Trang 296# 1
Chương 592: Lưng bụng thụ địch
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Có câu nói không nên cãi nhau với thằng ngốc, bởi vì bọn họ sẽ kéo thấp trí thông minh của ngươi xuống bằng với bọn họ, sau đó sẽ lấy kinh nghiệm phong phú đánh bại ngươi một cách ngạc nhiên.
Đám người kia của Toàn Chân Giáo từ trước đến nay chiến đấu với người khác đều lấy biến hóa làm phương thức tác chiến chủ yếu. Bây giờ, bọn họ lại đứng như cọc gỗ đánh nhau với đám người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt, bàn về loại lối đánh vô lại này, đương nhiên không có ai là đối thủ của Cuồng Bạo Thiên Phạt.
"Lại tránh được, đám người này thật gian xảo, khống chế không được còn đánh cái quái gì nữa." Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường bị đánh hụt liên tục, Xuân Tường buồn bực kêu than.
Kỹ năng khống chế phạm vị lớn cần thời gian niệm chiêu khá lâu, mà người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt lại có kinh nghiệm đối phó Pháp sư, ngay cả khống chế của Xuân Tường, cũng không thể làm gì được bọn họ.
Kỹ năng khống chế không dùng được, còn kỹ năng pháp thuật của Minh Đô ở trên mặt đất ngay cả đánh cũng không trúng... Pháp thuật ở trên trời lại không đánh chết người được... Chỉ có thể mặc cho người ta kéo dài thời gian đợi viện binh đến ở nơi đó.
Vô Kỵ nói: "Đừng hoảng! Bọn họ lập tức không cử động được."
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Tiếng nói của Vô Kỵ vừa dứt, mấy mũi tên màu đen đã bay về phía thuẫn trận của đối phương.
"Xuân huynh! Chuẩn bị tung kỹ năng khống chế." Nhìn thấy mũi tên bay ra, Vô Kỵ đột nhiên ra lệnh.
"Mẹ kiếp! Ngươi cho rằng mấy mũi tên này có thể bắn chết được hàng trước của bọn họ hay sao?" Xuân Tường hỏi với giọng kinh ngạc.
Tất cả hàng phía trước đều là thuẫn, ngay cả pháp thuật của Minh Đô cũng không đánh được, chỉ với mấy mũi tên mà thôi, xem ra không có sức thuyết phục nào.
"Đương nhiên không phải như thế, ngươi lo làm việc của ngươi là được." Vô Kỵ mỉm cười rồi nói với Minh Đô: "Lão Lý dùng pháp thuật khống chế ném về phía bọn họ."
Xuân Tường và Minh Đô nghe thấy thế, mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn giơ pháp trượng lên.
Trải qua thử thách hỏa lực của Minh Đô, tầm mắt của đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng cao hơn rất nhiều, chỉ mấy mũi tên mà thôi, căn bản không cần tránh.
Chỉ trông thấy Chiến sĩ khiên thuẫn ở hàng phía trước của Cuồng Bạo Thiên Phạt giơ tấm chắn ở trước ngực, ngăn cản đường bay của mũi tên một cách tùy ý.
Nhưng mấy mũi tên kia cũng không bắn về phía tấm thuẫn, mà xẹt qua không trung tạo thành một đường vòng cung, rồi cắm nhẹ xuống đất ở vị trí cách thuẫn trận chưa đến nửa mét.
Xuân Tường và Minh Đô không hẹn mà cùng che mắt lại... Mẹ kiếp, mũi tên này là của ai vậy, bắn đến tấm thuẫn của người ta ít nhất có thể chứng mình cường độ và độ chính xác, nhưng bắn xuống đất thế này, quả thật quá mất mặt.
Nhìn thấy ba mũi tên bắn xuống đất, người Cuồng Bạo Thiên Phạt nhìn thấy thế cũng sững sờ, sau đó cười vang, chỉ có bản lĩnh này mà cũng dám bắn tên? Quả nhiên, đám người này không đứng đắn giống như trong truyền thuyết.
Ngay khi mũi tên trời xuống đất ở trong nháy mắt, Vô Kỵ bèn hạ lệnh: "Xuân huynh, lão Lý, tung kỹ năng!"
Khi mũi tên vừa bắn ra, Xuân Tường và Minh Đô đã bắt đầu niệm chiêu, mũi tên vừa bay đến, hai người đã niệm chiêu xong, vừa nhận được lệnh, không nói hai lời thuận tay tung kỹ năng ra.
Dưới trận hình của Cuồng Bạo Thiên Phạt đột nhiên xuất hiện hai vòng tròn một xanh một đỏ.
"Mau tránh ra!" Nhìn thấy pháp thuật sắp xuất hiện ở trên mặt đất, Cuồng Lôi Chi Tâm vội vàng hạ lệnh tránh né. Mấy tên Chiến sĩ khiên thuẫn ở hàng trước nhận được lệnh bèn nâng thuẫn lớn lên theo bản năng, nhưng hệ thống lại báo cho bọn họ một thông báo vô cùng hài hước: "Bạn đã bị câm lặng..."
"Trời? Bị câm lặng khi nào vậy?"
Không có tấm thuẫn ngăn cản, đám Chiến sĩ khiên thuẫn kinh hãi, cuống quýt lui lại, kết quả hệ thống lại nhắc nhở: "Bạn đã bị trói!"
"Mẹ kiếp, sao lại có thể như vậy được?
Đám Chiến sĩ khiên thuẫn bị trói hoàn toàn luống cuống.
"A? Mấy Chiến sĩ khiên thuẫn ở hàng phía trước tại sao không tránh?" Nhìn thấy thuẫn trận ở đối điện không những không giơ thuẫn lên mà còn không di chuyển, Minh Đô bèn hỏi với giọng nghi ngờ.
Lúc này, Linh Lung Mộng cười nhạt rồi nói chuyện ở trong kênh chat: "Bà mẹ nó! Đám cặn bã kia dám cười lão nương, đã nghe nói qua Mũi Tên Trói Bóng hay chưa."
"Mấy mũi tên vừa rồi là do Mộng tỷ bắn hả?" Minh Đô hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Đương nhiên là lão nương rối, mấy thằng nhóc kia đã bị lão nương khống chế." Linh Lung Mộng hét lên.
"Chẳng trách... Ngài bắn mấy mũi tên này chuẩn như thần ấy nhỉ." Minh Đô chế giễu.
Linh Lung Mộng đáp lại với giọng khó chịu: "Nói nhảm, lão nương cố ý đấy, người có muốn thử một chút hay không.
Minh Đô rụt cổ lại, rồi vội vàng nói: "Không muốn, không muốn..."
Bên này, mấy Chiến sĩ khiên thuẫn quan trọng nhất của Cuồng Bạo Thiên Phạt bị khống chế, khiến các Chiến sĩ khiên thuẫn hoảng hốt, không biết nên tiếp tục giữ nguyên trận hình, hay bỏ đồng đội để giữ mạng nữa.
Ý nghĩ của mỗi người đều khác nhau nên cũng có hành động khác nhau, có Chiến sĩ khiên thuẫn bất động, có Chiến sĩ khiên thuẫn lui lại, khiến thuẫn trận tự sụp đổ. Cùng lúc đó, một sợi dây leo chui lên từ phía dưới thuẫn trận, rồi cuốn lấy tất cả mọi người ở trong khu vực đó.
Phối hợp của thuẫn trận và pháp trận, thuẫn trận ở vị trí chủ đạo, thuẫn trận bất động, Pháp sư không dám chạy loạn, Minh Đô tung pháp thuật ra, trong nháy mắt bao trùm hết người chơi đang bị Xuân Tường khống chế.
Chỉ một hiệp, các Pháp sư của Cuồng Bạo Thiên Phạt đã tử thương hơn nửa.
Cuồng Bạo Thiên Phạt không hổ là công hội lớn, người chơi còn sót lại nhìn thấy đồng đội tử vong, lập tức thu nhỏ trận hình.
Dưới một pháp thuật của Minh Đô, đám người chơi chết đi đều là những người máu ít, còn đám Chiến sĩ khiên thuẫn lại không chết một ai, tank bảo vệ nhất định vững chắc hơn Pháp sư đã ít đi khi bằng số lượng.
Đúng lúc này, Vương Vũ và Ký Ngạo lao ra ngoài, một trước một sau lao đến trước người đám Chiến sĩ khiên thuẫn đang thu nhỏ trận hình.
Thiếu đi bổ trợ của thuẫn trận và hỏa lực của Pháp sư che chắn, hai người Vương Vũ và Ký Ngạo giống như hai thanh đao thép, trong nháy mắt đã xé một lỗ hổng của trận hình chưa kịp ngưng tụ.
Cùng lúc đó, pháp thuật của Minh Đô và Xuân Tường lại được tung ra, từng đóa từng đóa ánh sáng trắng bay lên, khiến đội ngũ hơn bốn năm mươi người của Cuồng Bạo Thiên Phạt, chỉ còn lại mười Chiến sĩ khiên thuẫn.
Chiến sĩ khiên thuẫn có sát thương không cao, không gây được sát thương gì cho đám người Toàn Chân Giáo. Hơn nữa, những con rùa đen bằng sắt này có phòng ngự rất kinh người, giết quá tốn thời gian, cộng thêm viện binh của pháo đài Thiết Nham cũng sắp đuổi đến, thế nên Vô Kỵ đã hạ lệnh rút lui rất quả quyết.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mọi người mau trở về thành đi."
Ngay từ đầu, Vô Kỵ đã không muốn đánh nhau với Cuồng Bạo Thiên Phạt, nhưng bây giờ đã chọc vào rồi, nơi này nhất định không nên ở lâu, tranh thủ thời gian về thành, ngồi phi thuyền hoặc truyền thống trận sẽ an toàn tuyệt đối.
Trước khi đến, những người khác của Toàn Chân Giáo cũng đã phân tích đến vấn đề này, bây giờ gặp phải thật, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đắc tội công hội lớn nhất ở bản địa, chết sạch cũng coi như nhẹ, nói không chừng còn bị người ta giết một trăm tám mươi lần ấy chứ....
Nghĩ đến đây, đám người Toàn Chân Giáo không nói gì nữa, nhao nhao bỏ rơi đối thủ rồi lui lại phía sau. Đám Chiến sĩ khiên thuẫn của Cuồng Bạo Thiên Phạt đều là chân ngắn, bọn họ trông thấy đám người Toàn Chân Giáo chạy trốn, chưa nói đến có dám truy kích hay không, mà muốn đuổi theo cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Toàn Chân Giáo dần dần lui lại.
Đám người Toàn Chân Giáo chạy được khoảng năm phút, cho đến khi nhìn thấy thành Lôi Bạo, mọi người mới dừng lại không chạy nữa.
"Đạo Tuyết! Người ở phía sau không đuổi theo chứ?"
"Không đuổi theo, bọn họ đứng bất động không nhúc nhích." Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời.
"Vậy thì tốt!" Vô Kỵ thở dài nhẹ nhõm rồi nói: "Trước tiên phải rút lui, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn."
"Các vị bằng hữu cũ, các ngươi muốn đi đâu thế?"
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ở trong tai mọi người, mọi người bèn quay đầu nhìn lại thì trông thấy phía cửa thành có một đám người chơi rất đông đang đi qua và hai người dẫn đầu chính là Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân.