Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 592 - Chương 594: Mai Phục Trong Rừng

Trang 297# 1

 

 

 

Chương 594: Mai phục trong rừng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Từ thành Lôi Bạo đến Pháo đài Thiết Nham là một con đường rộng rãi, năm đó khi hai trận doanh khai chiến thì con đường này là con đường vận chuyển nguyên vật liệu quan trọng, nó còn có cái tên khác chính là Quan Đạo.

Hai bên của Quan Đạo là sườn núi, trên sườn núi trồng đầy cây xanh tươi tốt, thỉnh thoảng còn có quái vật xuất hiện. Đây cũng chính là khu luyện cấp cấp thấp thuộc phạm vi của Pháo đài Thiết Nham.

Bởi vì, cuối sườn núi chính là vách núi cao chót vót, căn bản không có con đường thứ hai để đi khỏi nơi này, cho nên địa hình này ẩn núp còn được, chứ chạy trốn nhất định là không được.

Chẳng qua đối với Vô Kỵ mà nói, nơi này ở trên cao, có cây cối làm lá chắn, dễ thủ khó công, là địa hình rất tốt để mai phục.

Càng quan trọng hơn là nơi này cách xa phạm vi của chủ thành, dù bị Cuồng Bạo Thiên Phạt phong tỏa, nhìn rừng cây rậm rập và rộng lớn này xem, dù có đánh nhau chọc thủng cả trời cũng không bị người khác phát hiện.

"Đi lên!"

Tiến vào rừng cây, Vô Kỵ đeo lên kính mắt mà ngày bình thường hắn không nỡ đeo. Sau khi đeo kính, tầm mắt của Vô Kỵ tăng lên trong nháy mắt, đã có tầm mắt, nhìn một cái là thấy hết sạch địa hình ở trước mặt. Sau đó, Vô Kỵ mang theo đám người Toàn Chân Giáo đi vào sâu trong rừng, cho đến khi đến dưới núi đá thì mới dừng lại.

"Nếu như ta không nhìn nhầm thì nơi này chính là một con đường chết..." Mọi người đi đến dưới vách núi đá, sau khi quan sát địa hình xung quanh Minh Đô nói.

"Ừm! Đúng thế, nơi này chính là một con đường chết." Vô Kỵ đáp: "Nhưng chúng ta sống bọn nó chết."

"Ngươi lại nói đùa nữa rồi, hai công hội nhà người ta cộng lại, số người chắc cũng phải hơn ngàn, chúng ta dựa vào núi cũng đánh không lại..." Minh Đô kêu lên với vẻ giật mình, hắn còn tưởng rằng Vô Kỵ định dùng thẻ địa hình.

"Hừ!" Vô Kỵ cười gằn một tiếng, sau đó chỉ về phía tảng đá lớn ở bên cạnh rồi nói: "Ai nói ta sẽ dùng thẻ địa hình, tất cả mọi người mau trốn đến sau tảng đá lớn kia."

Minh Đô nghe thấy thế bèn lùi mấy bước về phía sau, sau đó nhón chân lên quan sát tảng đá một cách tỉ mỉ, chợt nhận ra tảng đá này cao gần bằng người, ngoài cao trong thấp, chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thấy bên trên, quả thật là một chỗ trốn vô cùng tốt.

Nhưng nếu có người đi ra xa rồi quan sát cẩn thận giống như Minh Đô, chắc chắn sẽ phát hiện có mờ ám ở trên tảng đá, tình cảnh như vậy mà bị người khác bao vây càng nguy hiểm hơn.

Nghĩ đến đây, Minh Đô bèn nói: "Nếu như bị người khác phát hiện làm thịt một thể thì làm thế nào?"

Vô Kỵ vỗ ngực rồi bảo: "Cứ việc đi lên đi, có ta ở đây thì không ai phát hiện được."

Nói xong, Vô Kỵ bèn nói với Vương Vũ, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư: "Các ngươi nấp ở chỗ khác, đợi lát nữa nhìn thấy bên này đánh, mấy người các người có thể đi quấy rối bọn nó, nhưng tuyệt đối đừng để bị bắt đấy nhé."

"Biết rồi!"

Vương Vũ gật đầu, rồi nhảy lên, giẫm lên thân cây rồi nhảy lên tiếp, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư cũng đã biến mất.

Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, những người khác đã bò lên tảng đá lớn rồi nằm rạp xuống.

Cùng lúc đó ở trên quan đạo, Cuồng Bạo Thiên Phạt do Cuồng Lôi Chi Tâm dẫn đầu và Đồng Tâm Minh do Ngã Mạc Từ Bi dẫn đầu đã gặp nhau.

Cuồng Lôi Chi Tâm có tình tính hung hăng càn quấy, còn Ngã Mạc Từ Bi cũng không phải là hạng người lương thiện. Ngày bình thường, hai tên này cũng không hợp nhau, bây giờ lại gặp nhau quả thực oan gia ngõ hẹp. Cuồng Lôi Chi Tâm không nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo bèn nhíu mày hỏi: "Đám người Toàn Chân Giáo chạy đi đâu rồi?"

Người Cuồng Bạo Thiên Phạt chặn ở phía sau, người Đồng Tâm Minh chặn ở phía trước, người Toàn Chân Giáo phải ở giữa hai nhóm người mới đúng chứ nhỉ.

"Ta cũng định hỏi các ngươi đây, bọn họ không phải bị các ngươi đuổi quay lại hay sao?" Ngã Mạc Từ Bi hỏi lại với vẻ không cam lòng yếu thế.

"Đánh rắm, các ngươi nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo kia không?" Cuồng Lôi Chi Tâm hỏi người chơi đi cùng.

Người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt lắc đầu liên tục, rồi nói: "Chúng ta đi cả đoạn đường đến đây, cũng không nhìn thấy bọn họ."

"Ồ! Chẳng lẽ bọn họ tiến vào rừng cây hay sao?" Ngã Mạc Từ Bi nhìn thoáng qua hai bên đường, rồi nói thầm.

"Đừng nói nhảm nữa, không thấy trên quan đạo thì nhất định đã tiến vào rừng cây rồi, còn không mau đi lục soát?" Cuồng Lôi Chi Tâm vừa nói vừa chế giễu: "Đúng là một đám phế vật, chạy theo sát ở sau cũng để người ta trốn mất."

"..." Ngã Mạc Từ Bi đỏ mặt lên, cố nhịn lấy rồi đáp lại: "Mẹ kiếp! Ngươi biết bọn họ tiến vào bên trái hay bên phải?"

Cuồng Lôi Chi Tâm trả lời: "Bọn ta trái các ngươi phải, ai bắt được tính là của người đó, không được chơi xấu đấy nhé."

"Được! Đứa nào chơi xấu thì đứa đó sẽ thành thái giám." Sau khi hai người thương lượng xong, bèn lưu lại một nửa người canh ở ven đường, sau đó mỗi nhóm tiến về một phía, rồi leo lên sườn núi ở hai bên đường.

Lúc này, Vương Vũ đang núp ở trên cây, đứng ở trên cao thì nhìn được xa, Vương Vũ nhìn thấy loáng thoáng có một đám người chơi tiến vào rừng cây, thế là nhắn vào trong kênh chat: "Bọn chúng đã đến."

"Là Cuồng Bạo Thiên Phạt hay Đồng Tâm Minh?" Vô Kỵ hỏi.

Sau khi nhìn thấy người gần nhất, Vương Vũ trả lời, trang bị có vẻ rất bình thường, chắc là Đồng Tâm Minh đó..."

Mặc dù Đồng Tâm Minh có thể chống lại phân bộ của Cuồng Bạo Thiên Phạt ở thành Lôi Bạo, nguyên nhân cũng bởi vì có Niệm Lưu Vân, chứ thực lực bình quân của người chơi của công hội Đồng Tâm Minh vẫn có chênh lệch, với loại công hội hạng nhất như Cuồng Bạo Thiên Phạt.

Vô luận trang bị, hay khí chất ngang ngược càn rỡ...

"Ừm, được đấy, đám đầu đất này không có Thủy Hạ Khán Ngư chỉ huy, chính là đồ ăn mà thôi, đợi lát nữa chúng ta công kích thoải mái là được: "Vô Kỵ nói với mấy người Toàn Chân Giáo khác ở trên tảng đá.

Người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt không chỉ có trang bị mạnh, mà còn có giác ngộ của người chơi thuộc công hội lớn, một khi bị tấn công sẽ làm ra phản ứng thích hợp, nếu so sánh với người chơi yếu như gà của Đồng Tâm Minh, căn bản là mặt trăng và đom đóm.

Trên khuôn mặt của những người khác cũng hiện lên vẻ lo lắng rồi nói: "Vô Kỵ! Ngươi có nắm chắc hay không? Người của Đồng Tâm Minh cũng khá đông đấy, chúng ta ở phạm vi nhỏ như vậy, một khi bị phát hiện, người ta chỉ cần một người cho chúng ta ăn một cái Sét Đánh Liên Hồi thôi thì ai cũng chạy không được, sau khi quay về điểm phục sinh chúng ta một người sẽ phải đánh một đám đấy, đến lúc đó cũng chỉ có thể cam chịu số phận.

Không gian ở phía trên tảng đá rộng khoảng năm sáu mét vuông, hoàn toàn nằm trong phạm vi bao trùm của Sét Đánh Liên Hồi... Đồng Tâm Minh và Cuồng Bạo Thiên Phạt đều là công hội có nhiều Pháp sư, đừng nói đến bọn họ có võ trang đầy đủ, dù bọn họ chỉ cần đánh tay không, nhiều sét chồng lên như vậy, cũng đủ để đám người Toàn Chân Giáo chết cả chục lần.

Kỳ thật bị giết ở trong nháy mắt cũng không đáng sợ, điều đáng sợ hơn chính là bọn họ đã mai phục ở điểm phục sinh, chỉ cần người của Toàn Chân Giáo bị giết quay về điểm phục sinh, ngoài loại biến thái như Vương Vũ ra, những người khác có chắp cánh cũng khó thoát.

Vô Kỵ nói: "Ngươi yên tâm đi, ta không đánh khi không nắm chắc phần thắng..."

Nghe thấy câu nói này của Vô Kỵ, trong lòng mọi người nguội lạnh, thằng nhóc này không nắm chắc dù chỉ một phần trăm còn dám nói nắm chắc.

"Đừng nói nữa, bọn nó đến rồi."

Khi mọi người đang còn nói chuyện ở đây, Ngã Mạc Từ Bi đã mang người đến.

Trừ những người canh ở ngoài đường cái ra, số tiểu đệ mà Ngã Mạc Từ Bi dẫn đến khoảng ba trăm người.

Nói đám người Đồng Tâm Minh chia năm xẻ bảy thì cũng đúng, loại tình huống tìm người này, nhất định phải đảm bảo an toàn dưới mọi tình huống và cố gắng kéo dài chiến tuyến mới được. Nhưng đám người Đồng Tâm Minh lại không có tổ chức không có kỷ luật, đứng vụn vặt lẻ tẻ còn ngẫu nhiên hơn cả đám quái dã ngoại ở trong rừng.

Nhìn thấy người chơi của Đồng Tâm Minh đứng lung tung như vậy, Vô Kỵ trợn mắt hốc mốm: "Đám người ô hợp này quá kém so với Tam Sát Trang, mà Thủy Hạ Khán Ngư cũng dám đi gây sự, rốt cuộc ai cho y dũng khí đó?"

*Chú thích:

Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi. Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.*


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment