Trang 296# 2
Chương 593: Không còn đường chạy trốn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Là hai tên khốn các ngươi giở trò quỷ đúng không?" Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Hạ Khán Ngư đang cười nham hiểm, đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vô Kỵ vốn đang buồn bực, nhóm người mình rõ ràng chỉ đi ngang qua mà thôi, người Cuồng Bạo Thiên Phạt không nói không rằng vừa gặp đã tấn công bọn họ, chuyện này rất khó giải thích.
Công hội Cuồng Bạo Thiên Phạt có lớn đến đâu, cũng không thể không nói đạo lý như vậy, hóa ra tất cả là do Thủy Hạ Khán Ngư châm ngòi ở đằng sau.
Điều khiến Vô Kỵ không ngờ nhất chính là tên đê tiện Thủy Hạ Khán Ngư cũng có công hội, mà lại đi châm ngòi cho công hội khác đến gây chuyện với Toàn Chân Giáo, đối phó mười mấy người mà thôi, còn làm ra chuyện lớn như vậy, lấy đức hạnh của y nhất định sẽ đưa đạo đức về phía y, sống chó thế này quả thật đã bẩn thỉu đến cực hạn.
Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy biểu tình này của Vô Kỵ, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nói với giọng đắc ý: "Vô Kỵ lão đại, ngươi chú ý dùng từ, sao lại là giờ trò quỷ, đây không phải là trí tuệ mà ngươi am hiểu nhất hay sao?
"Ha ha, cái này mà ngươi gọi là trí tuệ hả, gây xích mích và đổi trắng thay đen mà cũng gọi là trí tuệ hay sao?" Vô Kỵ cười gằn rồi hỏi.
Thủy Hạ Khán Ngư không quan tâm đến khiêu khích của Vô Kỵ, mà cười rất tùy ý, nói: "Tùy ngươi nói thế nào thì cũng được, chỉ cần tiêu diệt được những tên cặn bã như các ngươi thì đó chính là trí tuệ."
"Đồ vô sỉ!" Trên khuôn mặt Vô Kỵ hiện lên vẻ tái nhợt, nói chuyện cũng cắn chặt răng.
Bây giờ, nếu ở khu luyện cấp ngoài dã ngoại, lấy tính tính nóng nảy của đám người Toàn Chân Giáo, nhất định không nói hai lời cùng chết với Thủy Hạ Khán Ngư, nhưng bây giờ là ở cửa thành, đám người Toàn Chân Giáo là người ngoài, nếu như dám động thủ, một khi ầm ĩ lên tất nhiên sẽ bị vây công.
Bây giờ, viện binh của pháo đài Thiết Nhan đã ở sau lưng, đường về lại bị Đồng Tâm Minh phá hỏng, có thể nói Toàn Chân Giáo đã tiến thoái lưỡng nan.
Vô Kỵ là người khá tự phụ với trí thông minh của bản thân, năm đó năm người Toàn Chân Giáo có thể gây chuyện thị phi ở khắp nơi, một nửa trong số đó đều là dựa vào tài chỉ huy của Vô Kỵ.
Vô Kỵ chưa bao giờ nghĩ đến hắn ta sẽ bị người mà hắn ta ghét nhất khiến cho rơi vào hoàn cảnh lúng túng thế này, quan trọng là tên buồn nôn này lại là bại tướng dưới tay hắn ta và là kẻ đã bị hắn ta xem như chó nhà có tang.
"Thế nào, Toàn Chân Giáo các ngươi cũng biết sợ hay sao?" Trên khuôn mặt Thủy Hạ Khán Ngư hiện lên nụ cười khinh bỉ, rồi nói: "Thức thời thì mau giao vật phẩm nhiệm vụ ra đây, nếu không những tên cặn bã như các ngươi chờ bị người khác giết về cấp 1 đi."
Đám người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế thì sắc mặt xám lại.
Cuồng Bạo Thiên Phạt đã từng bị đám người Toàn Chân Giáo dạy cho một trận, còn Thủy Hạ Khán Ngư càng có thù sâu như biển với Toàn Chân Giáo, hai công hội này liên thủ, lấy thù hận của Thủy Hạ Khán Ngư với Toàn Chân Giáo, đánh về cấp 1 nói thì làm được.
"Ha ha!" Đúng lúc này, một tiếng cười gằn phá đi cục diện bế tắc, Vương Vũ nhìn chằm chằm Thủy Hạ Khán Ngư, rồi nói: "Ngươi bị ta giết nhiều lần như vậy mà còn dám ăn nói thế sao, xem ra ngươi vẫn chưa học được bài học đúng không."
"..." Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy Vương Vũ, trong lòng run lên, hai chân mềm nhũn theo bản năng, may mà Niệm Lưu Vân níu lại kịp thời, Thủy Hạ Khán Ngư mới không bị xấu hổ ở trước mặt mọi người.
Thủy Hạ Khán Ngư lấy lại tinh thần rồi nói tiếp: "Hừ! Ta biết bản lĩnh của Thiết Ngưu ngươi, nhưng với vài người của các ngươi, đối phó với hai công hội lớn bọn ta, coi như ngươi có thể thoát được an toàn, nhưng ngươi có thể bảo vệ được tất cả bằng hữu của ngươi hay sao?"
Xem ra, Thủy Hạ Khán Ngư rất phục bản lĩnh của Vương Vũ, bên kia nhiều người như vậy, lại còn chiếm được ưu thế sân nhà, mà Thủy Hạ Khán Ngư cũng không nắm chắc lưu lại được Vương Vũ, bởi vậy có thể thấy được bóng ma mà Vương Vũ lưu lại cho Thủy Hạ Khán Ngư lớn đến thế nào.
Đám người Toàn Chân Giáo nghe thấy câu nói của Thủy Hạ Khán Ngư, sắc mặt đều biến thành khó coi. Đám người này là loại người hung ác rất thích tranh đấu tàn nhẫn, dù thanh danh ở các trò chơi trước không tốt, cũng chưa bao giờ bị người khác khinh bỉ thực lực, nhưng ở trong mắt Thủy Hạ Khán Ngư, bọn họ lại biến thành kẻ yếu cần người khác bảo vệ. Bọn họ làm sao nhẫn nhịn được điều này.
Tuy nói Thủy Hạ Khán Ngư không tính là ăn nói lung tung, nhưng chuyện như vậy hiểu ở trong lòng là được rồi, nói ra lại động đến lòng tự tôn của người ta.
"Trò cười!" Vô Kỵ nhìn chằm chằm Thủy Hạ Khán Ngư rồi nói: "Trước kia không có lão Ngưu, ông đây cũng chưa bao giờ sợ Tam Sát Trang của ngươi, huống hồ bây giờ đối phó đám ô hợp như các ngươi.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ hạ lệnh ở trong kênh nói chuyện: "Lão Ngưu giết Thủy Hạ Khán Ngư, chúng ta đi."
"Haizz! Ngươi đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự... A..."
Thủy Hạ Khán Ngư chưa nói hết câu, thân hinh hình Vương Vũ đã lóe lên rồi xuất hiện ở trước mặt Thủy Hạ Khán Ngư, sau đó dùng tay nắm cổ Thủy Hạ Khán Ngư.
Niệm Lưu Vân thấy thế, bèn vội vàng lao lên túm lấy Vương Vũ.
Nhưng rốt cuộc Niệm Lưu Vân vẫn chậm một nhịp, lúc này Vương Vũ đã bẻ gãy cổ Thủy Hạ Khán Ngư, sau đó dùng sống bàn tay chặt một cái, trúng ngay ngực Niệm Lưu Vân đang lao đến và Niệm Lưu Vân cũng bị biến thành ánh sáng trắng ở ngay tại chỗ.
Không có chỉ huy của Thủy Hạ Khán Ngư, Đồng Tâm Minh chia năm xẻ bảy, nhìn thấy lão đại và cao thủ trấn hội đều bị Vương Vũ thuận tay giết chỉ trong nháy mắt, bây giờ đám người chơi của Đồng Tâm Minh đã choáng tại chỗ... Ai cũng chân tay luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.
Đám người Toàn Chân Giáo nhân cơ hội này quay đầu chạy ngược lại.
Thủy Hạ Khán Ngư nhoáng một cái đã xuất hiện ở điểm phục sinh, y cũng biết nhược điểm của đám thủ hạ này của y, thế là kéo ra kênh công hội rồi hét lên: "Đừng có đứng ngây ra đó nữa, giết bọn chúng cho ta."
Người chơi của Đồng Tâm Minh không có ưu điểm gì, nhưng lại rất nghe lời, bọn họ vừa nhận được lệnh của Thủy Hạ Khán Ngư, lập tức đuổi theo.
Đám người Toàn Chân Giáo chạy chưa được bao xa thì nhìn thấy viện binh của Cuồng Bạo Thiên Phạt ở pháo đài Thiết Nhan ở phía trước cách đó không xa và Đồng Tâm Minh ở phía sau cũng cách đó không xa.
"Trời ạ! Xong rồi, chắc bị làm thịt rồi." Nhìn thấy trước có sói sau có hổ, Minh Đô không thể không kêu lên thành tiếng.
"Chó thật!" Doãn Lão Nhị đập tấm thuẫn xuống đất, rồi nói với giọng phẫn nộ: "Thế này thì chạy gì nữa, chúng ta liều mạng với bọn chúng đi."
Nghe thấy câu nói này của Doãn Lão Nhị, những người khác cũng nắm chặt vũ khí ở trong tay, chuẩn bị buông tay cược một lần.
Loại cặn bã nào Toàn Chân Giáo cũng có, nhưng lại không có kẻ hèn nhát. Bọn họ bị người khác đuổi giết nhiều lần như vậy, lần nào chả chuyển bại thành thắng, sao phải giống như chó chui vào ngõ hẻm bị người ta ra sức đánh như bây giờ, lấy tính tình của những người này đã không nhịn được từ lâu rồi.
Ngay cả Xuân Tường luôn tin tưởng Vô Kỵ, cũng kéo dài khoảng cách, chuẩn bị liều một trận.
Vương Vũ xoay người, chỉ về phía người chơi của Đồng Tâm Minh đang đuổi theo đến, rồi nói: "Ta đi đánh một trận, xem có giết ra một con đường sống cho các ngươi hay không."
"Đừng làm bậy, người ta có ít đi nữa cũng hơn nghìn người , ngươi còn muốn mang theo chúng ta chạy trốn hay sao? Chẳng lẽ ngươi coi mình là siêu nhân?" Trên khuôn mặt Vô Kỵ hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi nói.
Vương Vũ có Khinh Công, nếu muốn chạy có thể chạy thoát, nhưng muốn giết ra một con đường máu ở trong ngàn người, chẳng lẽ không coi thiết lập của hệ thống là cái gì.
"Thế chúng ta phải chạy trốn chết tiếp hay sao?" Minh Đô nói đểu.
Vô Kỵ hạ lệnh rút lui mấy lần liên tục, quả thật khiến tên quen hoành hành bá đạo này hơi khó chịu, lúc này lại dám nói đểu Vô Kỵ.
"Không! Chúng ta lên núi!" Vô Kỵ chỉ về phía sườn núi ở ven đường rồi nói.
Minh Đô nghe thấy thế bèn nói: "Chẳng lẽ chúng ta chưa cùng đường hay sao?"
"Đầu đất!" Vô Kỵ trợn mắt nhìn Minh Đô rồi mắng: "Mẹ liếp! Ngươi đừng ngồi đó mà châm chọc ta nữa, theo ở phía sau cho đàng hoàng đi, xem ông đây đánh cho bọn nó không tin tưởng vào cuộc sống nữa."