Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 587: Npc Hiểu Biết Bác Học Nhất

Trang 293# 2

 

 

 

Chương 587: NPC hiểu biết bác học nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nếu không phải là mắt thấy tai nghe, chắc không có mấy người biết NPC bác học nhất thành Dư Huy lại không phải là NPC thông minh, hơn nữa địa điểm NPC này đứng còn rất quen thuộc với mọi người, đó chính là thư viện.

Trong một góc sâu nhất của thư viện, có một lão già gầy trơ xương, đeo kính, tay cầm một quyển sách còn nặng hơn cả người ông ta.

Tên của lão già này cũng rất đơn giản rất trực tiếp, gọi là “Nhân viên quản lý thư viện”.

“Má nó! Thế cũng được á! Lão Ngưu không phải ngươi bị lừa chứ?” Vô Kỵ nói với vẻ không thể tin nổi.

Thành Dư Huy có biết bao NPC trâu bò, ai mà ngờ người mình muốn tìm lại là tên này, má nó nhìn cái tên cũng biết lão đó là NPC thường, giống hệt vệ binh hệ thống, là NPC công năng mỗi thành chính đều có.

“Chắc không đâu, người ta là GM mà…” Giọng Vương Vũ cũng không chắc chắn lắm, dù sao nhiệm vụ thăm dò manh mối đều sẽ do NPC thông minh kích hoạt, nhưng nhiệm vụ thăm dò cao cấp như Atlanta lại phải tìm một NPC không thông minh, điều này cũng quá bất hợp lý đi.

Vương Vũ cũng hiểu tại sao 9527 lại nói vấn đề thứ hai của mình không sao rồi, khắp nơi đều có một NPC công năng, má nó đây là hàng bán đầy chợ...Tựa như hỏi GM vũ khí bán ở đâu vậy, đây là câu hỏi bắt buộc trả lời…

Xuân Tường nói: “Đừng xem thường nhân viên quản lý thư viện...Lão tử Đạo Tổ, sư thầy quét rác Thiếu Lâm Tự chẳng phải đều làm việc này ư, ngay cả đương triều Thái…”

“Má, ngươi im miệng…” Tất cả hoảng sợ.

“Hỏi cái là biết ngay mà!” Ký Ngạo liếc cả đám một cách khinh thường, đi qua hỏi nhân viên quản lý thư viện: “Xin hỏi ngài có biết chìa khóa của Atlanta không?”

“Câu hỏi được định giá, giá khởi điểm một trăm vàng! Hỏi câu này ngài cần trả một trăm vàng!” Ký Ngạo hỏi xong, nhân viên quản lý thư viện mỉm cười vứt một câu ra, khiến tất cả mọi người giật mình.

Phương pháp lột tiền của NPC không thông minh cũng quá đơn giản quá trực tiếp, người ta niêm yết giá rõ ràng rồi kìa...Hơn nữa má nó còn đắt như thế, một trăm vàng đó, hiện giờ đa phần người chơi trong game cũng chỉ có ngần ấy tiền thôi.

Hết cách, NPC thông minh còn có thể mặc cả nói lý với họ, NPC công năng thì là một cái máy, nói lý với họ có tác dụng quái gì đâu.

Ký Ngạo nhìn nhìn Vương Vũ và Vô Kỵ, rút ra một trăm vàng rấm rứt đưa qua.

“Biết!” Nhân viên quản lý thư viện nhận vàng rồi thản nhiên nhả ra một chữ.

Ký Ngạo há mồm đợi nhân viên quản lý thư viện nói tiếp, nhưng cái lão già này nói xong chữ “Biết!” thì không thèm để ý tới Ký Ngạo nữa.

“Má nó, thế là xong á?” Ký Ngạo nổi điên.

“Trả lời câu hỏi này, ngài cần trả một trăm vàng.” Nhân viên quản lý thư viện liếc Ký Ngạo một cái.

“Mẹ!” Ký Ngạo sụp đổ...Cái hệ thống chết bầm này cũng tham tiền quá đi, một trăm vàng được một đáp án như thế.

“Ngu vừa vừa thôi chớ, hỏi lại đi.” Cả đám chỉ vào Ký Ngạo mà mắng, cái tên ngu này, chơi game lâu như vậy rồi mà còn bị lừa, đúng là làm mất mặt người khác.

Ký Ngạo đau khổ lắc lắc đầu, lại rút một trăm vàng ra hỏi: “Cho ta biết bí mật của chìa khóa Atlanta được không?”

Nhân viên quản lý nhận một trăm vàng, trả lời còn ngắn hơn lần trước: “Được!”

“Ta!!!” Ký Ngạo tức sôi gan, một quyền giáng xuống đầu nhân viên quản lý, một ánh sáng xanh lóe lên, nhân viên quản lý không hề lay động, Ký Ngạo lại bị bắn ra ngoài, vinh dự thành Dư Huy -20.

“Má nó ta không tin!” Ký Ngạo bò dậy lại muốn hỏi tiếp, bị Vương Vũ bên cạnh xách cổ áo vứt sang một bên.

Vô Kỵ đi qua nói: “Nói toàn bộ tin tức về chìa khóa Atlanta cho ta.”

Nhân viên quản lý liếc Vô Kỵ một cái, ung dung thản nhiên nói: “Trả lời câu hỏi này, ngài cần trả một trăm vàng!”

“Sao ngươi không đi cướp đi?” Ký Ngạo nhảy dựng lên mắng, so đo với một cái máy, đứa bé này cũng thật là…

Nhân viên quản lý nhìn Ký Ngạo nói: “Trả lời câu hỏi này, ngài cần trả một trăm vàng!”

“...” Ký Ngạo gục ngã hoàn toàn.

Vô Kỵ làm lơ Ký Ngạo, rút hẳn một nghìn vàng ra đưa cho nhân viên quản lý.

Nhân viên quản lý nhận lấy vàng, vô cùng phối hợp nói: “Đại lục Atlanta là di chỉ thượng cổ, nội chiến đã bùng nổ trên đại lục Atlanta trước khi Hắc Ám tràn đến, vĩnh viễn mai một dưới dòng nước Minh Hải phía Tây Bắc dãy núi Lawrence.”

Vẫn là một câu nói rất ngắn, nhưng điểm đột phá nhiều hơn hai chữ mà Ký Ngạo hỏi ra bao nhiêu.

Đầu tiên, Atlanta không phải là tên người là địa danh, hèn chi nhiều NPC như thế mà không có ai nói biết đến người tên Atlanta, thứ hai, địa chỉ của Atlanta là ở phía Tây Bắc dãy núi Lawrence.

Dãy núi Lawrence là một dãy núi rất nổi tiếng trong bối cảnh câu chuyện của Trọng Sinh, dãy núi này chia cách hai trận doanh Quang Minh và Hắc Ám, pháo đài thành Thiết Nam trứ danh chính là được xây dựng trên dãy núi này.

Có điều mọi người lại chưa nghe nói đến Minh Hải, trong những bản đồ đã biết của Trọng Sinh, chưa từng có ghi chép nào về địa danh này.

“Minh Hải ở đâu?” Vô Kỵ quay đầu lại hỏi nhân viên quản lý.

Lần này nhân viên quản lý không đòi tiền mà lắc lắc đầu: “Vượt quá phạm vi trả lời…”

Phải thôi, xem ra không thể sử dụng nhân viên quản lý thư viện như là máy công lược, có những thứ cấp cao cho dù có cho người ta tiền cũng không nói được.

Việc này cũng hợp tình hợp lý, mỗi thành chính đều có một quản lý thư viện, nếu mọi người đều biết có một người như lão tồn tại, phàm là chuyện gì cũng có công lược, há chẳng phải trò chơi này đã mất đi tính thu hút của nó hay sao?

Lừa tiền thì cũng được, nhưng lừa đến mức không giữ chân được người chơi thì là bỏ to lấy nhỏ rồi, quả nhiên nhà thiết kế của tập đoàn Long Đằng là một tên xảo trá vô cùng.

Nếu nhân viên quản lý đã không nói, thế thì chỉ còn cách tự đi tìm thôi, Vô Kỵ lại bỏ ra một cái giá cao để mua được một tấm địa đồ thế giới hoàn chỉnh nhất từ tay nhân viên quản lý thư viện.

Xã hội hiện thực bản đồ không đáng tiền, nhưng trong game online, không có vệ tinh gì hết, giá trị của địa đồ tuyệt đối cao ngất ngưởng, cũng chỉ có đám Toàn Chân Giáo không thiếu tiền này mới dám tiêu tiền thản nhiên như thế.

Có hai từ mấu chốt trong tin tức của nhân viên quản lý thư viện: Dãy núi Lawrence, Minh Hải.

Nói một cách khái quát là có núi có nước, chỉ cần tìm thấy biển ở gần dãy núi Lawrence là được.

Nhưng Vô Kỵ tìm theo dãy núi Lawrence, đến cả cái hồ còn không thấy...Chuyện này ngại ngùng rồi đây.

“Không thể nào, chẳng lẽ do vỏ trái đất vận động?” Vô Kỵ sờ cằm suy nghĩ.

“Đừng nói bừa, hơn vạn năm rồi dãy núi Lawrence không xảy ra thay đổi, có thể thấy thế giới này cho dù có xảy ra vận động vỏ trái đất thì cũng rất nhẹ...Minh Hải to như thế, lấp hết được à?” Xuân Tường nói một cách khinh bỉ.

“Đưa ta xem xem…” Vương Vũ cảm thấy khá là xa lạ với vấn đề mà hai người đang thảo luận, thế là tập trung vào bản đồ Vô Kỵ vừa mua.

“Đừng làm hỏng, đắt lắm đó!” Vô Kỵ cẩn thận đưa địa đồ cho Vương Vũ, tiếp tục thảo luận với Xuân Tường về sự vận động của vỏ trái đất.

Vương Vũ tìm theo dãy núi Lawrence một hồi, bỗng nhiên chỉ vào một thành chính: “Nơi này không phải là Minh Hải chúng ta cần tìm chứ?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment