Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 602: Địch Tiến Ta Lui

Trang 301# 1

 

 

 

Chương 602: Địch tiến ta lui
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Lưu Vân, kéo dài thời gian." Nhìn thấy đồng đội chết sạch, Thủy Hạ Khán Ngư bèn nỏi nhỏ một câu, rồi co cẳng chạy đến phía sau Niệm Lưu Vân.

Niệm Lưu Vân nghe thấy thế bèn giơ hay tay ra, ngăn đám người Bao Tam lại ngay chính diện.

Doãn Lão Nhị xông lên phía trước, ỷ vào ưu thế của nghề nghiệp, dùng thuẫn chặt ngang, chặt về phía Niệm Lưu Vân. Không ngờ phán định của Niệm Lưu Vân rất cao, gã duỗi hai tay ra bắt lấy tấm thuẫn, sau đó dùng sức hất lên, ném Doãn Lão Nhị ra ngoài.

Lúc này, kiếm hai tay của Bao Tam đã lao đến gần đầu của Niệm Lưu Vân, Niệm Lưu Vân giống như có mắt ở sau gáy, trở tay vung lên, đẩy kiếm của Bao Tam về phía chân Ký Ngạo, khiến hai người bị bức lui bởi một chiêu.

"Đậu xanh, không ngờ tên này lại có kỹ năng này..." Nhìn thấy Niệm Lưu Vân dũng mãnh như vậy, đám người Toàn Chân Giáo không thể không nói tục.

Mặc dù Bao Tam và Ký Ngạo không biến thái như Vương Vũ, nhưng tuyệt đối là người giỏi số một số hai ở trong công hội, thế nhưng hai người lại bị Niệm Lưu Vân dùng một chiêu bức lui, có thể thấy được thực lực của con hàng Niệm Lưu Vân này cũng thuộc hạng phi phàm.

Ngay cả Dương Na ở trên cây cũng phải kêu lên một tiếng a, hình như cô ta cũng bị giật mình bởi thân thủ của Niệm Lưu Vân.

"Đừng nói nhảm nữa, thằng nhóc này có thể đánh được tất cả các ngươi cộng lại." Vương Vũ nhìn thấy đám người Vô Kỵ dám xem thường Niệm Lưu Vân, bèn nói với giọng không khách khí.

Mọi người nghe thấy thế bèn nói lại với giọng khinh thường: "Sao cộng bọn ta lại mà không cộng thêm ngươi?"

Vương Vũ đáp: "Trình độ giữa các ngươi và ta cách nhau không chỉ một Niệm Lưu Vân."

"Móa, tự biên tự diễn, thật không biết xấu hổ." Mọi người cùng nhau dựng thẳng ngón giữa với Vương Vũ.

Khi đang nói chuyện, Niệm Lưu Vân lại túm được người rồi quăng ra, đánh cho năm người liểng xiểng, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư nhìn nhau một cái rồi ẩn thân biến mất.

Sau đó, Niệm Lưu Vân nhảy lên, nhảy đến bên cạnh Thủy Hạ Khán Ngư, rồi nắm lấy Thủy Hạ Khán Ngư quất sang phía bên cạnh, khiến Danh Kiếm Đạo Tuyết bị quất bay ra ngoài. Cùng lúc đó, Bắc Minh Hữu Ngư đã xuất hiện lặng lẽ ở sau lưng Niệm Lưu Vân, nhưng Niệm Lưu Vân vẫn không buông Thủy Hạ Khán Ngư, mà dùng tay khác túm lấy y.

Vương Vũ thấy thế, con người co rụt lại, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Lão Ngư! Không ổn, nhanh lui lại."

Dùng khuỷu tay nện cổ, chỗ đứng này của Bắc Minh Hữu Ngư chính là vị trí tốt nhất trúng một chiêu này của Niệm Lưu Vân.

"?"

Bắc Minh Hữu Ngư và Thủy Hạ Khán Ngư không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Vũ, Niệm Lưu Vân đã trở tay bắt lấy cổ tay của Bắc Minh Hữu Ngư, chân phải dẫm lên chân của Bắc Minh Hữu Ngư, bả vai lui về sau rồi đụng mạch về phía trước, Bắc Minh Hữu Ngư bị đụng phải, sau đó khuỷu tay của Niệm Lưu Vân thuận thế nện về phía cổ của Bắc Minh Hữu Ngư đang ngã xuống đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình Vương Vũ lóe lên rồi xuất hiện bên cạnh hai người, một tay dùng Mò Kim Đáy Biển, giật lại Bắc Minh Hữu Ngư sắp bị Niệm Lưu Vân đánh phải.

Niệm Lưu Vân trở tay muốn phản kích, lại bị Vương Vũ theo sát rồi đấm vào cổ, sau đó Niệm Lưu Vân đã biến thành ánh sáng trắng ở ngay tại chỗ.

"..."

Đám người Toàn Chân Giáo đều im lặng, móa thằng nhóc này quả thật tiêu diệt Niệm Lưu Vân chỉ trong nháy mắt.

Nhất là mấy người Bao Tam thì càng bị đả kích lớn hơn... Vừa rồi năm người bọn họ đánh người chơi của hai công hội đều thuận buồm xuôi gió, lại bị một mình Niệm Lưu Vân đánh bại từng người, không ngờ Vương Vũ vừa ra tay đã làm thịt Niệm Lưu Vân...

Hóa ra đám gia súc này còn cho rằng cấp bậc càng cao và có trang bị tăng lên, khiến chênh lệch giữa bọn họ và Vương Vũ càng ngày càng nhỏ, ai ngờ chênh lệch lại rõ ràng như vậy.

"Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta móc mắt ngươi." Vương Vũ trừng mắt Thủy Hạ Khán Ngư đang giật mình rồi nói với giọng hung tợn.

Thủy Hạ Khán Ngư vốn cho rằng Vương Vũ hô lão Ngư là đang kêu mình, nhưng thái độ này của Vương Vũ khiến Thủy Hạ Khán Ngư vô cùng khó xử.

"Lấy nhiều đánh ít, các ngươi thắng không quang vinh chút nào..." Thủy Hạ Khán Ngư né đi ánh mắt của Vương Vũ, sau đó nhìn Vô Kỵ rồi nói.

Vô Kỵ cười ha ha rồi nói: "Lấy nhiều đánh ít? Ha ha, ngươi đúng là không biết xấu hổ.

Thủy Hạ Khán Ngư mặt mo đỏ ửng, không thèm đáp lại, một nghìn người vây quét mười người, tuy nói mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng chênh lệch số người lại là tuyệt đối.

"À, sao ngươi lừa được người của Cuồng Bạo Thiên Phạt đến bán mạng cho ngươi vậy?" Vô Kỵ hỏi với giọng buồn bực.

Phàm chuyện gì đều có nhân quả, bị người của Đồng Tâm Minh bao vây chặn đánh còn chưa tính, ngay cả người của Cuồng Bạo Thiên Phạt đều đến chặn đánh mình, Vô Kỵ muốn hiểu tại sao mình bị người bao vây chặn đánh như thế.

"Ha ha!" Thủy Hạ Khán Ngư cười một nụ cười sâu xa, sau đó y nói: "Ngươi muốn biết hả?"

"Không muốn!" Vô Kỵ vẫy Minh Đô đang ở trên cây, sau đó Thủy Hạ Khán Ngư bị một sét đánh thành tro bụi và một chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất.

"Ồ? Sao lại giết y?" Ký Ngạo ở bên cạnh ngơ ngác.

"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hắn chắc chắn không nói, mà đang kéo dài thời gian."

Ký Ngạo gật đầu cái hiểu cái không, sau đó nhìn chiếc nhẫn ở trên mặt đất rồi nói: "Thế hả... Đã rơi đồ, cũng không tính chết vô ích, ha ha..." Nói xong, Ký Ngạo định nhặt trang bị.

"Ầm!" Nhưng một tia sét đã đánh xuống bên cạnh Ký Ngạo, Minh Đô từ trên cây nhảy xuống, sau đó nhìn chằm chằm Ký Ngạo rồi nói: "Ngươi còn dám tiến lên một bước, có tin tia sét này bổ trúng đầu ngươi hay không?"

Trong khi nói chuyện, Minh Đô cúi người rồi nhặt chiếc nhẫn lên.

Nhẫn Bạo Lôi (chiếc nhẫn) ( Bạch Ngân)

Vật công: 12 - 24

Ma công: 27 - 35

Bạo Lôi: + 1 cấp Bạo Lôi Thuật.

Cảm Điện: +17 điểm thuộc tính hệ điện.

Minh Đô nhìn thấy thuộc tính của chiếc nhẫn, không nói lời nào liền đeo vào ngón tay hắn ta.

Nhẫn Bạo Lôi này không chỉ tăng thêm một cấp cho Bạo Lôi Thuật, mà còn tăng thêm cả thuộc tính điện, quả thật là một món trang bị cực phẩm.

Tỉ lệ rơi đồ của loại trang bị đồ trang sức là thấp nhất ở trong tất cả trang bị chính, chiếc nhẫn cấp Bạch Ngân này đưa lên thị trường bán, sẽ bán được giá của trang bị cấp Hoàng Kim.

Sau khi đeo chiếc nhẫn xong, Minh Đô bèn nói với giọng đắc ý: "Sao trước kia không nhận ra, thành Bạo Lôi lại tốt đến như thế."

"Ồ? Có ý gì?" Minh Đô cho hiện ra bảng thuộc tính của hắn, sau đó nói: "Thấy không, đoạn đường này ta giết người nhặt trang bị, khiến thuộc tính điện đã chồng lên một trăm."

"Chậc chậc..." Chẳng lẽ nơi này chuyên môn rơi trang bị hệ lôi hay sao? Khó trách ma pháp hệ lôi ở đây lại mạnh như vậy." Mọi người thấy thế bèn chậc chậc với vẻ kinh ngạc, thuộc tính điện được chồng lên một trăm chính là tăng 100% sát thương, xem ra loại chủ thành như thành Bạo Lôi có văn hóa không phải là không có nguyên nhân.

"Được rồi! Đừng đắc chí nữa!" Lúc này, Vô Kỵ đột nhiên nói: "Thành Lôi Bạo và pháo đài Thiết Nhan cách nơi này không xa, sau khi bọn họ sống lại nhất định sẽ quay lại, khi quay lại tuyệt đối không chỉ có quy mô như lúc nãy.

"Đến thì đến thôi, lại diệt bọn họ thêm lần nữa." Minh Đô nếm được ngon ngọt, nghe nói hai công hội lớn còn muốn đến thì hai mắt phát ra ánh sáng. Mẹ kiếp! Hắn ta lại xem người của Cuồng Bạo Thiên Phạt và Đồng Tâm Minh là quái nhỏ.

"Diệt em gái ngươi, ngươi chưa xem Bài Luận Đánh Lâu Dài đúng không?" Vô Kỵ nói với Minh Đô với giọng khinh bỉ.

"Từng nghe nói..."

Vô Kỵ nói: "Chúng ta chỉ có vài người thế này, không hao tổn nổi người ta, ra oai xong chạy mới là vương đạo."

"Chạy? Chạy đi đâu? Bây giờ chúng ta ra khỏi rừng cây được hả?" Xuân Tường nhíu mày rồi hỏi.

Bây giờ, hai đầu đều có người chặn đường, chỉ có rừng cây mới an toàn nhất.

Vô Kỵ mỉm cười rồi nói: "Ít thì có thể trốn, không thì chỉ có thể tránh, chúng ta còn một nơi còn an toàn hơn cả ở trong rừng cây."

"Chỗ nào?"

"Thoát game!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment