Trang 304# 2
Chương 609: "Mưu lược" của Vô Kỵ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thích khách là nghề nghiệp trời sinh khắc chế Cung thủ, lúc này lại đánh cận chiến, ưu thế của Cung thủ hoàn toàn không phát huy ra được, thành thạo lưu loát, mấy Cung thủ còn lại bị hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết chọc thành vệt sáng trắng.
"Lão Hắc, bên phía các ngươi sao vậy?" Lúc này Treo Đèn Xem Tên ở cách đó không xa cũng nghe thấy động tĩnh bên này, nhắn tin hỏi trong kênh công hội.
Sau khi sống lại, Lão Hắc vội vàng trả lời: "Các ngươi mau nấp cho thật kỹ, vừa nãy chúng ta không tấn công được người chơi, ngược lại còn bại lộ vị trí, điểm mai phục cũng bị chiếm mất rồi."
"Đéo đỡ được! Không thấy có người đến đây mà." Mấy người Treo Đèn Xem Tên vẫn liếc về phía bụi cỏ mà Toàn Chân Giáo ẩn nấp, cũng không nhìn thấy có người xông vào.
"Là Thích khách, cả hai người đều là cao thủ." Lão Hắc nói, có thể lăn lộn ở khu luyện cấp này đều là người chơi khoảng cấp 35, ở trong game đều là cao thủ được xếp hạng đầu tiên, một đội của lão Hắc có sáu người, chỉ hai hiệp đã bị diệt cả đoàn, vì vậy có thể thấy được hai Thích khách này thật sự không hề tầm thường.
"Thích khách..." Treo Đèn Xem Tên nghe thấy thế thì hơi hối hận, Thích khách vẫn luôn là nghề nghiệp khó đối phó nhất trong "Trọng Sinh", trong đội ngũ của Treo Đèn Xem Tên có đến hơn một nửa là Cung thủ, cũng không thể khắc chế được nghề nghiệp Thích khách.
Vốn dĩ Treo Đèn Xem Tên chỉ muốn dạy cho mấy kẻ tùy tiện bước vào khu vực luyện cấp của họ một bài học, ai ngờ trước mặt hóa ra lại là cao thủ, không chỉ có Thích khách, còn là hai cao thủ, cái này có vẻ chọc phải phiền toái rồi đây.
Nếu là người chơi cùng trận doanh Hắc Ám, bị giết một lần cũng không sao, nhưng phiền phức lại là trận doanh Quang Minh đối lập. Treo Đèn Xem Tên đánh quái ở khu vực này, cũng từng giết hại không ít người chơi thành Lôi Bạo, nên biết rất rõ ràng quy tắc PK ở giữa các trận doanh.
Bị người của trận doanh đối lập giết chết, chẳng những tỷ lệ rơi và kinh nghiệm giảm xuống gấp mấy lần, còn phải khấu trừ danh vọng của trận doanh, người giết được khen thưởng, người bị giết lại bị trừng phạt nghiêm khắc, thực sự là nhức cả trứng dái.
Nghĩ đến đây, Treo Đèn Xem Tên cắn răng một cái, nằm sấp xuống bụi cỏ kêu to: "Người anh em ở đối diện, chuyện vừa nãy chỉ do hiểu lầm thôi, chúng ta không phải cố ý đâu."
"Hiểu lầm? Mẹ nó ngươi đang đùa với ta đấy à?"
Mọi người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế, không nhịn được bật cười khanh khách... Không nói đến trận doanh đối lập, thì bọn họ vừa gặp nhau không nói hai lời giơ tay đã bắn, rõ ràng cho thấy đám người kia cố tình muốn giết họ, phải chịu thiệt thòi như vậy mà còn nói là hiểu lầm, không phải nói linh tinh sao? Chỉ có chút đạo hạnh ấy mà dám giở chiêu thức ấy ra trước mặt đám người Toàn Chân Giáo, đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
"Cái kia, mấy người chúng ta là người chơi của công hội Kim Qua Thiết Mã, chỗ này là khu luyện cấp của công hội chúng ta, chắc mấy người anh em các ngươi từ bên kia núi đến đúng không." Treo Đèn Xem Tên cũng biết mình không nói dối lừa gạt được đám người Toàn Chân Giáo, đành phải khai báo thành thật.
Cũng có nghĩa là: chỗ này là địa bàn của ông đây, ta tấn công các ngươi là chuyện hiển nhiên phải thế, hơn nữa, các ngươi là người của trận doanh Quang Minh, ở trận doanh Hắc Ám tốt nhất vẫn nên tự mình biết mình một chút đã rồi hay gây sự.
"Kim Qua Thiết Mã? Là công hội của Tung Mã Giang Hồ?" Vô Kỵ nghe thấy thế thì hỏi ngược lại.
Kim Qua Thiết Mã trong giới game online cũng là một tài khoản cũ rồi, tuy không phải bang hội cấp lớn, nhưng mà lão đại Tung Mã Giang Hồ vẫn có chút tiếng tăm, loại người chơi cấp BOSS như vậy, đương nhiên Vô Kỵ đã từng nghe nói đến.
Không ngờ thằng nhóc này trong "Trọng Sinh" vẫn còn có thể lăn lộn được, còn có thể hoạch định được khu luyện cấp cấp 40 làm địa bàn.
"Đúng đúng đúng, ngài quen biết lão đại của chúng ta sao?" Treo Đèn Xem Tên nghe thấy Vô Kỵ nói thì thuận thế đu bám lên.
Vô Kỵ đáp lại: "Ừ, bạn bè cũ, chúng ta là người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt, đến nơi này tìm kiếm mấy người, không định gây chuyện, hy vọng người anh em có thể hiểu cho."
"Hiểu chứ, đương nhiên là hiểu chứ, nếu không có chuyện gì khác, bây giờ chúng ta lập tức rời đi." Treo Đèn Xem Tên vội vàng nói, có thể hòa bình giải quyết là tốt nhất, đây chính là kết quả mà hắn ta muốn.
"Ừ, ngươi đi đi..." Vô Kỵ hời hợt trả lời, cùng lúc đó Minh Đô rút pháp trượng ra bắt đầu niệm chú pháp thuật.
Người của Toàn Chân Giáo ai mà không biết, đừng nói đám người này cho đến bây giờ không hề có bạn bè, nếu Kim Qua Thiết Mã thật sự là bạn bè của Vô Kỵ, Vô Kỵ chắc chắn sẽ không giả mạo làm người của Cuồng Bạo Thiên Phạt, lúc này hắn ta giả mạo người của Cuồng Bạo Thiên Phạt, ý định muốn che giấu đương nhiên rất rõ ràng.
Treo Đèn Xem Tên cũng không phải tên ngốc, nếu Vô Kỵ cho biết tên tuổi, Treo Đèn Xem Tên chắc chắn không nghi ngờ chút nào quay đầu bước đi, nhưng mà Vô Kỵ ngay cả nick của mình cũng chưa từng nói ra, Treo Đèn Xem Tên đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
"Tiểu Ảnh, thăm dò xem thế nào." Treo Đèn Xem Tên nói với người chơi bên cạnh.
Cung thủ tên gọi Tiểu Ảnh kia rút ra một mũi tên, học theo dáng vẻ Minh Đô lấy ra một chiếc mũ đội vào, giơ lên.
"Ở bên kia!"
Chiếc mũ của Tiểu Ảnh vừa mới giơ lên, đã nghe thấy một tiếng kêu gào, ngay sau đó một trận ma pháp bao trùm cả đám người Treo Đèn Xem Tên.
"A ha, bốn người, kinh nghiệm chắc chắn, 8 điểm vinh dự trận doanh, PK giảm xuống còn 40 điểm." Sau khi một giây giết sạch đám người Treo Đèn Xem Tên, Minh Đô vui vẻ khoe khoang.
"Lần sau gặp lại để mấy người cho ta giết nữa nhé." Xuân Tường hâm mộ nói.
Vừa nãy khi còn ở thành Lôi Bạo, đám người Toàn Chân Giáo trên tay đầy giá trị PK, đặc biệt là Minh Đô và Xuân Tường, giá trị PK vậy mà đã lên đến ba chữ số, ngay cả giá trị PK của bản thân, có lẽ không lang thang phiêu bạt ở bên ngoài mười ngày nửa tháng là không dám quay về thành đâu, lúc này thấy đánh chết người chơi của trận doanh đối lập còn có thể giảm trừ giá trị PK, Xuân Tường hưng phấn cười toét miệng đến tận mang tai.
"Đừng vui mừng quá sớm, các ngươi nhìn đằng sau kìa..." Vừa lúc đó, Danh Kiếm Đạo Tuyết ở chỗ mai phục lạnh lùng gửi đến một tin nhắn.
Mọi người nhận được tin nhắn thì vội vàng quay đầu lại, đã thấy ở phía sau, một đám người tụ tập đông nghìn nghịt ở lối vào của hai trận doanh, lại chính là Cuồng Bạo Lôi Thần và Thủy Hạ Khán Ngư.
"Đậu xanh rau má! Đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt thật sự là hồn ma không tan! Ông đây trêu chọc gì đến gã hả?" Ký Ngạo khó chịu nói.
Nếu chỉ riêng Thủy Hạ Khán Ngư dẫn người đuổi đến thì cũng thôi, dù sao mấy người Toàn Chân Giáo và Thủy Hạ Khán Ngư là kẻ thù cũ trước đây, ở sau lưng cướp mất đồ của Thủy Hạ Khán Ngư, Thủy Hạ Khán Ngư hoàn toàn có đầy đủ lý do để ăn thua đủ với người của Toàn Chân Giáo.
Nhưng mà Toàn Chân Giáo và Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng là ngày xưa không oán ngày nay không thù, cho dù giết người của Cuồng Bạo Thiên Phạt, cũng là do bọn họ đuổi giết trước, mẹ nó lần này đuổi từ trận doanh Quang Minh đến tận trận doanh Hắc Ám, đây rốt cuộc là oán niệm sâu sắc đến mức nào chứ.
Vô Kỵ nói: "Ngươi nhìn xem bộ dạng ngu ngốc kia của Cuồng Bạo Lôi Thần thì sẽ biết ngay thôi, chắc chắn là bị Thủy Hạ Khán Ngư lừa gạt rồi chứ sao."
"Vậy ta đi giải thích rõ ràng với gã." Mình làm một nhiệm vụ thôi mà bị người ta đuổi giết như chó vậy, trong lòng Vương Vũ cũng hơi không kiên nhẫn.
Linh Lung Mộng bên cạnh cười nói: "Ngươi giải thích rõ ràng với gã, gã sẽ nghe ngươi nói sao?"
"Không nghe ta sẽ dùng nắm đấm giải thích với gã, giải thích rõ ràng đến tận khi gã chịu nghe thì mới dừng lại." Sau đó Vương Vũ lại nghiêm túc nói: "Với địa hình này ta mà chạy thì không ai trong bọn họ có thể đuổi kịp được."
"Bà mẹ nó, coi ngươi có khả năng kìa." Linh Lung Mộng coi thường.
Những người khác nghe thấy thế rối rít nói: "Ngươi vẫn nên tin tưởng đi thì hơn, lão Ngưu ngay cả bức tường cao 120 mét cũng nhảy qua được, còn có chuyện gì không làm được chứ..."
Linh Lung Mộng: "..."
"Ha ha, lão Ngưu đừng xúc động, ngay bây giờ còn chưa phải lúc giải thích." Vô Kỵ cười híp mắt nói.
"Hả? Ngươi có ý gì?" Vương Vũ không hiểu hỏi.
Mẹ nó người ta cũng đuổi đến sát đít rồi, còn chưa phải lúc giải thích, chẳng lẽ đợi đến khi cả đoàn bị diệt rồi hãy giải thích sao?
"Ngươi suy nghĩ một chút xem, Cuồng Bạo Lôi Thần chắc chắn là bị Thủy Hạ Khán Ngư lừa gạt rồi, ngươi nói xem sau khi gã biết rõ mình bị lừa gạt thì sẽ có cảm giác như thế nào?"
"Chắc chắn là tức giận rồi...”
Đừng nói Cuồng Bạo Lôi Thần, ngay cả người tốt tính như Vương Vũ mà bị người ta lừa gạt thì trong lòng cũng sẽ khó chịu thôi.
"Đúng, nếu trước đó người của Cuồng Bạo Thiên Phạt còn bị tổn thất nặng nề thì sao?"
"Như vậy... sẽ xé xác Thủy Hạ Khán Ngư ra thôi." Vương Vũ bị Vô Kỵ dẫn dắt như vậy, nháy mắt hiểu ra được một chút ý đồ trong lời nói của Vô Kỵ.
Bây giờ đang ở đâu? Trận doanh Hắc Ám! Gần thành Vong Linh!
Khi còn ở thành Lôi Bạo, tuy nói là Cuồng Bạo Thiên Phạt có chút tổn thất nhỏ, nhưng mà Toàn Chân Giáo cùng lắm cũng chỉ mười mấy người mà thôi, lạc đà gầy vẫn hơn một con ngựa lớn, loại công hội bọ chét như Toàn Chân Giáo này có thể gây ra được bao nhiêu tổn thất cho Cuồng Bạo Thiên Phạt chứ, cho dù Cuồng Bạo Lôi Thần đã biết được chân tướng, cùng lắm cũng chỉ hãm hại Thủy Hạ Khán Ngư mấy lần thôi.
Nhưng ở đầm lầy Vong Linh lại khác, người Cuồng Bạo Thiên Phạt ở đây cũng là dân ngoại đạo, cũng là loại người đến từ trận doanh đối lập, một mục tiêu lớn như Cuồng Bạo Thiên Phạt lại dám lắc lư ở gần thành Vong Linh, chỉ đơn giản là hành vi đi tìm đường chết.
Nếu vào đúng lúc Cuồng Bạo Thiên Phạt tổn thất nặng nề lại nói cho Cuồng Bạo Lôi Thần biết hết chân tướng, đây chính là mối thù không đội trời chung, Thủy Hạ Khán Ngư có muốn lật ngược tình thế cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Còn có một điều chính là, khi người ta mất đi chỗ dựa, sẽ dễ dàng tin tưởng người khác hơn khi có quyền có thế rất nhiều, lúc này Cuồng Bạo Lôi Thần binh hùng tướng mạnh, gã chắc chắn không nghe lọt một câu nào giải thích của Vương Vũ, đợi đến khi Cuồng Bạo Thiên Phạt chết sạch chỉ còn sót lại mấy người, Vương Vũ hãy giải thích, để xem lúc đó gã có tin hay không.
"Vẫn là ngươi nham hiểm." Suy nghĩ rõ ràng ý nghĩa trong lời nói của Vô Kỵ, Vương Vũ thở dài từ tận đáy lòng.
Nếu Vô Kỵ chơi khăm người khác, Vương Vũ chắc chắn sẽ do dự, nhưng đối với loại cặn bã như Thủy Hạ Khán Ngư này, Vương Vũ tuyệt đối không có chút thương hại nào.
"Hì hì, sao lại gọi cái này là nham hiểm được chứ, không phải Thủy Hạ Khán Ngư đã nói rồi đó sao, cái này là mưu lược." Vô Kỵ cười hì hì nói.
Khi Treo Đèn Xem Tên kịp tỉnh táo lại, hắn ta đã xuất hiện ở khu hồi sinh rồi.
Một đám người Treo Đèn Xem Tên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt tất cả đều là không cam lòng và phẫn nộ... Rõ ràng cũng đã nói là để người ta đi rồi cơ mà, lại còn đánh lén, lòng tin giữa người với người đâu rồi hả? Đáng giận hơn nữa là, đều là giơ mũ lên, bản thân mình chẳng qua chỉ bắn mấy mũi tên, phía đối diện vậy mà trực tiếp rải pháp thuật sang, quả thật là quá vô liêm sỉ.
"Mẹ nó! Mối thù này ta không trả thì nuốt không trôi cơn giận này được!" Treo Đèn Xem Tên phẫn nộ gào lên: "Cuồng Bạo Thiên Phạt đúng không, người của trận doanh Quang Minh cũng dám đến trận doanh Hắc Ám này ngang ngược càn quấy, rõ ràng là cảm thấy trận doanh Hắc Ám chúng ta không có ai mà."
Không thể không nói, Treo Đèn Xem Tên người này không hổ làm đội trưởng, rõ ràng là ân oán của bốn người, nói lòng vòng một lúc lại thăng lên thành thù hận giữa hai trận doanh.
"Không sai, người của trận doanh Quang Minh giết đến cửa rồi, quá kiêu ngạo, gọi thêm người đi, đến làm thịt bọn chúng!"
Những người khác vốn dĩ đang buồn bực rồi, lúc này bị Treo Đèn Xem Tên lừa dối một cách đàng hoàng như vậy, lập tức trở nên thù hận sôi sục, sôi nổi kéo ô bạn bè và kênh công hội ra, bắt đầu kêu gọi bạn bè.
Thành Vong Linh không có bang hội lớn, nhưng vẫn có không ít công hội nhỏ, Treo Đèn Xem Tên bốn người và sáu người lão Hắc bọn họ đã phân biệt đến từ hai công hội khác nhau rồi, lúc này lại giày vò như vậy, rất nhanh thành Vong Linh đã có không ít người biết được ở khu vực đầm lầy Vong Linh có một nhóm người chơi trận doanh Quang Minh vừa đến.