Trang 298# 1
Chương 596: Con mồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Giết hắn trước rồi tính tiếp!"
Sự xuất hiện của Vương Vũ khiến đám người Đồng Tâm Minh dời đi mục tiêu, cả đám lại bắt đầu tranh nhau đuổi theo.
"Tiếp tục!" Vô Kỵ hạ lệnh, đám người Toàn Chân Giáo ở trên tảng đá lại tấn công tiếp, người chơi của Đồng Tâm Minh lại bị thu hoạch... Sau khi thu hoạch xong, đám người Toàn Chân Giáo lại ẩn nấp tiếp.
Bởi vì lần này đám người Đồng Tâm Minh đã có phòng bị, khiến hiệu quả đánh lén của Toàn Chân Giáo không được tốt như lần đầu tiên, nhưng cũng làm cỏ được năm sáu chục người.
Đội ngũ ba trăm người của Đồng Tâm Minh, chỉ mới hai hiệp đã bị đánh cho còn dưới trăm người.
Ngã Mạc Từ Bi luống cuống, rồi hét lên ở trong kênh chat: "Đừng lao lên tung tung nữa, nhanh đứng thành trận hình đi, nếu không chúng ta sẽ xong đời."
"Đứng cọng lông, ngươi biết bọn họ ở đâu hay sao?" Có người phản bác.
Bây giờ, Ngã Mạc Từ Bi mới chú ý đến, bên mình đã tổn thất hai phần ba, mà cái bóng của đám người Toàn Chân Giáo cũng không sờ đến, nghĩ đến điều này, Ngã Mạc Từ Bi đột nhiêm cảm thấy sợ hãi.
Hai người vừa đối thoại như vậy, không chỉ Ngã Mạc Từ Bi, mà ngay cả những người khác cũng ý thức được chuyện kỳ quái, không thể không cảm thấy tim đập nhanh.
Địch tối ta sáng thì cũng thôi đi, nay kẻ thủ ở ngoài sáng cũng không thấy, đây mới là điều kinh khủng nhất.
"Mau lui lại, mau lui lại!" Ngã Mạc Từ Bi cuống quýt chỉ huy.
"Mẹ kiếp! Chúng ta còn chưa giết tên ở trên cây."
Ngã Mạc Từ Bi kêu lên: "Đừng, tranh thủ thời gian chạy đi, nếu không chúng ta chết như nào cũng không biết."
Nghe thấy câu nói này của Ngã Mạc Từ Bi, những người khác không tranh luận nữa, sau đó quay người chạy ra bìa rừng.
Vương Vũ trông thấy đám người Đồng Tâm Minh đã chạy đi xa, bèn nhảy xuống cây rồi nói: "Bọn họ đã đi xa!"
"Chúng ta cũng đi thôi!" Vô Kỵ nhảy xuống tảng đá, rồi đuổi theo những người khác.
"Đi đâu?" Mọi người hỏi.
Đám người Toàn Chân Giáo vốn có tính cách thích tìm kích thích, không có chuyện nào mà không dám làm, thích nhất là chọc vào tổ ong vò vẽ. Lần này, bọn họ bị người ta đuổi thảm như vậy, hiển nhiên nuốt không trôi cục tức này. Bây giờ, sau khi nghe câu nói này của Vô Kỵ, bọn họ ai cũng hưng phấn lên.
"Ta chỉ chờ câu nói này của ngươi!" Minh Đô vừa vung pháp trượng ở trong tay vừa nói: "Mẹ kiếp! Dù bị đánh về cấp 1, có thể cắn được bọn nó một ngụm trước khi chết thì cũng đáng."
"Đúng thế! Lão Lý nói đúng lắm!" Ký Ngạo nói với vẻ đồng ý và biểu lộ ở trên khuôn mặt của những người khác cũng hiện lên vẻ kiên nghị.
Chơi trò chơi mà, không phải khoái ý ân cừu hay sao, trong hiện thực đã bị áp lực như núi rồi, nay chơi trò chơi mà cũng bị bắt nạt như vậy thì không chơi còn hơn.
"Lão Ngư, còn ngươi thì sao?" Vô Kỵ hỏi Bắc Minh Hữu Ngư.
Hiển nhiên, không cần nhắc đến những người khác, bọn họ hoặc là cao thủ uy tín lâu năm của Toàn Chân Giáo, hoặc là sau khi vào trò chơi đã chơi với Toàn Chân Giáo, nên bọn họ đều không phải là loại người sợ phiền phức, chỉ có Bắc Minh Hữu Ngư là người thích sống yên bình.
Bắc Minh Hữu Ngư móc dao găm ra với vẻ hơi khó chịu, rồi nói: "Ngươi nói gì thế, ông đây là người của Toàn Chân Giáo, các ngươi cho rằng Vua Của Lính Đánh Thuê là ăn chay hay sao?"
"Được! Đã không có ai có ý kiến, bây giờ mọi người hãy nghe ta chỉ huy." Vô Kỵ gật rồi, sau đó chỉ về phía thành Lôi Bạo rồi nói với Bắc Minh Hữu Ngư: "Đợi lát nữa tùy theo tình hình mà ngươi cố gắng quấy rối, có thể giết được bao nhiêu thì giết, không giết được thì Tiềm Hành, chỉ cần ngươi ngăn chặn bọn họ là được.
"Biết rồi!" Bắc Minh Hữu Ngư đáp.
Vô Kỵ lại chỉ về phía vách núi rồi nói: "Đạo Tuyết! Ngươi mai phục ở phía vách núi với lão Ngư, mục đích chính là ngăn chặn kẻ địch.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói lớn: "Hiểu rồi!"
"Thế còn ta?" Vương Vũ trông thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đã được phân công nhiệm vụ, bèn hỏi.
"Không cần vội, nhiệm vụ của lão Ngưu ngươi là nặng nề nhất, ngươi phải mang con mồi đi vòng vèo." Vô Kỵ nói.
"Đi vòng vèo?" Vương Vũ hỏi với giọng buồn bực: "Làm sao đi vòng vèo được?"
Vô Kỵ nói: "Đưa con mồi đến tọa độ của cạm bẫy mà ta đã cho ngươi."
"Cái này thì đơn giản!" Vương Vũ trả lời với vẻ phóng khoáng.
"Vẫn là lão Ngưu ngươi khiến ta cảm thấy yên tâm nhất." Vô Kỵ nói với sự yên tâm từ tận đáy lòng. Dắt mũi người chơi của hai công hội lớn mà nói đơn giản, có lẽ cũng chỉ có mình Vương Vũ mới dám nói như thế.
Ngay sau đó, Vô Kỵ lại nói với những người khác: "Những người còn lại thì đi theo ta rồi nghe ta chỉ huy."
Khi Vô Kỵ đang bố trí kế hoạch chiến đấu, người chơi của đám người Đồng Tâm Minh đã lui ra khỏi rừng cây. Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân đã trở lại quan đạo.
"Thế nào rồi? Có tìm được không?" Thủy Hạ Khán Ngư sau khi nhìn thấy Ngã Mạc Từ Bi bèn hỏi với giọng vội vàng.
Trong tay của đám người Toàn Chân Giáo có vật phẩm quan trọng của Thủy Hạ Khán Ngư, nên bây giờ Thủy Hạ Khán Ngư quan tâm đến tăm hơi của đám người Toàn Chân Giáo hơn bất cứ người nào.
Ngã Mạc Từ Bi nói ấp úng: "Ở trong rừng cây bên phải... Chẳng qua đám người này quá gian xảo, ta còn chưa bắt được." Mang theo ba trăm người tiến vào rừng cây chỉ có một trăm người còn sống, loại chuyện mất mặt thế này, Ngã Mạc Từ Bi không dám nói ra cho thiên hạ biết.
Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thế bèn nói: "Ừ! Nằm trong dự liệu của ta, nhanh đi báo cho đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt đi, bảo bọn họ đi tìm cùng chúng ta."
Sự lợi hại của Toàn Chân Giáo, Thủy Hạ Khán Ngư đã biết được từ mấy năm trước, dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể dùng luôn luôn là đặc điểm của Toàn Chân Giáo, muốn bắt được đám cá chạch này ở trong môi trường rừng rậm như thế kia, chỉ mình mình thôi thì còn chưa đủ, có lẽ phải gọi thêm đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt nữa.
"Nhưng lão đại..." Không phải đám người Toàn Chân Giáo có đạo cụ thăng cấp công hội hay sao?" Ngã Mạc Từ Bi nghe thấy thế thì xoắn xuýt, đạo cụ thăng cấp công hội đấy, nếu Cuồng Bạo Thiên Phạt nhúng tay vào, đến lúc đó coi như bắt được đám người Toàn Chân Giáo, còn chưa biết hươu chết vào tay ai.
Thủy Hạ Khán Ngư trợn mắt nhìn Ngã Mạc Từ Bi một cái, rồi nói: "Ta có kế hoạch cả rồi, ngươi cứ làm theo là được."
Ngã Mạc Từ Bi bất đắc dĩ, đành phải báo tin cho Cuồng Lôi Chi Tâm.
"Đám người Toàn Chân Giáo ở bên phải, mau đến bắt bọn họ, sau này đừng nói là bọn ta không báo cho các ngươi đấy nhé."
Cuồng Lôi Chi Tâm mang theo người tìm nửa ngày không tìm thấy tung tích của đám người Toàn Chân Giáo, đang buồn bực, đột nhiên lại nhận được tin tức của Đồng Tâm Minh, trong lòng cảm thấy hưng phấn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Xem ra các ngươi không bắt được con mồi."
"Đừng nói nhảm nữa, ngươi có đến hay không?"
"Đương nhiên phải đến rồi!"
Sau một lát, đám người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng đi ra từ rừng cây.
Nhìn thấy Cuồng Bạo Thiên Phạt mang đến nhiều người như vậy, trong lòng Thủy Hạ Khán Ngư cảm thấy vui vừng, rồi hỏi Cuồng Lôi Chi Tâm: "Lôi Thần lão đại có ở đây không?"
Cuồng Lôi Chi Tâm trả lời: "Lôi Thần lão đại đang mang theo người trông coi pháo đài Thiết Nham, không có thời gian rảnh để đến đây.
"Thế hả, ta khá có kinh nghiệm đối phó với đám người Toàn Chân Giáo, nếu như ngươi muốn bắt bọn họ, nhất định phải nghe ta chỉ huy, không biết ý người thế nào?" Thủy Hạ Khán Ngư là hạng người cáo già, y nhìn thấy Cuồng Bạo Lôi Thần không ở đây, lập tức tranh quyền chỉ huy.
"Chỉ cần bắt được bọn họ thì ta không có ý kiến."
Điều Cuồng Lôi Chi Tâm muốn chính là đạo cụ ở trên người Toàn Chân Giáo, ai chỉ huy cũng không quan trọng, chỉ cần lấy được đạo cụ là được, bèn gật đầu đồng ý.
"Vậy thì được, các ngươi đi theo chúng ta, bọn họ đang ở trong rừng cây ở lân cận." Thủy Hạ Khán Ngư nói.
"Chờ chút đã, sao các ngươi lại đi trước?" Cuồng Lôi Chi Tâm không phải là người ngu, con mồi chỉ có mười mấy người mà thôi, bọn họ không phải đối mặt với số người bằng nhau, đương nhiên người nào ở phía trước thì người đó có xác suất bắt được con mồi cao hơn.
Thủy Hạ Khán Ngư mỉm cười, rồi nói với Cuồng Lôi Chi Tâm: "Ngươi đã nói như vậy thì các ngươi ở phía trước còn chúng ta ở phía sau được chưa nào?"
"Lão đại..." Ngã Mạc Từ Bi nghe thấy thế thì kinh hãi, gã định nói cái gì, nhưng lại bị Thủy Hạ Khán Ngư ngăn lại.
Cuồng Lôi Chi Tâm cười hì hì rồi nói: "Khán Ngư lão đại quả nhiên là người sảng khoái."