Trang 294# 2
Chương 589: Nhiệm vụ của Thủy Hạ Khán Ngư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đúng như lời Vô Kỵ nói vậy, Thủy Hạ Khán Ngư là một con người cực kỳ ích kỷ, chìa khóa của Atlanta là phần thưởng đặc biệt mà Đồng Tâm Minh có được sau khi hoàn thành một nhiệm vụ cực lớn, là đoàn trưởng, Thủy Hạ Khán Ngư dễ dàng biển thủ được thứ này, nếu giờ phô trương thanh thế lên tìm nhất định sẽ bị mọi người cô lập.
Nhưng là kẻ biết rõ mọi việc, Thủy Hạ Khán Ngư không những đã trả một cái giá lớn để thăm dò tin tức về chìa khóa Atlanta, mà còn phải lật giở một số lượng lớn sách vở trong thư viện.
Thành Lôi Bạo và Đầm Lầy Vong Linh là di chỉ của nền văn minh Atlanta cổ đại, bởi vậy những ghi chép về vùng đất đó cũng có mặt ở đây nhiều hơn, hiện giờ Thủy Hạ Khán Ngư hiểu rõ giá trị của chiếc chìa khóa này hơn đám Toàn Chân Giáo vạn lần.
Nếu không phải thực lực của thủ hạ không đủ, địa điểm nhiệm vụ lại thuộc về địa bàn của trận doanh Hắc Ám, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không chần chừ không ra tay đến bây giờ.
Nếu chiếc chìa khóa này lọt vào tay kẻ khác, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không lo lắng đến mức như vậy, vì Thủy Hạ Khán Ngư hiểu người khác cũng không có bản lĩnh làm nhiệm vụ ấy. Nhưng sau khi chứng kiến thực lực không thể do thám nổi của Vương Vũ, Thủy Hạ Khán Ngư hơi sợ hãi, Niệm Lưu Vân đã mạnh tới mức không thể nói lý rồi, tên Vương Vũ này còn khủng bố khiến người ta muốn tuyệt vọng hơn.
Trơ mắt nhìn “bảo bối của mình” bị người khác cướp đi, tuyệt đối không phải là tính cách của Thủy Hạ Khán Ngư, bởi vậy gã đã phát huy sở trường ba hoa chích chòe của mình, tới tìm lão đại Cuồng Bạo Lôi Thần của công hội lớn nhất thành Lôi Bạo - Cuồng Bạo Thiên Phạt.
“Lôi Thần lão đại, gần đây khỏe không?” Sau khi thấy Cuồng Bạo Lôi Thần đến quán rượu đúng hẹn, Thủy Hạ Khán Ngư nhiệt tình tiến tới hỏi thăm.
Không thể không nói, cái tên khốn Thủy Hạ Khán Ngư này có thể lung lạc nhiều người đi theo gã như thế, thủ đoạn xã giao tuyệt đối là đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng biết mình cần phải nói gì, lúc này nếu có ai không quen biết hai người ở đây, còn tưởng họ là anh em ruột thịt lâu ngày không gặp ấy chứ.
“Cũng khỏe, đặc biệt là sau khi nghe nói cao thủ đệ nhất của các ngươi bị người ta đánh túi bụi, ta lại càng khỏe hơn…”
Tuy Thủy Hạ Khán Ngư nhiệt tình, nhưng Cuồng Bạo Lôi Thần lại không thèm để ý đến chút nào, dù sao một công hội nhỏ như Đồng Tâm Minh mà lung lạc được dạng cao thủ như Niệm Lưu Vân, là lão đại của công hội lớn hàng đầu thành Lôi Bạo, đương nhiên trong lòng Cuồng Bạo Lôi Thần sẽ tồn tại khúc mắc.
Gần đây nghe nói Niệm Lưu Vân bị người ta đánh, còn bị quay chụp gửi lên diễn đàn, điều này khiến Cuồng Bạo Lôi Thần sướng chết đi được.
Còn về Thủy Hạ Khán Ngư, Cuồng Bạo Lôi Thần càng khinh thường hơn, trong mắt Cuồng Bạo Lôi Thần, Thủy Hạ Khán Ngư chẳng qua chỉ là một tên hèn kém phải nhờ thủ hạ bao bọc, bởi vậy lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Thủy Hạ Khán Ngư, Cuồng Bạo Lôi Thần càng cảm thấy khinh bỉ, buông lời nói móc thẳng mặt.
“Ha ha…” Thủy Hạ Khán Ngư cười khan nói: “Đều là lăng xê, lăng xê thôi...Bản lĩnh của Lưu Vân ra sao chúng ta còn không biết hay sao.”
Cuồng Bạo Lôi Thần nghe thấy giật mình, phẫn hận lườm Thủy Hạ Khán Ngư một cái.
Tuy Đồng Tâm Minh và Cuồng Bạo Thiên Phạt không có tranh chấp gì lớn, nhưng hai công hội này trong cùng một chủ thành, một bên là công hội lớn nhất, một bên là công hội mạnh nhất, có tránh khỏi có chút va chạm, là sức mạnh uy hiếp của Đồng Tâm Minh, tất nhiên Niệm Lưu Vân đã dạy dỗ Cuồng Bạo Thiên Phạt vài lần...Đương nhiên rồi, tuyệt đối không phải là dạy dỗ bằng lời nói đâu.
“Hừ!” Cuồng Bạo Lôi Thần không vui nói: “Nếu Niệm Lưu Vân nhà các ngươi đã giỏi giang như thế, ngươi còn tìm ta làm gì?”
Thủy Hạ Khán Ngư vội nói: “Bản lĩnh của Lưu Vân có lớn thế nào, làm sao mà so được với Cuồng Bạo Thiên Phạt.”
“Ha ha! Ngươi ít nói nhảm với ta thôi, có gì mau nói, rốt cuộc tìm ta có việc gì?” Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi.
“Gần đây ta có nhận một nhiệm vụ, hy vọng Lôi Thần lão đại có thể ra tay giúp đỡ.” Thủy Hạ Khán Ngư nói.
“Nhiệm vụ?” Cuồng Bạo Lôi Thần nói: “Công hội các ngươi có Niệm Lưu Vân ở đó, đến chút chuyện nhỏ này cũng phải đến tìm ta?”
Tuy rằng không thích Niệm Lưu Vân chút nào, Cuồng Bạo Lôi Thần vẫn rất tán thưởng thực lực của Niệm Lưu Vân.
“À thì, nhiệm vụ này có hơi đặc biệt…” Thủy Hạ Khán Ngư nói lập lờ: “ Chuyện là thế này, có vài tên gian tế của trận doanh Hắc Ám muốn vượt qua thành Thiết Nham tới Đầm Lầy Vong Linh, trên người chúng có thư cơ mật của nghĩa hội Quang Minh, bởi vậy hệ thống gửi nhiệm vụ muốn ta chặn chúng lại, nhưng thành Thiết Nham chẳng phải là địa bàn của ngài ư?”
“À...hèn chi.” Cuồng Bạo Lôi Thần không hề nghi ngờ lời Thủy Hạ Khán Ngư nói.
Từ thành Lôi Bạo muốn tới Đầm Lầy Vong Linh chỉ có một con đường là thành Thiết Nham, pháo đài xây dựng trong thành Thiết Nham lại chính là trụ sở công hội của Cuồng Bạo Thiên Phạt, làm nhiệm vụ trên địa bàn của Cuồng Bạo Thiên Phạt, đương nhiên là phải thông báo một tiếng.
“Nhưng các ngươi ngang nhiên đi qua đi qua lại trên địa bàn của chúng ta, ta sợ các huynh đệ của ta không vui trong lòng.” Cuồng Bạo Lôi Thần cười mỉm nói.
Có thể lên làm hội trường, Cuồng Bạo Lôi Thần tuyệt đối không ngu, một cơ hội chiếm lợi tốt như thế sao hắn ta có thể bỏ qua.
Thủy Hạ Khán Ngư đã biết trước sẽ như thế, gã vội vàng đưa một túi tiền lên, cười nói: “Ta hiểu đạo lý này mà, đến lúc đó mong Lôi Thần lão đại giúp ta ngăn chúng lại một phen!”
“Đương nhiên phải vậy rồi!” Cuồng Bạo Lôi Thần thuận miệng nói, thật ra không hề bận tâm về việc này chút nào, nhiệm vụ của ngươi ông đây chưa chọc ngoáy cho là may rồi, còn bảo chúng ta giúp ngươi, nằm mơ hả.
Đúng lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư thầm lẩm bẩm: “Không biết lấy được thư cơ mật đến giáo đình đổi lấy cơ hội thăng cấp công hội có phải là thật không nhỉ…”
“Ngươi nói cái gì?” Cuồng Bạo Lôi Thần vừa nghe thế đã tỉnh táo lại, chỉ vì mấy tên Vương Vũ gây rối, Cuồng Bạo Thiên Phạt mới trở thành công hội cấp 2 duy nhất trong trò chơi, đây vẫn luôn là nỗi đau của Cuồng Bạo Lôi Thần, nghe nói có đạo cụ có thể khiến công hội lên trở lại cấp 3, Cuồng Bạo Lôi Thần kích động vô cùng.
“Hả? Ta có nói gì ư? Lôi Thần lão đại ngươi nghe nhầm thì phải.” Thủy Hạ Khán Ngư cố tỏ vẻ sợ hãi nói.
Thấy nét mặt Thủy Hạ Khán Ngư như thế, Cuồng Bạo Lôi Thần cười ha ha nói: “Ha ha ha, không, không có gì đâu, gần đây không khỏe lắm, ta hơi bị lãng tai, không có việc thì ta về trước đây.”
“Ừm, Lôi Thần lão đại ngươi chú ý sức khỏe chút…” Thủy Hạ Khán Ngư dặn dò.
“Đa tạ Khán Ngư lão đại đã quan tâm…”
Về tới trụ sở công hội, Cuồng Bạo Lôi Thần lập tức triệu tập thành viên chủ chốt của công hội, sau khi thương lượng một phen, cuối cùng hạ mệnh lệnh trong kênh công hội: “Tất cả quay về đây hết, phong tỏa toàn bộ con đường của thành Thiết Nham, có người chơi nào đi Đầm Lầy Vong Linh lập tức giết ngay không cần hỏi.”
Người chơi cao thủ của Cuồng Bạo Thiên Phạt đông như kiến, hiệu suất làm việc cũng mạnh như vũ bão, nhận được mệnh lệnh lập tức bố trí xong mọi thứ.
Đúng lúc này, đám người Toàn Chân Giáo đã ngồi phi thuyền bay tới thành Lôi Bạo.
Vương Vũ, Minh Đô, Xuân Tường ba người đã từng tới thành Lôi Bạo, lúc này lại nhìn thấy kiến trúc nơi đây, ba tên cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Xuân Tường nói: “Nơi cũ lại quay về, trường ca niệm cố nhân.”
Minh Đô tiếp lời: “Nửa đêm sáng ngọn đèn, không đành cô phụ ta.”
“Thơ hay thơ hay!” Vương Vũ giơ ngón cái lên.
Những người khác: “...”
“Đủ rồi, đừng vớ vẩn nữa, mau đi thôi.” Vô Kỵ chế nhạo ba tên kia một câu, mở bản đồ ra đưa đội ngũ ra ngoài thành.
Ba người Vương Vũ đã tới thành Lôi Bạo, cũng khá quen với cung đường nơi đây.
Ví dụ từ thành Lôi Bạo tới Đầm Lầy Vong Linh chỉ có một con đường là thành Thiết Nham, mà từ từ thành Lôi Bạo tới thành Thiết Nham, cũng chỉ có một con đường...