Trang 297# 2
Chương 595: Đồng Tâm Minh không đồng lòng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Kéo bè kéo lũ đánh nhau không giống với đánh một một, công hội hợp cách kéo bè kéo lũ đánh nhau rất chú ý đến vị trí đứng và trận hình, người chơi Đồng Tâm Minh đứng như thế này, nói bọn họ là đám ô hợp thì Vô Kỵ cảm thấy bọn họ đang xúc phạm cái từ ô hợp.
Mẹ kiếp, dù là người chơi mới lên núi lục soát, cũng không đứng lung tung như vậy, đám người này giống như đang đi dạo chơi ngoài thành thì đúng hơn.
Có trời mới biết Thủy Hạ Khán Ngư làm cái gì, mới khiến cho đám thủ hạ của y biến thành não tàn như thế này...
Nhưng nói đi thì phải nói lại, điều Vô Kỵ không muốn nhìn thấy nhất chính là bọn họ đứng như thế này.
Dù sao, Vô Kỵ định đánh một trận, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, nếu trận hình đường đường chính chính, chỉ cần đánh lén ở phía sau một chút, chí ít cũng làm thịt được vài chục mạng, nhưng đám người Đồng Tâm Minh đứng rải rác như thế, một lần nhiều nhất chỉ giết được vài người, quả thật không đáng để ra tay.
Vô Kỵ nghìn tính vạn tính, không cẩn thận đã bị đám người ẩu đả này làm cho bất biến ứng vạn biến...
"Sao các ngươi còn chưa ra tay?" Vương Vũ ở trên tàng cây nhìn thấy người chơi của Đồng Tâm Minh sắp đi ra phạm vi tấn công của Minh Đô, bèn hỏi với giọng buồn bực.
"Hazz, đám ngốc này đứng phân tán như thế, làm sao ra tay." Vô Kỵ cũng trả lời lại với giọng buồn bực.
"Đơn giản!" Vương Vũ cười thong dong một tiếng, sau đó nhảy từ trên cây xuống, đồng thời hô lên khi đang ở giữa không trung: "Xin chào! Các ngươi đang tìm gì thế?"
Trong rừng cây vốn đang yên tĩnh, Vương Vũ vừa hô một tiếng như thế, lập tức thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người về phía này.
"Người Toàn Chân Giáo ở đó!"
"Mau công kích hắn!"
"Lui lui lui lại, kéo dài khoảng cách, tên Võ sư này mạnh lắm..."
"Lui lại ông cố ngươi, chẳng lẽ chúng ta có nhiều người như vậy lại không đánh lại hắn hay sao?"
"Mẹ kiếp! Ngươi mắng một câu nữa xem?"
"Ngươi là thằng quái nào, mà dám chỉ huy ta?"
Sau khi phát hiện Vương Vũ, đám người Đồng Tâm Minh mồm năm miệng mười ra lệnh cho nhau, không nhưng không tạo thành trận hình ngay, mà còn loạn tùng phèo. Vương Vũ từ trên trời giáng xuống đã bị gạt sang một bên.
Một cơn gió lạnh thổi qua rừng cây, Vương Vũ cảm nhận được không ai quan tâm đến hắn...
Đám người Toàn Chân Giáo nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy choáng váng, rốt cuộc công hội rác rưởi này làm sao tồn tại đến bây giờ...
Bây giờ, Vô Kỵ cũng hiểu tại sao người chơi không đứng thành trận hình, mẹ kiếp không phải bọn họ không biết đứng, mà đám người này ai cũng không phục ai ngoài Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân... Thế nên, đám người này mới sùng bái hai người đó.
Vương Vũ móc trường côn ra, rồi nói: "Các ngươi nghiêm túc chút đi có được hay không, rốt cuộc có đánh hay không để ta còn biết? Các ngươi còn không lao lên là ta đi đấy."
"Ông cố ngươi! Ngươi chọc vào Đồng Tâm Minh bọn ta mà còn dám đi hay sao? Ngươi có gan thì đứng lại đó." Sau khi chĩa mũi nhọn vào Vương Vũ, rốt cuộc đám người Đồng Tâm Minh cũng đã nhất trí, Ngã Mạc Từ Bi rút trường kiếm ở sau lưng ra, sau đó cúi đầu rồi lao về phía Vương Vũ.
Những người chơi khác của Đồng Tâm Minh cũng loạn lên ở phía sau, bắt đầu niệm chiêu pháp thuật hay nâng thuẫn bảo vệ đồng đội ở bên cạnh,
Vương Vũ nhìn thấy Ngã Mạc Từ Bi lao đến bèn lắc đầu, các Chiến sĩ đều thích dùng Va Chạm để lao lên, nhưng loại kỹ năng này chỉ lao thẳng về phía trước, ở xa như vậy mà đã ra tay, căn bản không đối phó được cao thủ.
Vương Vũ nhích sang bên cạnh, định né tránh, nhưng Ngã Mạc Từ Bi lại cầm kiếm chém ngang, rồi sử dụng Toàn Phong Trảm... Quay lòng vòng rồi quay về phía Vương Vũ.
Chiêu này khiến mắt Vương Vũ sáng lên, Va Chạm cộng với Toàn Phong Trảm, xem ra tên Chiến sĩ này cũng có chút tài năng đấy chứ.
Nhưng chút tài năng này chỉ dùng để đối phó người chơi bình thường mà thôi, đối phó Vương Vũ còn kém một chút.
Sau đó, Vương Vũ nhảy một cái, rồi cắm một đầu trường côn ở trong tay vào giữa hai chân Ngã Mạc Từ Bi, còn một đầu khác thì cắm vào cành cây, sau đó Ngã Mạc Từ Bi hét thảm một tiếng, kỹ năng bị đánh gãy mà bản thân cũng ngã xuống đất.
Lúc này, pháp thuật của đám người Đồng Tâm Minh đã niệm chiêu xong, sau đó bọn họ tung hết về phía Vương Vũ.
Vương Vũ nghiêng người một cái, vô số pháp thuật đã sượt qua người, Vương Vũ vừa lăn mình vừa hét lên: "Nhiều người đánh một người như vậy đâu phải là anh hùng, có ai dám đánh một một với ta không?"
Sau khi đứng dậy, Vương Vũ quay người rồi chạy ngược lại.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vương Vũ, lòng tin của đám người Đồng Tâm Minh tăng lên, cười gằn khà khà rồi nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy đánh một một với hắn làm gì? Coi chúng ta là thằng ngốc chắc? Mọi người mau đuổi theo hắn cho ta."
Đám người này ỷ vào người đông thế mạnh, ai cũng muốn lấy mạng Vương Vũ, một người đuổi, khiến tất cả mọi người ở phía sau cũng đuổi theo như bầy ong bay loạn.
"Ha ha! Mọi người nhìn kỹ năng diễn xuất vụng về của lão Ngưu kìa... Mọi người chuẩn bị công kích, đánh một trận lớn." Rốt cuộc, Vô Kỵ cũng nhìn thấy đám người Đồng Tâm Minh tụ lại, bèn vội vàng hạ lệnh cho mọi người.
Khi đám người Đồng Tâm Minh lại chạy qua tảng đá lớn và đưa lưng về phía đám người Toàn Chân Giáo, pháp thuật của Xuân Tường và Minh Đô đã được ném ra ngoài.
"Ầm..."
Ba pháp thuật có phạm vi lớn đồng thời lao đến, vừa vặn rơi vào giữa đám người Đồng Tâm Minh, giống như đống tuyết bị bàn ủi đỏ bừng ủi qua, đám người Đồng Tâm Minh ở trong phạm vi công kích của pháp thuật đã bị làm thịt hết.
Ngay sau đó, hai nhóm mũi tên lại bay ra, đợt mũi tên thứ nhất trói lại mấy người chơi lạc đàn, còn đợt mũi tên thứ hai gần như đến cùng lúc, giết sạch toàn bộ người chơi đang bị trói lại ở trong nháy mắt.
Chỉ với một hiệp, Đồng Tâm Minh đã bị thương vong hơn nửa.
"Chó đẻ, 82 điểm PK, may mà đang ở dã ngoại..." Minh Đô đột nhiên nhìn thấy điểm PK tăng mạnh mà nát hết cả tim.
Xuân Tường cũng khóc không ra nước mắt: "Ta có 44 điểm PK..."
Xuân Tường là nghề nghiệp có công kích gần như thấp nhất, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến một ngày điểm PK của hắn ta lại cao đến như vậy.
"Dừng tấn công!" Vô Kỵ khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên dưới thì rất hài lòng, sau đó móc ra một con rắn nhỏ máu hồng rồi nhét dưới chân. Con rắn nhỏ trườn quanh một vòng rất nhanh, sau đó đám người Toàn Chân Giáo biến mất ở trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, đám người Đồng Tâm Minh bị đánh cho ngây người cũng phản ứng lại: "Mẹ kiếp! Trúng mai phục, bọn họ có viện binh."
"Mau đi tìm, bọn họ chạy không xa."
Lại một đợt chỉ huy lẫn nhau, đám người chơi Đồng Tâm Minh còn sót lại bắt đầu tản ra xung quanh... Thậm chí có mấy người còn đi về phía tảng đá lớn.
"Ồ? Phía trên không có ai..." Một tên Chiến sĩ khiên thuẫn to con bíu lấy tảng đá rồi ngó lên, nhưng không phát hiện chút dấu vết nào.
Minh Đô gục ở chỗ này mặt đối mặt với Chiến sĩ khiên thuẫn kia, đã sắp chảy mồ hôi lạnh.
"Trên đó có ai không?" Pháp sư ở phía sau Chiến sĩ khiên thuẫn hỏi.
"Không có ai...Chẳng lẽ đã Tiềm Hành rồi?"
"Pháp sư mà có Tiềm Hành à đầu bò, nhanh đi tìm nơi khác đi."
Mấy người khác hùng hùng hổ hổ đi tìm nơi khác.
Minh Đô nhìn thấy người ở phía dưới đi xa, bèn vỗ ngực rồi nói: "Mẹ kiếp! Cái này quá kích thích rồi."
"Kích thích hơn đang còn ở đằng sau." Vô Kỵ cười ha ha, sau đó nói với hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư ở trong kênh chat: "Hai ngươi đi quấy rối đi!"
Vô Kỵ vừa ra lệnh, đã thấy hai Pháp sư lạc đàn của Đồng Tâm Minh bị hai bóng đen đâm thành ánh sáng trắng, sau đó hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư chỉ xuất hiện một chút, rồi dùng Tiềm Hành ở trong nháy mắt.
Đợi đến khi đám người Đồng Tâm Minh phản ứng kịp, hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đã biến mất không thấy.
"Mẹ kiếp! Còn có Đạo tặc mai phục nữa... Mọi người mau dựa lưng vào nhau và đứng ngay ngắn..."
"Đứng con bà ngươi, bọn họ có Pháp sư đấy."
"Bọn họ có Đạo tặc thì phải đứng dựa lưng vào nhau chứ."
Khi đám người Đồng Tâm Minh đang ầm ĩ lên, Vương Vũ ở trên cái cây ở bên cạnh lại ló đầu ra, lao xuống rồi kêu lên với khuôn mặt bỉ ổi: "Các ngươi đến bắt ta đi..."