Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 601: Binh Pháp Có Nói: Binh Bất Yếm Trá

Trang 300# 2

 

 

 

Chương 601: Binh pháp có nói: Binh bất yếm trá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Phương thức chiến đấu chủ yếu của thành Lôi Bạo là đấu pháp thuật, sau khi ném pháp thuật xong Chiến sĩ khiên thuẫn nâng thuẫn, bảo vệ đám Pháp sư đang còn hồi chiêu, bây giờ pháp thuật của Cuồng Bạo Thiên Phạt đã bay đến.

Pháp sư của Cuồng Bạo Thiên Phạt có trang bị mạnh và ý thức cao, dưới trạng thái phòng hộ của Đồng Tâm Minh, vẫn có thể tiêu diệt năm mươi người chơi của Đồng Tâm Minh.

Hai bên bắt đầu đấu pháp thuật, ngươi đánh ta lui, ngươi lui ta đánh, bởi vì sát thương của Pháp sư quả thật quá cao, nên mỗi hiệp đều có hơn mười người chơi phải bỏ mạng, chỉ sau mấy hiệp, Thủy Hạ Khán Ngư đã cảm thấy không đúng.

Loại phương thức chiến đấu này chỉ có người chơi của thành Lôi Bạo mới có, Thủy Hạ Khán Ngư khá hiểu rõ phương thức chiến đấu của đám hèn mọn Toàn Chân Giáo kia, đám người đó không bao giờ chiến đấu cứng ngắc như vậy.

Hơn nữa, hiển nhiên thực lực của đối diện mạnh hơn bên mình rất nhiều, nếu phía dối diện tấn công trước và đánh lén phe mình, chỉ một đợt pháp thuật thôi đã có thể tiêu diệt không ít người chơi của phe mình, thế sao bọn họ không dùng pháp thuật đầu tiên mà lại dùng cung tên.

"Hỏng rồi, lại bị tính kế." Nghĩ đến đây, Thủy Hạ Khán Ngư giật mình, y đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện và định ngăn lại thủ hạ của mình...

Nhưng một khi đã xảy ra chiến đấu, không phải một bên nói ngừng là có thể ngừng, nhất là dưới tình huống này, ngừng tấn công đơn phương chỉ có thể khiến phe mình bị diệt trước tiên, thế là Thủy Hạ Khán Ngư bèn vội vàng hạ lệnh cho người chơi Đồng Tâm Minh vừa đánh vừa lui.

Thấy hai phe còn hai trăm người định ngừng tấn công, Vô Kỵ lại hô lên ở trong kênh chat: "Thêm lửa đi em ơi!"

Minh Đô, Xuân Tường và hai người Linh Lung Mộng và Dương Na nghe thấy thế, bèn công kích cả hai phe.

Mũi tên và pháp thuật từ trên trời giáng xuống khiến cuộc chiến lại được đánh tiếp... Con số thương vong tăng lên không ngừng.

Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư đã liên lạc được với Cuồng Lôi Chi Tâm và Cuồng Bạo Thiên Lôi.

"Cuồng Lôi lão đại, Thiên Lôi lão huynh, đối diện có phải là các ngươi hay không?" Thủy Hạ Khán Ngư nói, công hội có thực lực như thế ở thành Lôi Bạo chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa công hội có thực lực như vậy ở trong khu luyện cấp này chỉ có mình Cuồng Bạo Thiên Phạt mà thôi.

"Là bọn ta..." Trên khuôn mặt của Cuồng Lôi Chi Tâm cũng hiện lên vẻ xanh xám đáp lại. Vừa rồi khi mới đấu pháp thuật gã còn hơi kỳ quái, không ngờ đám người ở đối diện lại là Đồng Tâm Minh.

"Hả?" Cuồng Bạo Thiên Lôi sửng sốt một chút, rồi hỏi: "Chẳng lẽ đám người ở đối diện chính là các ngươi?" Sau khi nghe câu hỏi của Thủy Hạ Khán Ngư, Cuồng Bạo Thiên Lôi cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

"Mau dừng tay lại, đều là hiểu lầm, chúng ta đã trúng kế..." Thủy Hạ Khán Ngư kêu dừng liên tục, đồng thời Cuồng Lôi Chi Tâm và Cuồng Bạo Thiên Lôi cũng bảo người bên mình dừng tấn công...

Khi hai bên dừng lại, đám sương mù bao phủ ở trên người của người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt tan dần, sau đó bọn họ thấy được người chơi ở đối diện.

"Khán Ngư lão đại, tại sao lại như vậy?"

Nhìn thấy đối diện chính là Đồng Tâm Minh, đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt sắp khóc. Mẹ kiếp, một nghìn người tiến vào rừng cây, khi gặp lại chỉ còn mấy chục người, loại cảm giác thất bại cũng chỉ có người từng bị giày vò thì mới hiểu.

Trong mắt Thủy Hạ Khán Ngư cũng hiện lên nước mắt, rồi nói với giọng tự trách: "Đều do ta không nói rõ với mọi người..."

Việc này quả thật là do Thủy Hạ Khán Ngư, ban đầu y còn tưởng rằng nhóm người mình sẽ tìm thấy đám người Toàn Chân Giáo. Sở dĩ Thủy Hạ Khán Ngư không báo cho đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt là đám người Toàn Chân Giáo giỏi chiến đấu ở trong rừng, mục đích chính là để đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt làm bia đỡ đạn. Ai ngờ, sự khó chơi của đám người Toàn Chân Giáo kia đã vượt qua sự nhận biết của Thủy Hạ Khán Ngư.

"Chậc chậc, không biết ta xuất hiện bây giờ có nên hay không?"

Khi hai nhóm người đang cảm khái với nhau, Vô Kỵ cười gằn rồi chui ra từ trong bụi cỏ ở cách đó không xa.

Nhìn thấy Vô Kỵ, người chơi của Đồng Tâm Minh và Cuồng Bạo Thiên Phạt đều giật mình, nhớ đến con hàng này hình như là hội trưởng của Toàn Chân Giáo, sau đó mọi người cùng hét lên với vẻ phẫn nộ: "Móa nó, chính là tên khốn ngươi."

Sau đó, có người niệm chiêu, thậm chí có một Chiến sĩ khiên thuẫn lao về phía Vô Kỵ.

Vô Kỵ lui lại một bước không chút hoang mang, tiếp đó Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, đá một đá thật mạnh vào huyệt thái dương của Chiến sĩ khiên thuẫn kia, Chiến sĩ khiên thuẫn kia bị một đá biến thành ánh sáng trắng.

"Hít hà..." Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi, tuy nói trải trận chiến vừa rồi đã khiến lượng máu của Chiến sĩ khiên thuẫn kia không còn đầy như trước, nhưng đây chính là Chiến sĩ khiên thuẫn lấy phòng ngự để nổi tiếng đó, vậy mà lại bị một Võ sư đá một cái là chết. Điều này quả thật nghe rợn cả người.

Khi mọi người đang kinh ngạc, mấy mũi tên đã bắn trúng đầu người chơi đang niệm chiêu kia.

"Trên cây có người." Tất cả mọi người lại xôn xao, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy bốn người Toàn Chân Giáo đang ở trên cây.

Một Pháp sư, một Thuật sĩ và hai Cung thủ... Cộng thêm Võ sư và Mục sư ở dưới đất.

Cuồng Bạo Thiên Lôi nói với vẻ sợ hãi: "Chẳng lẽ người mai phục chúng ta chính là mấy người các ngươi hay sao?"

"Thế ngươi cho là ai?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.

Nghe thấy câu hỏi của Vô Kỵ, ngoài mấy người hiểu đám người Toàn Chân Giáo ra, bị đả kích một lần lại một lần thế này, thì đám người chơi còn lại của Đồng Tâm Minh và Cuồng Bạo Thiên Phạt đều sợ ngây người... Mẹ kiếp, dù thế nào cũng không nghĩ đến, xuất quỷ nhập thần ở trong rừng rậm, đánh bọn họ như đánh con thỏ, chỉ có mấy người như vậy.

Không phải kẻ địch có binh lực của một sư đoàn hay sao? Đây là mới kẻ thù trong tưởng tượng của tất cả mọi người...

Nhất là Thủy Hạ Khán Ngư và Cuồng Lôi Chi Tâm, hai người nhìn thấy khí thế của đám đàn em mình giảm xuống mãnh liệt như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tướng hùng thì lính cũng mạnh, mang theo một nghìn người mà bị diệt thành thế này, có thể trách đàn em của mình hay sao?

Nhìn dáng vẻ như cha chết của hai người, Vô Kỵ bèn cười nói: "Xem ra, đám phế vật như các ngươi không muốn đánh nữa, như vậy đi, để giảm tổn thất, chúng ta hãy đánh đơn giản một chút, nếu các ngươi thắng chúng ta sẽ để cho các ngươi giết, còn nếu các ngươi thua thì các ngươi hãy thả cho bọn ta đi qua có được hay không?"

Cuồng Bạo Thiên Phạt nhìn thấy Vô Kỵ chỉ là một Mục sư không có sát thương, bèn đáp ứng: "Chỉ có thằng nhóc mới sợ ngươi!"

Vô Kỵ cười ha ha rồi nói: "Lão Ngưu, so chiêu với bọn họ một chút."

"Ặc!" Cuồng Bạo Thiên Lôi nôn ra một ngụm máu rồi nói: "Sao ngươi không đánh với ta?"

Tên khốn này đến không thấy tăm hơi, đi không thấy tung tích, một đá có thể đá chết một Chiến sĩ khiên thuẫn, đánh một một với hắn chẳng khác nào tìm đường chết?"

"Ta thấy cơ thể hơi khó chịu, đành phải để tên tiểu đệ bất tài này của ta đánh với ngươi."

Đám người Toàn Chân Giáo đều nhìn về phía Vô Kỵ, mẹ kiếp, lời này mà hắn ta cũng dám nói.

"Đánh con mẹ ngươi!" Thủy Hạ Khán Ngư thấy Vô Kỵ không biết xấu hổ như vậy, lúc này chửi ầm lên, đồng thời nhắn cho Cuồng Lôi Chi Tâm: "Tập kích!"

Cuồng Lôi Chi Tâm nhận được tin nhắn, vừa định ha lệnh, lại nghe thấy phía sau loạn tùng phèo, chỉ thấy hai người Bao Tam và Xuân Tường vọt vào trận hình của phe mình từ phía sau.

Doãn Lão Nhị vung tay dùng Khiêu Kích, thu hút tất cả Pháp sư ở xung quanh đến bên cạnh hắn. Cùng lúc đó, Bao Tam vung kiếm, rồi dùng Toàn Phong Trảm, quay lòng vòng rồi quét toàn bộ đám Pháp sư biến thành ánh sáng trắng.

"Trời ạ, đám chó đẻ này kéo dài thời gian để đánh lén." Chiến sĩ khiên thuẫn may mắn còn sống xoay người muốn tấn công Bao Tam và Xuân Tường, đã bị Ký Ngạo dùng Thuấn Ánh Liên Hoàn Thích ở một bên khác đá văng khỏi trận hình.

Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư hiện thân ở bên cạnh Cuồng Lôi Chi Tâm và Cuồng Bạo Thiên Lôi, sau đó dùng một dao giải quyết hai con hàng này. Cuối cùng, pháp thuật của Minh Đô và Xuân Tường cũng đã bay đến, sau một đợt oanh tạc, đối diện Vô Kỵ chỉ còn lại hai người Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment