Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 602 - Chương 604: Thừa Lúc Vắng Mà Vào

Trang 302# 1

 

 

 

Chương 604: Thừa lúc vắng mà vào
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư cũng ý thức được đám người Toàn Chân Giáo còn khó dây dưa hơn trong dự liệu. Bây giờ, Thủy Hạ Khán Ngư gần như đã tập hợp hết tập cả mọi người, đến bao vây rừng cây.

Tổng số người của Đồng Tâm Minh là hai nghìn người, bây giờ đang online cũng chỉ hơn một nghìn, cộng với người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt, tổng số người của hai phe bây giờ khoảng sáu nghìn người.

Hơn sáu nghìn người là khái niệm gì?

Triển khai trận hình, đoạn đường từ Pháo đài Thiết Nhan đến thành Lôi Bạo đều là khu luyện cấp, toàn bộ đều là người của hai công hội lớn.

Ngay cả bọn họ đều không nghĩ đến, chỉ vì mười người mà bọn họ sẽ làm ra hành động lớn như vậy.

Nhiều người như vậy chia ra tìm kiếm, đừng nói là mười người, mà ngay cả bãi quái nhỏ, cũng bị quét một lần không lưu lại một con còn sống.

Nhìn thấy Cuồng Bạo Thiên Phạt đến nhiều người như vậy, tâm tình của Thủy Hạ Khán Ngư tốt hơn nhiều, nhiều người như vậy hỗ trợ đối phó Toàn Chân Giáo, hiển nhiên người của Toàn Chân Giáo không có sức đánh trả. Dù sao trước thực lực tuyệt đối, tất cả chiến thuật đều là hổ giấy.

Chẳng qua trong lòng Thủy Hạ Khán Ngư vẫn hơi lo lắng, Cuồng Bạo Thiên Phạt dốc hết sức đi bắt đám người Toàn Chân Giáo, mục đích chính là mật tín ở trong tay Toàn Chân Giáo.

Đồ chơi kia lại là Thủy Hạ Khán Ngư tưởng tượng ra, đến lúc đó sẽ không có cái gì, chẳng phải y sẽ lộ tẩy hay sao, lấy tính tình của người Cuồng Bạo Thiên Phạt, nếu biết bọn họ bị người khác lừa làm chó, có lẽ Đồng Tâm Minh sẽ không sống nổi ở thành Lôi Bạo, cho dù bọn họ có Niệm Lưu Vân.

Nghĩ đến đây, trán Thủy Hạ Khán Ngư không thể không toát mồ hôi lạnh, sau đó cắn môi cân nhắc lát nữa nên giải thích như thế nào...

"Khán Ngư lão đại, ngươi đang làm gì thế?"

"Ta không cố ý..."

Thủy Hạ Khán Ngư đang chăm chú suy nghĩ, lúc này bất thình lình có một giọng nói vang lên, khiến Thủy Hạ Khán Ngư sợ đến mức nói năng lung tung.

"Cái gì? Cái gì không cố ý?" Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi với giọng buồn bực.

"Không, không có gì." Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng nói với vẻ hoảng hốt: "Lôi Thần lão đại có chuyện gì không?"

Cuồng Bạo Lôi Thần cười ha ha rồi nói: "Mặc dù là nhiệm vụ, nhưng chúng ta mang nhiều người đến giúp như vậy, tất nhiên không thể giúp không công..."

"Đây là đương nhiên, sau khi làm nhiệm vụ xong, ta sẽ chi trả khiến ngài hài lòng." Thủy Hạ Khán Ngư đáp.

"Không, ta không cần tiền." Cuồng Bạo Lôi Thần nói: "Ngươi ta đều biết, những người này của Toàn Chân Giáo giàu đến chảy mỡ, lát nữa bỏ họ rơi ra cái gì, chúng ta ai nhặt được chính là của ngươi đó ok chứ?"

Thủy Hạ Khán Ngư ngây người một chút, sau đó gật đầu rồi nói: "Đây, đây là đương nhiên."

"Được, một lời đã định." Cuồng Lôi Chi Tâm cười một tiếng gian xảo, rồi bảo đám đàn em xếp hàng phối hợp điều tra với Đồng Tâm Minh.

Hơn sáu nghìn người kéo ra chiến tuyến, trùng trùng điệp điệp lục soát từ sườn núi lên.

Bời vì từng bị người Toàn Chân Giáo đánh lén, nên lần này người của hai công hội lớn không chỉ tìm kiếm lùm cây và điểm mù, mà ngay cả trên cây cũng được kiểm tra tỉ mỉ.

Đi qua một lần, bất luận sinh vật ẩn núp nào cũng bị mọi người tìm ra.

Nhưng nhiều người như vậy từ dưới sườn núi đi lên vách núi, lại không tìm thấy đám người Toàn Chân Giáo.

“Chuyện này không có khả năng, trên cây dưới cây đều lục soát rồi, cho dù bọn họ biết Tiềm Hành, cũng sẽ bị tìm ra... Sao môt chút động tĩnh cũng không có chứ?" Sau khi nhận được tin của đám đàn em, Thủy Hạ Khán Ngư bắt đầu nóng nảy.

Vốn không có sơ hở nào lại có kết quả như thế này.

Cuồng Bạo Lôi Thần nhíu chặt lông mày, rồi nói với giọng buồn bực: "Chẳng lẽ là chạy mất rồi?"

"Điều này càng không thể..." Thủy Hạ Khán Ngư nói: "Mục tiêu mười người vẫn rất lớn, chúng ta đi ngang qua đều không thấy cái gì, chẳng lẽ?"

"Chẳng lẽ cái gì?"

"Chẳng lẽ bọn họ thoát game rồi?" Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên kêu lên.

Có thể giấu triệt để như thế, quả thật không tìm ra lý do thứ hai.

"Thoát game! Đúng, bọn họ nhất định thoát game." Cuồng Bạo Lôi Thần nghe thấy thế, trong nháy mắt đã phản ứng kịp, nhưng lập tức ỉu xìu.

"Bọn họ thoát game rồi thì chúng ta làm gì tiếp đây?" Cuồng Bạo Lôi Thần nói với vẻ bất đắc dĩ.

Số người có nhiều đến thế nào, nhưng người ta không online, cũng không còn cách nào, không thể thoát game đi pk ở hiện thực chứ, chỉ có điên mới làm như vậy.

Thủy Hạ Khán Ngư vội nói: "Không xong, chúng ta mau quay trở lại, đám người này rất gian xảo, chúng ta tìm đến bọn họ nhất định đã thoát game, bây giờ không chừng bọn họ đã chạy đến bên ngoài thành Lôi Bạo.

"Ồ? Không thể nào... Bọn họ không online làm sao biết chúng ta khi nào thì tìm đến?" Cuồng Bạo Lôi Thần không hiểu câu nói của Thủy Hạ Khán Ngư.

Sau khi thoát game sẽ mất đi tất cả liên hệ với trong trò chơi, bây giờ khu vực này đã không có người của Toàn Chân Giáo, thoát game còn biết được động tĩnh của kẻ địch, cái này quá ảo rồi.

"Ngươi không hiểu những tên kia bằng ta, nhanh bảo đàn em quay lại đi." Thủy Hạ Khán Ngư kêu lên.

Năm đó, Thủy Hạ Khán Ngư làm bạn một thời gian với đám người Toàn Chân Giáo, hiển nhiên y hiểu rõ bản lĩnh của đám người Toàn Chân Giáo này, nhất là tính toán và phân tích của Xuân Tương, quả thật xưng là thần cơ diệu toán cũng không đủ.

Nếu không phải đám người Toàn Chân Giáo không biết điều không chịu đi theo Thủy Hạ Khán Ngư, cho dù Thủy Hạ Khán Ngư không muốn trang bị của Độc Cô Linh, cũng phải lung lạc bọn họ.

"Được! Mau quay lại..." Cuồng Bạo Lôi Thần ra lệnh với vẻ nửa tin nửa ngờ.

Khi Cuồng Bạo Lôi Thần vừa ra lệnh cho thủ hạ quay lại, đám người Vương Vũ và Vô Kỵ đã đăng nhập vào game.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở xung quanh, Vô Kỵ cười gằn rồi nói: "Ta biết ngay bọn họ sẽ phái nhiều người đến tìm chúng ta mà, bây giờ chắc cũng dã phát hiện chúng ta thoát game rồi. Bọn họ nhất định sẽ lục soát lại, chúng ta nhân cơ hội này chạy mau."

"Chạy đi đâu?" Ký Ngạo hỏi.

"Pháo đài Thiết Nham!" Vô Kỵ nói

"Không thể nào, sao ngươi muốn xông vào đó? Không về thành nữa hả?" Doãn Lão Nhị la hoảng lên.

Pháo đài Thiết Nham chính là hang ổ của Cuồng Bạo Thiên Phạt, bây giờ tình thế đã đến thế này, đi vào pháo đài Thiết Nham không phải muốn chui đầu vào lưới hay sao? Bây giờ chạy về thành Lôi Bạo còn tạm được.

"Ta cảm thấy đi pháo đài Thiết Nham chắc chắn không sai." Vương Vũ luôn luôn không bày mưu tính kế đột nhiên nói: "Trước kia, ta đã đi qua bản đồ này, nó không tính lớn cũng không tính nhỏ, muốn mở rộng tìm kiếm, có lẽ bọn họ phải dốc toàn lực, nên bây giờ người ở pháo đài Thiết Nham cũng không nhiều.

Vô Kỵ nghe thấy thế bèn cười nói: "Lão Ngưu! Càng ngày ta càng coi trọng ngươi. Không tệ, lão Nhị ngươi muốn về thành Lôi Bạo, Thủy Hạ Khán Ngư nhất định sẽ biết điều đó, không bằng bây giờ thừa dịp bọn họ không phòng thủ, chúng ta vượt qua hậu phương trống rỗng của bọn họ. Chúng ta đã kết thù với thành Lôi Bạo, nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau đừng mong qua được.

"Nhưng đó là trụ sở công hội của người ta đấy... Chúng ta chạy qua được hả?" Doãn Lão Nhị lại hỏi.

Pháo đài Thiết Nham là cứ điểm ở giữa hai trận doanh, đường đi thông trận doanh Hắc Ám là xuyên qua pháo đài Thiết Nham, không có sự cho phép của Cuồng Bạo Thiên Phạt, muốn đi qua chỉ có thể tấn công trụ sở.

Pháo đài Thiết Nham là cứ điểm ở trong truyền thuyết ngay cả trận doanh Hắc Ám cũng đánh không được, coi như người ta không có ai trông coi, muốn đi qua trước khi đám người của Cuồng Bạo Thiên Phạt chạy về, cũng không thể nào.

"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha ha rồi nhìn Doãn Lão Nhị nói: "Lão Nhị! Ngươi không biết rồi, loại trụ sở cứ điểm như Pháo đài Thiết Nham này không giống với trụ sở bình thường, chúng ta có lão Ngưu sẽ không có vấn đề gì."

"Ta? Ta cũng không phải là người của Cuồng Bạo Thiên Phạt." Vương Vũ ngây người.

"Nhưng người nhảy rất cao..." Vô Kỵ vừa cười vừa nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment