là một người rất ít khi biểu lộ tình cảm với bạn bè, lúc này rõ ràng cho thấy y đang muốn lừa gạt bọn đàn em của mình.

Người chơi Đồng Tâm Minh cũng không để ý, gật đầu nói: "Cùng đi đi... Dù sao về nhà cũng phải tới cảng để lên phi thuyền mà."

"Vậy, vậy sao? Ta cũng quên mất..." Thủy Hạ Khán Ngư giật mình nói.

Trên đường đi ra cảng, trong lòng Thủy Hạ Khán Ngư luôn yên lặng cầu nguyện, đồ mình đánh rơi trăm ngàn làn không bị người khác nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng coi là rác rưởi không thèm nhặt.

Sau khi đi vào cảng, Thủy Hạ Khán Ngư vừa chia tay với các anh em thì lập tức chạy lại chỗ bản thân bị Ký Ngạo bóp chết.

Gần như mỗi một tấc đất ở chỗ kia đều bị Thủy Hạ Khán Ngư lật qua lật lại nhiều lần, nhưng sự thật nói cho Thủy Hạ Khán Ngư biết, đồ y đánh rơi đã bị người ta nhặt mất rồi... Rất có thể không tìm lại được nữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment