Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 608: Phục Kích

Trang 304# 1

 

 

 

Chương 608: Phục kích
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong tài liệu hoàn cảnh có hạn, Atlanta chỉ được miêu tả qua loa, nhưng mà có một chuyện không thể nghi ngờ, Atlanta là một thành phố vùng duyên hải, Kewell là bến cảng duy nhất của đầm lầy Vong Linh, có khả năng cao nhất đây chính là lối vào di tích Atlanta.

Mọi người hao phí rất nhiều sức lực, vất vả lắm mới đến được chỗ này, đương nhiên không thể đi vòng qua bến cảng Kewell được.

"Đi, đến bến cảng Kewell!" Xuân Tường nghe thấy thế cũng không nhắc lại chuyện thành Vong Linh nữa, vung tay lên đòi dẫn đường.

Nhưng vào lúc này, Vương Vũ đột nhiên lao đến một tay đè Xuân Tường ngã xuống mặt đất, đồng thời kêu lên: "Có mai phục! Mau nằm sấp xuống!"

"Bà mẹ nó lão Ngưu ngươi..." Xuân Tường bị Vương Vũ ấn một nhát như vậy, suýt nữa cắn trúng lưỡi, đang định chửi ầm lên thì đột nhiên một mũi tên xoẹt qua đầu Xuân Tường, biến mất trong bụi cỏ bên cạnh. Xuân Tường lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Trí Mệnh Xạ Kích!" Chiêu lớn của Xạ thủ cấp 30, có tỷ lệ 30% một chiêu lấy mạng, xác suất tấn công này, ngay cả tank cũng phải mất nửa cái mạng.

May mà Vương Vũ đè Xuân Tường xuống, nếu không bị một mũi tên này bắn trúng, cho dù Xuân Tường có tăng điểm cho thể chất, dưới tình huống trời sinh giáp vải phòng ngự yếu lại trúng phải một chiêu lấy mạng, cũng khó mà có thể sống sót được.

"Oh fuck!"

Những người khác thấy thế, nhao nhao ngồi sụp xuống mặt đất, cùng lúc đó, mấy mũi tên bay đến xoẹt qua bụi cỏ, những mũi tên này cùng một màu với Trí Mệnh Xạ Kích, xem ra người chơi đánh lén phải có cấp bậc từ cấp 30 trở lên.

Trước mắt trong game này người chơi có thể chơi đến cấp 30, về cơ bản đều là những tay chơi cũ đã bước vào game từ thời thử nghiệm, một đội ngũ có nhiều tay chơi cũ như vậy, có thể thấy được người đến cũng không phải người lương thiện gì.

"Vô Kỵ, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mọi người không hiểu hỏi, Vô Kỵ là người dẫn đường, dựa vào sự khôn khéo của Vô Kỵ làm thế nào lại chạy vào trong vòng mai phục của người khác được.

"Bà mẹ nó, chỗ này là bãi quái cấp 40 của thành Vong Linh, đã quên mất chuyện này." Vô Kỵ nằm sấp xuống bụi cỏ trả lời.

Bây giờ trang bị và kỹ năng của mọi người đều có tiến bộ, vì để đạt được nhiều điểm kinh nghiệm và trang bị, phương pháp chủ yếu nhất là giết quái vượt cấp, bãi quái cấp 40, chính là nơi mà người chơi ở tầng lớp cao nhất hiện nay tụ tập đông đảo nhất.

Cao thủ cấp bậc này, bình thường đều là những người chơi ở những công hội lớn, các bang hội khác không có bản lĩnh, vẫn luôn rất cần cù siêng năng trong sự nghiệp nuôi quái trong giới.

Một đám người Toàn Chân Giáo nổi bật như vậy, người ta không đánh bọn họ mới là lạ đấy.

"Hả? Ngay cả Trí Mệnh Xạ Kích mà cũng tránh thoát được? Xem ra cũng là cao thủ đấy."

Lúc này ở trong bụi cỏ cách xa Toàn Chân Giáo, một Xạ thủ lưng đeo trường cung màu đen mặc một bộ áo giáp màu đen kinh ngạc nói.

"Thôi đi, lão Hắc, là ngươi bắn trượt thì có." Mấy người bên cạnh cười nhạo nói.

Trí Mệnh Xạ Kích vốn dĩ có thể một chiêu lấy mạng, là vì kỹ năng đường đạn tốc độ cực kỳ nhanh, với trình độ người chơi ở giai đoạn hiện nay, trừ khi có năng lực phán đoán khiến người kinh ngạc, nếu không miễn là bị ngắm bắn, vậy thì không thể tránh khỏi được.

Xuân Tường bị đánh lén, dưới tình huống này không thể nào lại có ý thức phán đoán gì được, có thể trốn được hơn nửa là vì ngắm không chuẩn.

"Nói đùa cái gì vậy!" Lão Hắc nói: "Ngươi đã từng thấy ta bắn trượt bao giờ chưa hả, phía đối diện nhất định là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trình độ rất cao."

"Đa số cao thủ của thành Vong Linh đều ở đây cả rồi, nhưng mấy người kia chúng ta lại chưa từng nhìn thấy." Người bên cạnh tiếp tục cười nhạo.

"Ngươi mới gặp được mấy cao thủ chứ... Người đối diện không đơn giản đâu!" Đúng lúc này, một người có nick là Treo Đèn Xem Tên nói chuyện trong kênh công hội.

"Đội trưởng, ngươi biết bọn họ sao?"

"Không quen biết, nhưng mà mũi tên của mấy người chúng ta bên này bắn đi đều không có ích lợi gì." Treo Đèn Xem Tên nói.

"..." Mọi người im lặng không nói, xem ra cũng không chỉ có một người không chịu ảnh hưởng từ lực hấp dẫn của trái đất.

"Đừng nói nhảm nữa, theo dõi thật chặt chẽ cho ta, đừng để họ thò đầu ra nữa, đám người kia rất có thể đến từ thành Lôi Bạo." Treo Đèn Xem Tên tiếp tục nói.

Mấy cao thủ ở thành Vong Linh về cơ bản đều quen biết nhau, những người Toàn Chân Giáo này đều có gương mặt lạ hoắc, nơi đây là ranh giới giữa thành Lôi Bạo và thành Vong Linh, Treo Đèn Xem Tên cũng không phải đang suy đoán lung tung.

Mọi người nghe thấy thế, vội vàng nấp kỹ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị trí đám người Toàn Chân Giáo đang lẩn trốn.

Toàn Chân Giáo bên này, Vô Kỵ đã nằm sấp bò đến bên cạnh Vương Vũ, hỏi Vương Vũ: "Lão Ngưu, bọn họ ở hướng nào vậy?"

Người của Toàn Chân Giáo cũng đều biết rằng, Vương Vũ có bản lĩnh phát hiện ra được mai phục, vừa nãy nếu không phải Vương Vũ đúng lúc nhắc nhở, chỉ sợ bọn họ đã lật thuyền trong mương từ lâu rồi.

"Không biết, lúc đó họ không ngắm trúng ta, ta không cảm giác được." Vương Vũ trả lời đúng sự thật.

"Vậy sao..." Vô Kỵ như đang suy nghĩ gì đó gật đầu.

"Nếu không thì ta đứng lên làm mồi nhử?"

Vừa nói xong, Vương Vũ đang định đứng dậy, Vô Kỵ đã tranh thủ đè Vương Vũ lại nói: "Đừng, ở đây không biết có bao nhiêu người mai phục, hơn nữa phần lớn đều biết Trí Mệnh Xạ Kích, không cần thiết mạo hiểm."

"Lẽ nào chúng ta cứ bò về phía trước như vậy sao?" Vương Vũ có chút không cam lòng nói.

Đầm lầy Vong Linh không có cây cối, vật che chắn chỉ có bụi cỏ, mà bụi cỏ cùng lắm cũng chỉ cao được một mét, loại người có vóc dáng cao to như Vương Vũ ngồi xuống vẫn lộ ra nửa cái đầu, nếu muốn an toàn, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, giống như Vô Kỵ nằm rạp xuống đất bò về phía trước, mẹ nó làm như vậy cũng quá ấm ức rồi.

"Hì hì, xem ta đây." Lúc này Minh Đô đột nhiên nở nụ cười, từ trong ba lô lấy ra một cái mũ đội lên pháp trượng, sau đó giơ lên.

"Có người thò đầu ra rồi! Tấn công!"

Đám người lão Hắc mai phục cách đó không xa nhìn thấy một cái đầu lộ ra, đều rối rít giương cung cài tên, bảy tám mũi tên gần như cùng một lúc bắn vào mũ Minh Đô.

Vô Kỵ nhìn thoáng qua phương hướng mũi tên, sau đó chỉ vào nơi mấy người đám lão Hắc mai phục, ra lệnh: "Đạo Tuyết, Lão Ngư, mục tiêu ở hướng sáu giờ."

Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư ẩn thân, nhanh chóng đi về phía đám người lão Hắc đang mai phục.

Lão Hắc lúc này còn đang khó hiểu: "Đầu người bị ai cướp mất rồi?"

Bất kể là trận doanh đối địch hay là trận doanh phe mình, sau khi giết chết mục tiêu đều sẽ có giá trị PK hoặc khen thưởng đặc biệt, mà mọi người Xạ Kích một đợt lên, cái mông gì cũng không có, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi.

"Không phải ta."

"Cũng không phải ta."

"Ta không bắn trúng..."

Mọi người đều rối rít trả lời.

"Hả, cái này không đúng..." Ngay khi lão Hắc còn đang rối rắm, một thanh dao găm cắm vào thân thể lão Hắc, lão Hắc ngay tại chỗ bị giết trong một giây, đồng thời bóng dáng của Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng lộ ra trước mặt mọi người.

"Không xong rồi, có Thích khách!"

Khả năng chiến đấu cận chiến của Cung thủ gần như bằng không, đánh chính diện với kẻ địch, quan trọng nhất là kéo dài khoảng cách, đám Cung thủ nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết, hoảng sợ kêu lên một tiếng, chạy về phía sau, kết quả còn chưa chạy được mấy bước, người chạy đầu tiên bị Bắc Minh Hữu Ngư đột nhiên xuất hiện trước mặt chọc một dao găm vào bụng.

Bắc Minh Hữu Ngư thuộc về người lấy tấn công dữ dội làm chủ, Cung thủ lại nổi tiếng da giòn, khi đánh chính diện đám Cung thủ này hừ cũng chưa hừ được một tiếng đã buông tay rời khỏi nhân gian.

"Đệt! Bị bao vây rồi, mau bắn ra xung quanh!"

Mấy vị Cung thủ cũng không phải yếu ớt, nhìn thấy trước mặt sau lưng đều có Thích khách, không nghĩ ngợi chút nào đứng lưng tựa lưng vào nhau, đồng thời nâng cung nỏ lên, phóng ra kỹ năng Đa Trọng Tiễn.

Một vòng mũi tên 360 độ không có góc chết đều được bắn ra ngoài.

Hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư không hẹn mà cùng nằm úp sấp xuống đất, tránh thoát mũi tên, sau đó lại ẩn thân lần nữa.

Khi xuất hiện lần nữa, hai người đã đứng trước mặt nhóm Cung thủ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment