Trang 303# 2
Chương 607: Bến cảng duy nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chỗ này làm sao cơ?" Sau khi Tiểu Trương tạm dừng hình ảnh, buồn bực hỏi 9527.
"Cậu có thấy sợi dây thừng trong tay hắn không?" 9527 chỉ Phi Long Tác trong tay Vương Vũ hỏi.
"Ừ, vậy thì sao, đây không phải hắn bám vào dây thừng sao?" Tiểu Trương vẫn mê hoặc như trước.
Trong game, những đạo cụ như dây thừng cũng không hiếm thấy, trong Đạo tặc một trong hai nghề nghiệp Thần trộm thăng cấp là Kẻ đánh cắp vẫn thường được gọi là Phi tặc, cũng bởi vì Kẻ đánh cắp có thiên phú là kỹ năng leo trèo, cho nên bám vào dây thừng là một trong những vũ khí phụ cần thiết của Phi tặc.
Hơn nữa, có thể mua được bản vẽ chế tạo loại đồ chơi như dây thừng bám vào để trèo lên này ở tiệm tạp hóa, hễ là người chơi đã học được kỹ năng leo trèo, đều sẽ lấy ra chơi đùa một chút, Vương Vũ là cao thủ lợi hại như vậy, cũng rất bình thường khi có thứ đồ chơi này, Tiểu Trương thật sự không biết cái này thì có gì kỳ quái.
9527 nói: "Là bám vào dây thừng không sai, nhưng sợi dây thừng này của hắn không có thuộc tính, vốn dĩ không thể sử dụng để bám vào được!"
9527 đã từng nghiên cứu cẩn thận tất cả tài liệu về Vương Vũ, đừng nói đến một trang bị cỏn con này, có lẽ Vương Vũ cũng không hiểu rõ bản thân mình bằng 9527.
"Thật sao?" Tiểu Trương vội vàng lựa chọn Vương Vũ, đi vào tài liệu đã thu hoạch được, quả thật, Phi Long Tác biểu hiện là đồ vật nhiệm vụ, không có thuộc tính.
"Cái này, không có thuộc tính cũng có thể lấy ra sử dụng được, thật sự là bật hack rồi sao?" Tiểu Trương cũng trợn tròn mắt, cho đến bây giờ hắn ta cũng chưa từng gặp sự kiện nào thần kỳ như vậy.
"Hừ, tôi cũng đã nói rồi, người này rất kỳ quái, nhanh chóng khóa chặt tài khoản của hắn, sau đó kiểm tra lại số liệu." 9527 hừ lạnh một tiếng ra lệnh cho Tiểu Trương.
Nhưng mà câu tiếp theo của Tiểu Trương, lại khiến cho 9527 ngây dại: "Đầu não tính toán số liệu không hề có chút khác thường nào."
"Điều đó không thể nào!" 9527 kinh ngạc nói: "Đạo cụ không có thuộc tính mà vẫn có thể lấy ra sử dụng được, gian lận rõ ràng như vậy, cũng không kiểm tra đo lường ra được, đầu não xảy ra vấn đề rồi."
"Cái này không thể nào đâu..." Tiểu Trương xạm mặt lại nói, tất cả số liệu của game này đều do đầu não vận hành tỉ mỉ chính xác, nếu xảy ra chút vấn đề nào, chắc chắn sẽ dính đến rất nhiều lỗi, không thể nào lại chỉ có một người bị lỗi được, lúc này nên là hệ thống xuất hiện lỗ hổng có diện tích lớn mới phải.
"Quay chậm lại cho tôi!" 9527 tỉnh táo lại, thản nhiên nói.
"Vâng." Tiểu Trương nhận được mệnh lệnh, bắt đầu sử dụng lệnh quay chậm để chiếu lại cảnh Vương Vũ sử dụng dây thừng leo lên tường.
9527 ngồi bên cạnh tỉ mỉ quan sát từng chút từng chút một, biểu cảm trên gương mặt dần dần theo thời gian mà biến thành trợn mắt há mồm.
"Chuyện này, chuyện này làm sao lại như vậy?" 9527 chỉ Vương Vũ trên màn hình hoảng sợ nói.
"Làm sao vậy tổng giám đốc Hách? Thật sự là đầu não có sai lầm sao?" Tiểu Trương nhìn thấy bộ dạng 9527 thì cũng luống cuống. Đầu não mắc sai lầm, đây chính là chuyện lớn, dù sao cũng là game mô phỏng toàn bộ hệ thống, là sóng não của con người thật sự bước vào, không bảo vệ được thì game sẽ phải dừng hoạt động.
"Không, cậu xem tay hắn kia kìa." 9527 hoảng sợ vội vàng nói.
Tiểu Trương lại quay ngược lại hình ảnh, sau đó cũng phát hiện ra sự khác thường của Vương Vũ.
Bám vào dây thừng thế nhưng là một môn kỹ thuật sinh tồn, người xã hội bây giờ chắc chắn rất ít tiếp xúc đến nó, cho nên loại đạo cụ dây thừng để bám này, hệ thống sẽ cho thêm sửa chữa phụ trợ rất lớn, khi người chơi muốn bám vào, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu động đậy tay là được, mà tay Vương Vũ không phải nâng lên, mà vung tay lên trên.
Nói cách khác, Vương Vũ căn bản không sử dụng đến hệ thống sửa chữa, mà chính là dựa vào cơ bắp của mình để leo lên vô cùng chuyên nghiệp...
Tất cả mọi người nghe nói ăn trộm sẽ đi mái cong, nhưng mà khi gặp người thật sự biết môn kỹ thuật này, cảm giác kia tuyệt đối chỉ có thể miêu tả bằng hai từ choáng ngợp.
"Trên thế giới thật sự là có cái võ công chết tiệt gì đó ấy hả..." 9527 lộn xộn nói: "Tiếp tục nhìn chằm chằm người này cho tôi, bây giờ hắn đang ở đâu? Con mẹ nó, không thể tưởng tượng được, trong game còn có một tên kỳ quái như vậy."
"Vừa chạy đến đầm lầy Vong Linh xong." Tiểu Trương nói.
Mấy người Toàn Chân Giáo là một đám có tính mục đích cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là chuyện chiếm đóng căn cứ siêu cấp như pháo đài Thiết Nham, cũng chỉ là hơi bất ngờ một chút thôi, trực tiếp ra khỏi thành, lúc này họ đã vượt qua dãy núi, đi tới ranh giới của trận doanh Hắc Ám.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát hiện đầm lầy Vong Linh, lấy được 5000 điểm kinh nghiệm, nơi đây thuộc khu vực không an toàn của trận doanh Hắc Ám, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào...]
Vừa bước vào đầm lầy Vong Linh, mấy người Toàn Chân Giáo đã nhận được nhắc nhở này.
Là nơi ranh giới giữa hai trận doanh lớn, đầm lầy Vong Linh đương nhiên cũng là một nơi hiểm yếu, trong nội dung hoàn cảnh câu chuyện, đầm lầy Vong Linh là nơi trầm luân, đa số quái vật nơi đây chính là cương thi, xương khô, Pháp sư Vong Linh mấy loại quái vật hệ bất tử.
Những quái Vong Linh này cả đám buồn nôn không nói, còn da dày thịt béo, sức đề kháng ma pháp và vật lý đều vô cùng cao, chỉ có ma pháp hệ thánh mới có tác dụng khắc chế. Trong Toàn Chân Giáo chỉ có một mình Vô Kỵ có nghề nghiệp hệ thánh, đối mặt với hoàn cảnh hiểm ác như thế cũng không dám chạy lung tung đánh đấm bừa bãi.
Cảnh vật đầm lầy Vong Linh cũng không giống cảnh vật đầm lầy thành Dư Huy, cảnh vật đầm lầy thành Dư Huy ít nhất còn có cây cối sinh sống, mà chỗ chết tiệt đầm lầy Vong Linh này, mênh mông vô bờ, toàn là cỏ dại màu đen cao đến nửa mét, càng khiến mấy người Toàn Chân Giáo tin tưởng vững chắc, nơi đây chính là biển rộng chết chóc.
"Kế tiếp chạy đi đâu đây? Chúng ta sẽ không lạc đường đấy chứ..." Ký Ngạo nhìn cảnh tượng xung quanh gần như giống nhau như đúc, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Vương Vũ giận dữ: "Nếu thằng nhóc ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện nữa, có tin ta ném ngươi ra làm thức ăn cho cương thi không hả!"
Ký Ngạo sợ đến mức vội vàng rụt đầu lại.
Vô Kỵ lấy bản đồ ra chỉ lên một đám điểm đỏ trên bản đồ nói: "Từ tài liệu mà chúng ta lấy được trong thư viện để xem xét, những nơi này rất có thể là di tích còn lại của Atlanta, nơi ở gần chúng ta nhất chính là cái này."
Nói xong, Vô Kỵ đưa tay chỉ một nơi tên là bến cảng Kewell, từ trên bản đồ mà nói, vị trí nơi này rất gần mọi người.
"Nơi này là cái gì?" Vương Vũ chỉ một vùng màu vàng ở sát bên cạnh bến cảng Kewell hỏi.
"Chỗ đó là thành Vong Linh!" Vô Kỵ nói.
"Thành Vong Linh? Bà mẹ nó! Nếu không chúng ta đi những chỗ khác tìm trước đi!" Xuân Tường nghe thấy thế hỏi Vô Kỵ.
Thành Vong Linh là thành chính của đầm lầy Vong Linh, đồng thời cũng là khu vực mà Sứ Đồ Thứ Hai - Tử Thần Vong Linh trực tiếp khống chế, chỉ dựa vào số lượng người chơi mà nói, thành Vong Linh không hề thua kém thành Lôi Bạo chút nào.
Ở thành Lôi Bạo, tất cả mọi người đều là người chơi cùng trận doanh, miễn là không làm khó nhau, ngại giá trị PK, không ai lại cố tình nhằm vào ai cả, nhưng mà nơi đây là trận doanh Hắc Ám, hai trận doanh lớn gặp nhau thì oán hận chính là chuyện đạo lý hiển nhiên.
Đánh chết người chơi trận doanh đối lập, không chỉ không gia tăng giá trị PK, còn có vinh dự của trận doanh, thêm vào đủ loại kinh nghiệm và khen thưởng đặc biệt, đây chính là việc giết chóc được hệ thống khuyến khích...
Lúc này muốn mọi người đến lắc lư ngay dưới mí mắt thành Vong Linh, mẹ nó hoàn toàn không khác gì là đi chịu chết, đây là vừa mới thoát khỏi hang sói lại muốn rơi vào miệng cọp sao?
"Không được." Vô Kỵ nói: "Những nơi đáng nghi khác đều phải xuyên qua thành Vong Linh, chỉ có bến cảng Kewell là nơi ở gần thành Vong Linh thôi, quan trọng hơn là bến cảng Kewell là bến cảng duy nhất trong số những địa điểm này."
"Bến cảng duy nhất sao..." Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, tất cả mọi người đều không nói gì được nữa.