Trang 291# 1
Chương 582: Của quý của Thủy Hạ Khán Ngư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hiệu quả đặc biệt của loa trị giá một trăm vàng tương đối khoa trương, ánh nắng trên đầu mọi người đều bị hiệu quả đặc biệt này che phủ.
Ký Ngạo buồn bực nói: “Chìa khóa của Atlanta, sao nghe quen thế nhỉ.”
“Phí lời, không phải là thứ hôm qua ngươi nhặt ư?” Vô Kỵ nhắc nhở.
“Ý, là thật nè, để ta liên hệ với hắn, xem bán được bao nhiêu tiền.” Ký Ngạo nhất thời nhớ lại chiếc chìa khóa mình nhặt được hôm qua, vội vàng nói.
Đám Toàn Chân Giáo nhìn theo với vẻ hâm mộ.
Đồ thu mua trên toàn server đó, đa phần là đạo cụ một lần, người ta bỏ ra một trăm vàng để thông báo thì sẽ không ngại khi giá bị đẩy lên mấy lần...Tiện tay nhặt một cái cũng là bảo bối, không thể không nói vận may của tên này thật là khó hiểu.
“May mắn thật đấy, nếu không phải hôm qua giết cái tên tiện nhân Thủy Hạ Khán Ngư, chưa chắc đã bạo ra chìa khóa này đâu.” Ký Ngạo mừng húm nói.
“Ừ! May thật...Sớm không mua muộn không mua, Thủy Hạ Khán Như bạo mất lập tức có người mua.” Mọi người ồn ào phụ họa.
Người nói vô tâm người nghe có ý, nghe mọi người nói như thế, bỗng nhiên Vô Kỵ hơi giật mình, hình như hắn ta vừa nghĩ đến điều gì đó, nói với Ký Ngạo: “Gà Con, không được bán thứ này!”
“Sao chứ?” Ký Ngạo không hiểu hỏi.
Chơi game lâu như vậy rồi, vận may của Ký Ngạo luôn rất kém, cứ luôn loe que mãi, bây giờ khó khăn lắm mới có một món tiền, Vô Kỵ lại không cho bán, anh bạn nhỏ liền cảm thấy hơi tức trong lòng.
“Các ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc ư? Cái thứ này ngay cả giới thiệu vật phẩm cũng không có, Thủy Hạ Khán Ngư coi nó như bảo bối mà mang theo, sau khi gã đánh mất, ngày thứ hai lại có người thu mua.” Vô Kỵ nói.
“Chuyện này, chắc là trùng hợp thôi…Chẳng lẽ người khác không thể kích hoạt nhiệm vụ yêu cầu đạo cụ ư?” Những người khác nghe Vô Kỵ nói thế, cũng cảm giác được một mối quan hệ vi diệu, có điều đó đều là phỏng đoán, lỡ như chỉ là trùng hợp thật thì sao?
“Thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu Thủy Hạ Khán Ngư đã coi nó như là vật báu mà mang theo bên mình, nhất định là biết cách dùng nó, tại sao gã không đi kích hoạt nhiệm vụ?” Vô Kỵ cười lạnh nói.
“Ơ…” Nghe Vô Kỵ nói thế, mọi người cũng hiểu ra.
Thủy Hạ Khán Ngư không phải người mới, bên cạnh lại có cao thủ đỉnh cấp là Niệm Lưu Vân, đến cả gã cũng không thể đi kích hoạt nhiệm vụ, vậy thì trong cả trò chơi này có lẽ chỉ có những chiến đội chuyên nghiệp của các công hội lớn mới có khả năng kích hoạt, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức ấy.
“Ta thêm Ăn Trộm Ăn Cắp hỏi đã.” Nói xong, Vô Kỵ tiện tay thêm Ăn Trộm Ăn Cắp làm bạn tốt.
Vô Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, Ăn Trộm Ăn Cắp đã gửi tin nhắn trước: “Ngươi ra giá đi.”
“...” Vô Kỵ ngẩn ra, cái tên Ăn Trộm Ăn Cắp này thật là thiếu kiên nhẫn, bên này còn chưa nói chuyện đâu, đã bảo người ta ra giá, cứ như là biết rõ Vô Kỵ có chìa khóa của Atlanta vậy.
Vô Kỵ nghi ngờ hỏi: “Ra giá gì cơ?”
Hiển nhiên Ăn Trộm Ăn Cắp cũng biết mình vừa lỡ lời, vội vàng nói: “Không phải ngươi nhìn thấy thông báo của ta nên mới thêm ta à?”
“Ờ đúng thế, ta không có chìa khóa, nhưng chúng ta là đoàn đội chuyên nghiệp, có thể giúp các ngươi qua nhiệm vụ, nếu cần thì cân nhắc nha.”
Qua một lúc lâu sau, Ăn Cắp Ăn Trộm mới trả lời: “Không cần!”
“Thế ta có thể hỏi chút là chìa khóa Atlanta dùng để làm gì không?” Vô Kỵ truy hỏi.
“Không thể trả lời!”
Ăn Trộm Ăn Cắp vứt lại một câu rồi không còn gửi tin nhắn nào nữa, hệ thống thông báo hắn đã bị cho vào sổ đen.
“He he, thấy chưa, tên này chắc chắn là người của Thủy Hạ Khán Ngư.” Vô Kỵ gửi ghi chép trò chuyện vào kênh công hội rồi nói.
“Không hiểu…” Ký Ngạo liên tục lắc đầu.
“Hắn dám cho ta vào sổ đen, nhất là là do Thủy Hạ Khán Ngư sợ hãi trí tuệ của ta, sợ ta trộm được bí mật của chìa khóa Atlanta.” Vô Kỵ nói một cách không biết xấu hổ.
“Ngu ngốc, biến!” Mọi người không có chút miễn dịch nào với sự vô sỉ của Vô Kỵ, ào ào mắng chửi.
“Ha ha.” Vô Kỵ cười ha ha nói: “Thật ra cái tên Ăn Trộm Ăn Cắp kia mới cấp 10, là một nick phụ hàng thật giá thật, còn chưa đủ để chứng minh à?”
Sau khi open beta, người chơi chỉ cần làm hết nhiệm vụ chỉ dẫn là về cơ bản có thể đạt cấp 10, sau cấp 10 đáp ứng được điều kiện vào thành chính là có thể rời khỏi thôn tân thủ.
Tuy rằng việc lên cấp sau đó rất chậm, nhưng nếu là nick cũ thì rõ ràng không thể là cấp 10.
Bởi vậy chắn hẳn cái ID Ăn Trộm Ăn Cắp này mới được lập, hôm qua Thủy Hạ Khán Ngư bị Toàn Chân Giáo bạo ra chìa khóa, hôm nay lại có một nick mới cấp 10 tới mua...Mờ ám trong đó không nói cũng biết.
Toàn Chân Giáo và Thủy Hạ Khán Ngư thù hận sâu đậm như vậy, Thủy Hạ Khán Ngư bị bạo mất đồ nhất định sẽ không tự mình đòi đồ từ người của Toàn Chân Giáo.
“Mẹ nó, cái lão cáo già này!” Sau khi làm rõ mục đích của Thủy Hạ Khán Ngư, Ký Ngạo biết mình đã vui vẻ quá thừa, tức điên lên mắng một câu.
“Chúng ta có cần cho hắn đưa tiền trước rồi giao hàng sau, chúng ta thu tiền rồi kéo gã vào sổ đen?” Minh Đô vuốt cằm nói.
“Ừm, Minh Đô đúng là tài tình nhạy bén.” Đầu tiên Vô Kỵ khen Minh Đô, sau lại nói: “Nếu ngươi làm thế, chưa cần biết người ta có sử dụng hệ thống làm chứng hay không, cho dù không có hệ thống làm chứng, ngươi nghĩ IQ của Thủy Hạ Khán Ngư có thấp đến mức mắc lừa ngươi không? Làm thế hóa ra chúng ta cũng là kẻ lừa đảo còn gì?”
“Ơ…” Minh Đô cứng họng.
PK ác ý và thế lực nuôi nhốt BOSS đều là một cách chơi trong trò chơi, không thể nói ai cao quý hơn ai, nhưng chỉ riêng kẻ lừa đảo và hack tài khoản, tuyệt đối là khối u ác tính đáng hận, là thứ không được phép tha thứ trong trò chơi.
Tiến bộ về mặt kỹ thuật đã khiến Trọng Sinh chấm dứt được kẻ hack nick, nhưng tính tự do cao trong trò chơi cũng khiến kẻ hành nghề lừa đảo phát triển mạnh, cái loại mánh khóe lừa bịp người khác ở đầu đường xó chợ như của Minh Đô, chắc đến cả Tiểu Bạch cũng không lừa nổi, càng đừng nói đến kẻ lừa đảo thành quen như Thủy Hạ Khán Ngư.
Tuy thường ngày đám Toàn Chân Giáo làm việc ngang tàng, nhưng cũng đều nói chuyện bằng bản lĩnh, tín ngưỡng nằm ở trên nắm đấm, tất nhiên bọn họ không muốn làm bạn với kẻ lừa đảo.
“Má nó, không thể mượn cơ hội này chơi đám rác rưởi kia một phen, ta hận quá đi!” Minh Đô buồn bực nói.
Về cơ bản, mấy người vào Toàn Chân Giáo sớm nhất là tử thù của Thủy Hạ Khán Ngư, lúc bình thường không có việc gì đã muốn ngáng chân nhau, hiện giờ nắm được đằng chuôi đối phương, lại không thể mượn cơ hội này dồn đối phương vào chỗ chết, cảm giác ấy khó chịu biết bao.
Vô Kỵ cười híp mắt nói: “Sao lại không có cơ hội, chúng ta không cho hắn là được mà.”
“Chỉ không cho hắn là được rồi ư? Sao cứ có cảm giác hắn chẳng thiệt gì ấy nhỉ.” Minh Đô siết tay.
“Có chứ, ít nhất thì chiếc chìa khóa này cũng vô cùng quan trọng với Thủy Hạ Khán Ngư.” Vô Kỵ nói: “Có thể tiêu một trăm vàng hò hét thu mua trên thế giới, đủ chứng minh Thủy Hạ Khán Ngư có thể trả bất cứ cái giá nào cho chiếc chìa khóa này, nắm của quý của hắn còn không đưa cho hắn, sao hắn lại chẳng thiệt gì được?”
“Ừm…” Minh Đô xoa xoa đầu.
Vương Vũ đứng bên cạnh nói: “Chúng ta cũng có thể dùng chiếc chìa khóa này à.”
“Dùng chứ, đạo cụ chưa biết chỉ cần đủ điều kiện thì có thể kích hoạt.” Vô Kỵ nói.
“Ngươi nói xem, nếu chúng ta dùng hết sạch của quý của Thủy Hạ Khán Ngư, không biết gã có sụp đổ không nhỉ?” Vương Vũ nói.