Trang 301# 2
Chương 603: Không có thời gian thoát game
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thoát game! Cái này có chút không ổn..." Xuân Tường lẩm bẩm: "Vạn nhất bị người ta giữ lấy tọa độ thoát game, vậy chẳng phải là phiền toái hơn sao?"
Thoát game, nói thật khá an toàn, móng vuốt của Cuồng Bạo Thiên Phạt có dài đến mấy, cùng không đuổi được đến hiện thực. Chỉ là rừng cây này không phải là nơi an toàn gì, sau khi thoát game mặc dù an toàn tạm thời, nhưng lại không nắm được động tĩnh của kẻ địch, đến khi đăng nhập sẽ nguy hiểm hơn, chắc chắn sẽ bị người khác giày vò.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha ha rồi nói: "Người của hai công hội lớn bị lỗ vốn như thế, lát nữa nhất định sẽ có nhiều người đến bao vây chúng ta. Mục đích thoát game của chúng ta là tránh khỏi đợt tìm kiếm này của bọn họ, mà không phải thoát game một cách mù quáng, ngươi tính xem thời gian có thể khống chế là bao nhiêu?"
Cái gọi là thời gian có thể khống chế chính là sau khi thoát game tính toán và phân tích động tĩnh của kẻ địch, nói theo cách khác chính là dự đoán.
"Thời gian có thể khống chế..."
Xuân Tường tính nhẩm một chút rồi nói: "Bây giờ chúng ta đang ở ngoài bìa rừng cây, lấy sự di chuyển trước mắt của người chơi để tính, bọn họ cần phải mất hai phút mới có thể chạy đến, cánh rừng này không lớn không nhỏ, cho dù bọn họ chia ra lục soát, cũng phải mất năm phút, cộng thêm thời gian chậm trễ trên đường và quay đầu tìm kiếm lần thứ hai, ít nhất sau khi thoát game trong vòng mười phút là có thể khống chế.
"Rất tốt!" Vô Kỵ gật đầu rồi nói: "Bây giờ chúng ta thoát game đi vệ sinh, mười phút sau đăng nhập vào game.
Nói xong, bóng người Vô Kỵ nhạt đi và rời khỏi trò chơi. Những người khác thấy thế cũng nhao nhao rời khỏi trò chơi và biến mất ngay tại chỗ, giống như dự đoán của Vô Kỵ, sau khi đám người Cuồng Lôi Chi Tâm bị giết về điểm sống lại, Cuồng Bạo Lôi Thần đã giận điên người.
"Một nghìn người của hai công hội cũng không bắt được bọn họ? Các ngươi làm ăn như thế hả?" Cuồng Bạo Lôi Thần hét lên với giọng phẫn nộ, nếu như không tìm được còn chưa tính, đằng này một nghìn người còn bị giết sạch. Mẹ kiếp! Thế là thế nào.
Đám người Cuồng Bạo Thiên Lôi rụt cổ lại, không dám nói lời nào.
Chỉ có Cuồng Lôi Chi Tâm đứng ra giải thích: "Những tên kia không phải là cao thủ bình thường, cả đám đều có thực lực tiêu diệt người chơi giai đoạn hiện tại chỉ trong một giây, cộng thêm bọn họ rất giỏi ẩn nấp ở trong rừng cây. Tổng kết thì, chúng ta bị đánh bại là do địch ở trong tối còn chúng ta thì ở ngoài sáng.
"Hừ! Đây không phải là lý do mà ngươi bị mười người làm thịt." Cuồng Lôi Chi Tâm là cao thủ số một của Cuồng Bạo Thiên Phạt, nên thái độ của Cuồng Bạo Lôi Thần với Cuồng Lôi Chi Tâm vẫn rất uyển chuyển, tối thiểu nhất vẫn chưa mắng gã là phế vật.
"Hết cách rồi, mười người bọn họ có năng lực tác chiến ngăn cản được trăm người, mà rừng cây lại lớn như thế, chúng ta không thể không chia nhau ra đi tìm, một đến hai đi, chỉ có thể bị diệt từng nhóm." Cuồng Lôi Chi Tâm nói tiếp.
"Ý ngươi là không đủ người." Cuồng Bạo Lôi Thần nói.
"Vâng, đúng là không đủ... Nếu như năm trăm người một nhóm, chia ra đi tìm thì bọn họ chạy không thoát." Cuồng Lôi Chi Tâm đáp.
"..."
Cuồng Bạo Lôi Thần nghe thấy thế mặt đều tái rồi, năm trăm người một nhóm, mười nhóm chính là năm nghìn người, Cuồng Bạo Thiên Phạt tổng cộng mới có tám nghìn người mà thôi, bây giờ đang online cũng chỉ có năm nghìn người. Chẳng lẽ nói muốn bắt mười người này thì tất cả mọi người đều phải ra trận?"
Nhưng nghĩ đến đồ vật ở trong tay đám người Toàn Chân Giáo, Cuồng Bạo Lôi Thần đè xuống cơn giận, rồi nói với giọng thản nhiên: "Được rồi! Ngươi đừng nói nữa, việc này để ta giải quyết."
Nói xong, Cuồng Bạo Lôi Thần bèn đi đến bên cạnh Cuồng Bạo Thiên Lôi rồi nói: "Bây giờ, tất cả mọi người đi tập hợp ở quan đạo. Ta không tin đám người này có thể ăn được năm nghìn người chúng ta."
"Tổng giám đốc Hách, người kia đã thoát game..."
Tổ giám sát trò chơi, Tiểu Trương luôn giám sát Vương Vũ đột nhiên mất đi tín hiệu của Vương Vũ, bèn nói với 9527 ở bên cạnh.
"Thoát game rồi hả? Thế đám người bao vây bọn họ thì sao?" Từ khi Vương Vũ rời đi, 9527 vẫn luôn bảo cấp dưới tiến hành giám sát Vương Vũ với thời gian thực. Những chuyện mấy người Vương Vũ làm, đều nằm trong giám sát của tổ giám sát, bao gồm cả chuyện Toàn Chân Giáo bị hai công hội lớn ép vào rừng cây.
Các người chơi pk, chính là hình ảnh nhân viên trò chơi thích quan sát nhất, dù sao pk sẽ có nhu cầu trang bị, mà muốn có trang bị lại phải đốt vàng, khi các người chơi không đủ vàng thì phải bỏ nhân dân tệ ra mua...
Nhưng bây giờ, 9527 muốn nhìn trong pk của Vương Vũ, nhìn xem có tìm được dấu vết bật hack của Vương Vũ hay không, ai ngờ gã vừa ngây người một lát, đám người này đã thoát game rồi.
"Đã bị diệt sạch..." Tiểu Trương trả lời.
"Bị diệt sạch rồi hả? Không phải có một nghìn người bao vây bọn họ hay sao?" 9527 kêu lên với giọng kinh ngạc.
"Haizz, đúng thế, nhưng bọn họ đã bị giết ngược."
"Móa!" 9527 nghe thấy thế suýt chút nữa ngã xuống đất, sau đó vội vàng nói: "Mau chiếu lại video."
9527 kết luận Vương Vũ là người bật hack, mình Vương Vũ chạy thoát mới hợp tình hợp lý, đằng này mười người tiêu diệt một ngàn người, điều này hoàn toàn không nằm trong dự kiến của 9527, cứ như vậy chẳng lẽ không phải chỉ mình Vương Vũ bật hack.
Mẹ kiếp, thế này thì sao được.
Tiểu Trương nghe thấy thế vội vàng tua video lại, còn 9527 nhìn vào màn hình trước mặt để nghiên cứu.
Đám người Toàn Chân Giáo dụ địch, mai phục, đánh lén, ẩn nấp quấy rối, đều được chiếu lại.
9527 càng xem càng kinh ngạc: "Ồ.., Mê Trận, Huyễn Trận, ồ, cái này... Số liệu và kỹ năng không có gì kỳ lạ, vậy mà hoàn toàn dựa vào chiến thuật để bù chênh lệch.
Mặc dù 9527 không hứng thú gì với tranh đấu của người chơi, nhưng lối đánh phân tán rồi đánh du kích này của Toàn Chân Giáo, quả thật khiến 9527 thán phục, dựa vào hoàn cảnh của rừng cây, tiệu diệt kẻ đich gấp trăm lần mà không có thương vong, quả thật khống chế và công kích của tất cả mọi người đã đến cực hạn.
Mấy cao thủ đỉnh cao này đương nhiên dễ thấy, nhưng người phụ trách chỉ huy và bố cục quả thật quá kinh khủng, nếu không phải đang ở trong game, quả thật đây nhất định là một chiến dịch kinh điển có thể được ghi vào sử sách.
"Nếu đã tiêu diệt được đối phương tại sao lại phải thoát game?" 9527 nhìn đến đây, không tự chủ được bỏ đi chủ đề hack.
Tiểu Trường chỉ về phía bìa rừng rồi nói: "Pháo đài Thiết Nham và thành Lôi Bạo đưa đến số người lớn hơn, chừng sáu ngàn người."
"Ồ, bọn họ thoát game chạy trốn..." Có câu nói người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, 9527 lập tức nhìn ra ý đồ của đám người Toàn Chân Giáo, lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
Ban đầu, 9527 còn tưởng rằng đám người này còn có thủ đoạn cao minh gì để chiến đấu tiếp, ai ngờ bọn họ lại dùng thủ đoạn thoát game này để tránh né, xem ra không còn cách nào nữa, đương nhiên bọn họ có thể làm được điểm này đã rất ưu tú, chẳng qua thoát game trốn tránh chỉ ra một tì vết dễ thấy.
"Được rồi, xem ra tiếp nữa cũng không có gì làm, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm, có biến thì báo cho tôi biết." 9527 nói.
Thứ mà gã cảm thấy hứng thú chỉ là việc Vương Vũ có bật hack hay không, còn việc Vô Kỵ chỉ huy chiến đấu gã chỉ hơi quan tâm mà thôi. Bây giờ, đám người Toàn Chân Giáo đều thoát game, hiển nhiên gã không có hứng thú xem người khác lục soát ở trong rừng.
"Dạ! Em biết rồi." Tiểu Trương gật đậu, tiếp tục giám sát.