Trang 294# 1
Chương 588: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ở đâu cơ?’ Vô Kỵ và Xuân Tường nghe Vương Vũ nói thế vội vàng dừng cuộc thảo luận lại, quay đầu sang nhìn.
“Ở đây này, Đầm Lầy Vong Linh.” Vương Vũ chỉ vào một thành chính trên địa đồ.
Trong Trọng Sinh, có muôn hình vạn trạng thành chính, phần lớn đều được đặt tên dựa trên địa hình, tên cũng rất đơn giản, Đầm Lầy Vong Linh nghe giống như một khu luyện cấp, thât ra đây là một thành chính khá nổi tiếng, thành chính lấy đầm lầy làm tên cũng không chỉ có nơi này, giáp ranh với thành Tinh Linh có một Đầm Lầy U Mộng, cũng là một thành chính.
“Đầm Lầy Vong Linh? Cái này khác biển xa quá nhỉ…” Xuân Tường nhìn vào nơi Vương Vũ chỉ nói.
Đầm lầy và biển, đây là hai khái niệm khác nhau đó...Xuân Tường là một kiến trúc sư thủy lợi nghiêm túc, tuyệt đối không chấp nhận hai địa hình này bị trộn lẫn với nhau.
“Đúng là đầm lầy và biển rất khác nhau, nhưng ngươi có chắc chắn Minh Hải là biển không?” Vương Vũ hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Xuân Tường nghe thế ngẩn ra, với cái đức hạnh không đi theo lối mòn của Trọng Sinh, xác suất Minh Hải là biển cũng không cao lắm.
“Nhưng sao ngươi lại xác định chỗ này là Minh Hải?” Xuân Tường hỏi.
“Bởi vì thành chính xung quanh dãy núi này chỉ có chỗ đó là có nước thôi chứ sao…” Câu trả lời của Vương Vũ khiến Xuân Tường suýt ói máu.
“Trí tưởng tượng của ngươi….” Xuân Tường vừa định tổng sỉ vả Vương Vũ một trận, Vô Kỵ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình bỗng lên tiếng: “Ta nghĩ lão Ngưu nói đúng!”
“Ngươi cũng nghĩ là do có nước?” Xuân Tường thốt lên với vẻ không thể tin nổi, không giống Vương Vũ thích đoán bừa, trước giờ Vô Kỵ luôn thích nói chuyện bằng chứng cứ.
“Không chỉ có nước, ngươi không thấy tên của thành chính này gọi là Đầm Lầy Vong Linh ư?” Vô Kỵ nói.
Những người khác nghe Vô Kỵ giải thích như vậy, nháy mắt đã hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
Minh Hải dịch nghĩa đen là Vùng Biển Tử Vong, vong linh đại diện cho tử vong, nếu chỉ có mỗi nước thì tất nhiên không thể thuyết phục mọi người, nhưng nếu cho thêm cả vong linh thì sao? Không thể trùng hợp như vậy chứ, từ đó có thể thấy cái tên Minh Hải này là cách chơi chữ của hệ thống.
“Chậc chậc, lão Ngưu được đấy, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta mau khởi hành thôi.” Thấy đã tìm được vị trí của Minh Hải, cả đám nắm tay hô to.
Những thứ tốt nhất trong Trọng Sinh, hoặc là được nhận sau nhiệm vụ cấp S, hoặc là tìm thấy trong di chỉ dã ngoại hoặc phụ bản ẩn giấu cao cấp, phụ bản tình tiết và khu luyện cấp dã quái không thể nhặt được đồ gì tốt cả, chỉ riêng manh mối về chìa khóa của Atlanta cũng đã trị giá một nghìn vàng, tất nhiên giá trị bảo tàng trong đó không nói cũng biết.
“Đi thẳng qua thì không được...Đầm Lầy Vong Linh là địa bàn của giáo hội Hắc Ám, không có chuyến bay thẳng qua, chúng ta phải tới thành chính gần nhất mới được.” Vô Kỵ nói.
Trước kia khi là người chơi tự do, phi thuyền có thể bay tới mọi thành chính, nhưng sau khi người chơi gia nhập trận doanh thì đã có phân chia thế lực rõ ràng, người chơi thuộc trận doanh nghĩa hội Quang Minh không được phép ngồi phi thuyền tới phạm vi thế lực của giáo hội Hắc Ám.
Không chỉ có vậy, là hai trận doanh đối lập, gặp nhau là chiến đã là truyền thống, bởi vậy cho dù có bay thẳng được, vừa hạ cánh cái chắc người chơi của trận doanh đối lập bên kia cũng không hiền lành gì.
Đây đều là những thiết lập cơ bản của trò chơi, mọi người đều hiểu khá rõ, vừa nghe Vô Kỵ nói vậy bèn hỏi ngay: “Thành chính gần nhất là thành chính nào?”
“Thành Lôi Bạo!” Vô Kỵ chỉ vào bản đồ bình thản nói.
“Thành Lôi Bạo! Không phải là cái thành của tên Thủy Hạ Khán Ngư kia chứ?” Minh Đô kêu lên.
Vô Kỵ gật đầu nói: “Đúng, vượt qua thành Thiết Nham, chính là phạm vi thành chính của Đầm Lầy Vong Linh.”
“Ừm, chắc Thủy Hạ Khán Ngư không tìm người chặn chúng ta đâu nhỉ…” Ký Ngạo cau mày nói.
“Chặn thì chặn thôi, dám tới lại giết gã thêm mấy lần!” Vương Vũ nói với vẻ vô cùng khinh thường.
“...” Cả đám xuýt xoa, đồng loạt giơ ngón cái với Vương Vũ: “Ngưu ca, luận hào khí ta chỉ phục ngươi!”
Vương Vũ buồn bực nói: “Không phải chỉ là một tên Thủy Hạ Khán Ngư thôi sao? Có gì đáng để kinh ngạc như thế?”
Vô Kỵ lắc lắc ngón tay, nói: “Ngươi không hiểu, điểm quan trọng không phải là Thủy Hạ Khán Ngư, mà là thành Lôi Bạo là địa bàn của người ta.”
Có câu rồng mạnh không áp nổi rắn nhà, chiến tranh giữa các công hội có thành chính khác nhau, không phải chỉ đơn giản là ngươi đánh ta, ta đánh lại là được.
Đặc biệt là trong trò chơi có độ chân thực cao như Trọng Sinh, ý thức lãnh địa của nhóm người chơi rất mạnh.
Hai công hội cùng một thành chính có va chạm, mọi người đánh một trận rồi lại có thể ngồi xuống bàn thắng thua, nhưng chiến tranh giữa các thành chính khác nhau, lại không có ai dám gây chiến.
Dù sao nếu một công hội ngoại lai tới thành chính khác gây sự, thứ họ phải đối mặt không chỉ đơn giản là một công hội, chưa biết chừng sẽ có cả đám công hội cùng xông lên tẩn họ.
Tung Hoành Thiên Hạ có trâu không? Là công hội đầu tiên và duy nhất dấy lên cuộc chiến thành khác thành trong Trọng Sinh, mục tiêu chỉ là mười mấy công hội nhỏ mà thôi, cuối cùng không phải cũng thất bại đó sao?
Bởi vậy nếu không có thực lực mạnh mẽ đến mức áp đảo, không có công hội nào dám tới gây chuyện ở thành chính khác, nếu không, chỉ riêng chuyện Thủy Hạ Khán Ngư và đám Độc Cô Cửu Thương bị Toàn Chân Giáo chơi một vố đã sớm tìm đến tận cửa.
Thủy Hạ Khán Ngư làm rơi đạo cụ quan trọng như chìa khóa của Atlanta, tính cách của gã đó chẳng phải hạng vừa, hơn nữa Thủy Hạ Khán Ngư cũng biết giới thiệu của nhiệm vụ này, nhất định sẽ mai phục sẵn ở thành Lôi Bạo, đó là địa bàn của gã đấy, chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn mấy chục người của Toàn Chân Giáo lại dám gây chuyện ngay trên đất người ta?
“Thế à…” Vương Vũ gật gật đầu nói: “Không đánh được thì chạy thôi, dù sao chúng cũng không đuổi kịp ta, ta nói cho mấy người biết, giờ ta chạy nhanh lắm.”
“Má, ngươi thật bỉ ổi!” Cả đám cùng khinh bỉnh Vương Vũ.
“Vô Kỵ, ngươi nói xem phải làm sao…” Đám Toàn Chân Giáo biết mình không thể nào so sánh với tên biến thái hạng nặng như Vương Vũ, chỉ đành ký thác hy vọng lên người Vô Kỵ.
Vô Kỵ cười nói: “Ta cũng nghĩ đánh không lại thì chạy là một biện pháp hay…”
“Má, ngươi đừng nói bừa nữa!”
“Không nói bừa, các ngươi đổi lập trường mà nghĩ đi, với tính cách ích kỷ của Thủy Hạ Khán Ngư, gã sẽ để mọi người biết đến chìa khóa của Atlanta ư?” Vô Kỵ dừng một lát rồi nói.
Ký Ngạo nói luôn: “Đồ vật quý như vậy, có lẽ cái tên bỉ ổi kia sẽ không nói cho cả người thân nhất đâu nhỉ.”
Gã Thủy Hạ Khán Ngư này cực kỳ ích kỷ, năm đó Độc Cô Linh và hắn là đôi tình nhân được mọi người công nhận, quan hệ kiểu thế này cũng được coi là thân mật nhất rồi nhỉ, ấy vậy mà chỉ vì một món trang bị, gã vô tình đạp lên bà xã mình, còn hắt thêm cả một chậu nước bẩn, cái loại cặn bã này không thể có giao tình gì với người khác được.
“Bingo!” Vô Kỵ cười nói: “Bởi vậy ta đoán chuyện này Thủy Hạ Khán Ngư cũng không dám to tiếng nói cho người trong công hội mình, nhiều nhất cũng chỉ là thầm sai chân tay trong bóng tối, không gây ra được chuyện gì lớn.”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Nghe Vô Kỵ phân tích xong, áp lực của cả đám giảm đi nhiều.
Vô Kỵ nói: “Ta chỉ xác định chìa khóa Atlanta nhất định là thứ đồ cực kỳ tốt, hèn yếu là không thể lấy được nó.”
Vô Kỵ nhấn rất mạnh vào ba chữ “cực kỳ tốt”, cả đám Toàn Chân Giáo nghe thế lại bừng bừng nhiệt huyết.
Minh Đô phất tay áo, bình thản nói: “Hừ, xem ngươi nói kìa, không phải chỉ chết một lần thôi ư, ta mà là người tham sống sợ chết à!”
“Đúng thế, Toàn Chân Giáo chúng ta sợ mọi điều, chỉ không sợ gây chuyện!” Những người khác cũng lần lượt phụ họa.