Trang 290# 2
Chương 581: Loa lớn toàn server
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nói tóm lại, thu hoạch sau lần cướp BOSS này cũng không tồi, đặc biệt là khiến hai tên oan gia Độc Cô Cửu Thương và Thủy Hạ Khán Ngư phải chịu thiệt lớn như vậy, đây mà mới điều khiến đám khốn khiếp hại nước hại dân kia thích thú nhất.
Thủy Hạ Khán Ngư thì còn đỡ, chỉ tổn thất vàng mà thôi, BOSS của Độc Cô Cửu Thương mất rồi còn không biết kia kìa, nghĩ tới đây Vương Vũ lại cảm thấy vô cùng khoái chí.
Vương Vũ không ở lại trong trò chơi quá lâu, sau khi quét phụ bản thường ngày xong, thấy Mục Tử Tiên không biết đã offline từ lúc nào, thế là Vương Vũ cũng offline theo luôn…
Cởi mũ trò chơi ra, Vương Vũ tìm thấy Mục Tử Tiên trong phòng tắm, hình như cô vừa mới khóc…
Nghĩ lại cũng phải, cái khí thế hùng hổ lấn át người của lão Vương, đổi lại người khác chắc đã sợ chết khiếp, bị tủi thân như vậy không khóc mới là lạ.
Vương Vũ khá thoải mái, hơn nữa đó lại là cha của hắn, hắn cho rằng chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua, nhưng bà xã hắn không thân không quen gì lão Vương mà lại bị chèn ép như vậy, trong lòng đương nhiên là không vui vẻ chút nào.
Nhìn vẻ mặt của Mục Tử Tiên, trái tim Vương Vũ như bị ai véo cho một cái.
“Anh offline rồi à, em đi nấu cơm đây…” Nhìn thấy Vương Vũ, Mục Tử Tiên đưa tay lên vuốt hai má.
Vương Vũ vươn tay ra ôm Mục Tử Tiên vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, nói: “Bà xã xin lỗi em, anh lại để em phải chịu tủi thân rồi.”
Cha là cha mình, bà xã cũng là bà xã mình, cha mắng bà xã đương nhiên con trai phải là người chịu tội rồi.
“Ừm…” Mục Tử Tiên gật gật đầu, cắn một cái lên cánh tay Vương Vũ, nước mắt lăn dài trên hai má.
Vương Vũ xoa đầu Mục Tử Tiên nói: “Đừng khóc nữa, ngoan.”
Mục Tử Tiên nhả ra, vuốt nhẹ cánh tay bị cô cắn của Vương Vũ nói: “Đồ ngốc, anh không đau à?”
“Đau, nhưng nhìn thấy em khóc, tim anh còn đau hơn.” Vương Vũ khẽ nói.
“Hừ…”Mục Tử Tiên thở dài khe khẽ, cô nói: “Lúc ấy em tưởng rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa chứ.”
Lão Vương làm việc tất nhiên là ngang ngược không nói lý, nhưng những lời ông ấy nói cũng không phải đều vô nghĩa, Vương Vũ trời sinh là đã một con hùng ưng muốn bay lượn trên bầu trời, với khả năng của Mục Tử Tiên chỉ có thể nuôi hắn thành một con gà con nuôi mãi không lớn, nghĩ mình đã khiến người yêu biến thành một kẻ tục tằng vô dụng, lúc ấy Mục Tử Tiên thật sự đã muốn bỏ cuộc.
“Ngốc, làm sao có thể!” Vương Vũ cười nói.
Mục Tử Tiên hỏi: “Anh cam tâm sống bình thường như thế cả đời thật ư?”
“Anh chưa từng muốn làm anh hùng.” Vương Vũ đáp.
Nếu là người khác, nghe thấy ông xã mình trả lời kém cỏi như thế đã cảm thấy buồn lòng từ lâu rồi, chỉ có một mình Mục Tử Tiên lại cảm thấy ấm lòng, bởi vì chỉ có từng lo được lo mất, mới hiểu thế nào là “hối hận khi đã dạy chồng mình ra trận kiếm vinh hoa phú quý”(1).
(1) Trích “Khuê Oán” của Vương Xương Linh
“Nếu anh muốn làm anh hùng, có phải em sẽ là trở ngại của anh không?” Mục Tử Tiên hỏi.
Vương Vũ cười: “Không có em, sao anh có thể trở thành anh hùng?”
“Ha ha, anh lại trêu em rồi, đám bạn kia của anh dạy anh phải không?” Mục Tử Tiên nghe thế bèn cười, Vương Vũ không biết nói những câu như vậy đâu.
“Ừ, anh Xuân nói đó.” Vương Vũ gật đầu nói.
“Nguyên văn là thế nào?” Mục Tử Tiên tò mò hỏi.
“Một người sẽ không trở thành anh hùng nếu chỉ vì bản thân người đó, chỉ khi người đó muốn bảo vệ và yêu thương người khác mới có thể trở thành anh hùng, từ đó có thể thấy, mỗi một người chồng người cha đều là anh hùng, bởi vậy trong đám cẩu Toàn Chân Giáo, chỉ có hai người duy nhất có thể xưng là anh hùng, ấy là Ngưu và Xuân đây.” Vương Vũ học ngữ khí của Xuân Tường nói.
“Ha ha ha.”
Thấy Xuân Tường học giống y đúc dáng vẻ của Xuân Tường, những chuyện không vui trong lòng Mục Tử Tiên đều không cánh mà bay, cô kéo tay Vương Vũ nói: “Đi thôi, anh đi nghỉ trước đi, em làm cơm đây.”
“Em không giận anh nữa à?” Vương Vũ cũng không biết nói gì về tâm trạng hay thay đổi của phụ nữ, vừa mới khóc như mưa rơi, thoắt cái đã lại vui vẻ được rồi, đây là logic gì thế không biết.
“Em vốn không hề giận anh, em chỉ là đang giận chính mình..” Mục Tử Tiên véo mặt Vương Vũ nói.
Kẻ địch phải đối mặt ngày hôm nay lại là người đã đánh Vương Vũ từ bé tới lớn, Vương Vũ có thể ngay lập tức khắc phục được nỗi sợ hãi của mình xông đến bảo vệ cô, có thể quyết đoán đứng bên cạnh cô, nói thật những điều này Mục Tử Tiên chưa từng nghĩ tới.
Sở dĩ Mục Tử Tiên khóc, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì nỗi sợ hãi có được lại mất đi kia, chung quy cũng vì cô cảm thấy thất vọng về năng lực của mình, nếu có năng lực, Mục Tử Tiên luôn nhanh mồm dẻo miệng tuyệt đối không thể nào bị một câu của lão Ngưu làm cho á khẩu không trả lời nổi.
“Đúng rồi, hai ngày sau thời tiết ấm lên, cùng anh về nhà một chuyến nhé.” Vương Vũ nói với Mục Tử Tiên.
“Về nhà…” Mục Tử Tiên nghe thấy hai chữ này, hơi ngần ngại trong lòng.
Vương Vũ vội vàng nói: “Đừng sợ, cha anh không nói gì đâu, những người khác cũng rất dễ tính, chủ yếu là anh sợ mẹ anh lo lắng.”
“...” Mục Tử Tiên im lặng, cô cũng sợ mẹ Vương Vũ mà.
Tính cách lão Vương có không tốt thế nào cũng là một người danh vọng, nếu đã cho qua chuyện ấy, với thân phận của ông tất nhiên sẽ không làm khó con dâu nhà mình.
Nhưng mẹ của Vương Vũ thì lại khác, Mục Tử Tiên cướp con trai bà đi mất một năm, cảm giác lo được lo mất đó Mục Tử Tiên đã khắc sâu, huống hồ thứ mất đi còn là con trai ruột...Thù hận trong này sâu tựa biển, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã là một nút thắt, nếu cứ đến như vậy, Mục Tử Tiên cảm thấy có chút rùng mình.
“Được, được rồi, em nghe anh.” Mục Tử Tiên gật gật đầu nói, có rùng mình thế nào thì đó cũng là mẹ của Vương Vũ, không cho con trai gặp mẹ, ấy là chuyện không thể nào.
Online lần tiếp theo đã là sáng ngày hôm sau, sau khi đám Vô Kỵ online đã thấy Vương Vũ online từ bao giờ, tất cả đều cảm thấy khá kinh ngạc.
“Xuân ca, Xuân ca, má nó cuối cùng anh cũng thua một lần rồi, lấy tiền ra đây mau.” Ký Ngạo hò hét trong kênh.
Xuân Tường buồn bực nói: “Má, không ngờ bà xã nhà tên Ngưu kia lại tốt tính như vậy, bà xã ta giận ta một là về thẳng nhà mẹ đẻ hai là phải cả tuần lễ...Tiết tháo của người trẻ tuổi các ngươi đâu rồi?”
Vương Vũ nghe thế, đầu đầy vạch đen nói: “Xuân ca ngươi có ý gì…”
“Chúng ta cá hôm nay ngươi có online không, Xuân ca nói ngươi sẽ không online…” Bao Tam nói, hôm qua thấy hai người Vương Vũ và Mục Tử Tiên offline cùng một lúc, Xuân Tường đã biết trong việc này có gì đó không ổn, thế là bắt đầu bày trò cá cược, cá Vương Vũ ít nhất ba ngày tới sẽ không online.
Tuy những người khác không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Xuân Tường chưa từng thua ai cá cược bao giờ, thế là đều tưởng rằng hôm nay Vương Vũ không tới.
“Má, cái đám đáng khinh này.” Vương Vũ tức giận.
“Đúng thế đúng thế, ta thay Ngưu thúc chỉ trích họ.” Ký Ngạo hùa theo.
“Đủ rồi, không đưa tiền cho ngươi nữa.”
“Ngưu thúc à, không phải ta nói ngươi mà…”
“Cút!”
…………
Trong tiếng cười đùa mắng nhau, mọi người bắt đầu lần lượt online, đúng vào lúc này, phía trên màn hình xẹt qua một cái loa lớn toàn server.
Ăn Trộm Ăn Cắp nói: Ta thu mua giá cao chìa khóa của Alanta, ai có đạo cụ này PM ta đi nào!”
Thì ra là tin thu mua.
Trọng Sinh là một game online vô cùng rộng lớn, ví dụ một món đạo cụ có thể được chia thành mấy bộ phận, một người chơi muốn thu thập đủ gần như là chuyện không thể, bởi vậy ngoại trừ trên diễn đàn, những tin này thế cũng thường xuyên xuất hiện trong trò chơi.
Có điều loa lớn toàn server là một đạo cụ loa rất đắt tiền, một cái trị giá một trăm vàng, tiêu nhiều tiền như thế để phát tin thu mua, xem ra người này cũng không thiếu tiền.